Chí bảo cuốn hút cường giả bẩy giới là một tòa bảo tháp bảy màu, lơ lửng cách phía đông thành Đạo Nghĩa chừng vạn dặm.
Chí bảo xuất hiện, quần hùng loạn lên, đó là khái quát tình cảnh chí bảo xuất hiện. Trong mấy ngày liền, quần hùng tâm rối loạn, thậm chí có thể dẫn đến loạn chiến. Đương nhiên, lúc này, hầu hết cường giả cũng không có lòng tranh đoạt, một lòng chỉ muốn tiến vào chí bảo chiêm ngưỡng bảo bối trong lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Luyện Hư, Đan Thần, Ngu Đao ba người đều đứng yên tại chỗ, không cùng mọi người đi về phía chí bảo, chờ đợi Lôi Cương đang suy sụp trên không. Bọn họ đều hiểu, Lôi Cương là người trọng tình cảm, đối với người thân duy nhất trên đời này của hắn, lúc này lần nữa biến mất, khiến cho sự lạnh lùng ban đầu của hắn nháy mắt tan biến.
"Ca ca, có lẽ Lôi Ma ca ca vẫn vô sự. Lúc hai người bọn họ đang đánh nhau là lúc chí bảo mở ra, có lẽ sự biến mất của hai người bọn họ có liên quan đến chí bảo!" Tiểu Phần ở một bên nhìn Lôi Cương, không đành lòng nói.
Vẻ suy sụp trên gương mặt của Lôi Cương khẽ động, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về bảo tháp phía chân trời. Một lúc lâu sau, Lôi Cương gật đầu, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta đi đến chỗ chí bảo!" Lời Tiểu Phần nói cũng nhắc nhở Lôi Cương, Lôi Ma cùng Kim Cuồng Chiến nếu đã thực sự hồn phi phách tán khi chiến đấu, thì nhất định sẽ có di vật, như giới chỉ và kim hoàng tiên khí của Kim Cuồng Chiến. Những thứ này cũng không dễ dàng bị phá hủy a. Lúc này, bọn họ nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, chắc chắn có điều kỳ quặc ở đây.
Nghĩ đến đó, Lôi Cương hít một hơi, ánh mắt sắc bén, nhìn bốn phía, hướng phía ba người Luyện Hư bay đến.
Chỉ chốc lát sau, năm người gia nhập làn sóng người hướng chí bảo phi đến.
Lôi Cương chưa từng để ý, trong thành Đạo Nghĩa, một nữ tử trang phục đỏ nịt người nhìn hắn chằm chằm. Chờ sau khi hắn rời khỏi, nữ tử áo đỏ cũng theo đuôi ngay sau.
Nửa khắc sau, năm người đột nhiên dừng lại, cùng nhìn về bảo tháp bảy màu to lớn lơ lửng trên không cách đó một vạn dặm. Bảo tháp bảy màu so với bảo tháp bình thường không khác nhau lắm, thế nhưng người ở ngoài lại cảm thấy bảo tháp như một tòa nhà to lớn lơ lửng trên không trung hơn nữa phát ra ánh sáng bảy màu vô cùng thần bí, khiến người khác nổi lên lòng muốn cúng bái.
"Sư tôn, làm sao bây giờ?" Ngu Đao nhìn đoàn người đông đảo tiến vào phía dưới bảo tháp. Không chỉ thầm than chí bảo thần bí, Ngu Đao cũng hiểu rõ, e rằng trong chí bảo cũng vô cùng nguy hiểm a.
"Chờ một lát!" Lôi Cương nhìn đoàn người phía dưới bảo tháp, lẩm bẩm nói, hai mắt đánh giá dưới đáy bảo tháp bảy màu. Dưới đáy bảo tháp có một đạo kết giới bao phủ, thần thức Lôi Cương xâm nhập dường như đi vào biển bùn, hoàn toàn không thể thấy rõ. Nhìn đoàn người biến mất dưới đáy bảo tháp, mắt Lôi Cương hiện lên vẻ suy tư. Nhiều người như vậy, e rằng lúc tất cả mọi người vào được bảo tháp cũng là lúc nảy ra một trận huyết chiến. Lập tức, Lôi Cương trầm giọng nói: "Các ngươi đợi theo sát ta!"
Bốn người Luyện Hư gật đầu. Bọn họ cũng hiểu, đi vào bảo tháp e rằng sẽ có đại chiến xảy ra.
Ngay lúc số người giảm bớt nhanh chóng, Lôi Cương đang định tiến vào, trong lòng chợt có nghi ngờ, liền lập tức quay đầu, nhìn về phía sau. Đột nhiên hắn chấn động, mắt nhìn bảo tháp bảy màu, thấp giọng nói: "Các ngươi ở đây chờ ta một lát!" Lập tức thân hình Lôi Cương khẽ động, biến mất.
"Hỏa Hiết?" Nữ tử trang phục đỏ nịt người ở phía sau Lôi Cương vạn thước ánh mắt phức tạp nhìn phía trước. Mà lúc này bên tai nàng đã truyền đến một thanh âm quen thuộc khiến thân thể nàng run lên, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn người đứng trước mặt. Lập tức, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phức tạp, hai má ửng hồng.
"Hỏa Hiết… Không ngờ chúng ta đã gần ba trăm năm không gặp a." Lôi Cương phức tạp nhìn chăm chú vào khuôn mặt e thẹn cùng phức tạp của Hỏa Hiết. Lúc này Hỏa Hiết có thể nói là phong hoa tuyệt đại, cả người thuần thục. Có điều, chỉ ở trước mặt Lôi Cương nàng mới để lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, càng thêm mười phần ý nhị. Đối với Hỏa Hiết, Lôi Cương có tình cảm vô cùng phức tạp. Ấn tượng đầu tiên của Lôi Cương đối với Hỏa Hiết không phải là hảo cảm, trái lại là vô cùng phản cảm. Thế nhưng sau đó ở cùng Hỏa Hiết một thời gian, hắn dần chuyển biến. Hỏa Hiết đang ở Cấm Cương, nơi đó nữ lưu muốn sống sót vô cùng gian nan a. Ở Cấm Cương, có nhiều chuyện không phải do Hỏa Hiết quyết định. Từ khi đó, cách nhìn của Lôi Cương đối với Hỏa Hiết cũng có biến chuyển, cuối cùng, Hỏa Hiết đỡ hộ hắn một đòn chí mạng, cũng làm cho hắn vô cùng cảm kích cùng cảm động. Muốn nói Lôi Cương đối với Hỏa Hiết không có tình ý không bằng nói là không có tình yêu, cũng không phải, chỉ là ngay từ đầu Lôi Cương trong lòng chỉ có Tử Vận, mới đành cự tuyệt Hỏa Hiết.
"Lôi… Lôi Cương… đệ… đệ đệ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau." Hỏa Hiết cười ngượng nghịu, dường như mơ hồ thấy thân thể nàng khẽ run sợ, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, khẩn trương. Trong lòng nàng vô cùng phức tạp. Những năm gần đây, Lôi Cương là người đầu tiên chân chính đi vào lòng nàng. Thế nhưng… nàng hiểu rõ trong lòng Lôi Cương đã có ý trung nhân. Hỏa Hiết quyết định buông tha, rồi chìm vào đau khổ. Lần này đến tìm chí bảo, nàng không ngờ lại gặp lại Lôi Cương, càng không nghĩ tới Lôi Cương lại mạnh lên như vậy. Lôi Cương mạnh lên cũng khiến Hỏa Hiết triệt để áp chế tình cảm của nàng. Vốn nàng nghĩ có thể áp chế tình cảm, nhưng vẫn kìm lòng không được đi theo phía sau Lôi Cương, nhìn thân ảnh quen thuộc. Lúc này bị Lôi Cương phát hiện, tâm trí nàng rối như tơ vò, lo lắng, hít thở khó khăn. Nàng vốn không muốn lẫn lộn tình cảm.
Khuôn mặt Lôi Cương kìm lại, hơi cứng ngắc. Lúc sau, hắn gật đầu, liền nói: "Hỏa Hiết, ngươi cũng muốn đi vào chí bảo sao? Có muốn cùng vào với chúng ta không?"
"Được!" Hỏa Hiết chưa kịp suy xét đã trả lời. Nói xong, hai má càng thêm đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào Lôi Cương.
Lôi Cương buồn phiền cười, nói: "Đến đây! Chúng ta cùng tiến vào chí bảo" Lập tức hướng phía bốn người Luyện Hư bay đến. Hỏa Hiết theo ngay sau đó, hai mắt nhìn lưng Lôi Cương, vô cùng phức tạp.
Bốn người Luyện Hư ngẩn người, ánh mắt ngây dại nhìn Hỏa Hiết theo sau Lôi Cương với vẻ mặt xấu hổ. Dung mạo Hỏa Hiết không thua kém Tử Vận, hơn nữa trang phục màu đỏ bó sát người của nàng càng mê người. Dường như cảm nhận được ánh mắt của bốn người Luyện Hư, sự e thẹn trên mặt Hỏa Hiết biến mất, khôi phục dáng vẻ ban đầu. Lúc này Hỏa Hiết cả người toát ra vẻ cao ngạo cùng khí chất phong hoa tuyệt đại, có thể nói là báu vật thế gian.
Khí chất của Hỏa Hiết biến đổi khiến bốn người ngẩn ngơ.
"Đây là Hỏa Hiết, là … bạn thân của ta từ nhiều năm trước!" Lôi Cương giới thiệu với bốn người.
"Đây là Luyện Hư, Đan Thần, Tiểu Phần, Ngu Đao!" Lôi Cương lại giới thiệu cho Hỏa Hiết, thế nhưng không một người đáp lời Lôi Cương, không chỉ khiến Lôi Cương sinh nghi. Nhìn về phía bốn người, cũng phát hiện ánh mắt bốn người tươi cười đầy thiện chí quái dị.
"Lôi Cương a, Hỏa Hiết muội muội cùng ngươi rất xứng đôi a, hắc hắc, chi bằng…" Đan Thần tươi cười nhìn Lôi Cương nói. Đan Thần phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy vẻ e thẹn trên mặt Hỏa Hiết, làm sao hắn không hiểu ra? Hơn nữa, nghĩ đến lúc trước Tử Vận rời đi khiến Lôi Cương đau khổ, Đan Thần liền nửa đùa nửa thật nói.
Hỏa Hiết nghe được Đan Thần gọi Hỏa Hiết muội muội ban đầu lạnh nhạt, thế nhưng nghe đến câu cuối liền khiến nàng nhịn không được, đôi tai hồng lên.
Ngu Đao ở một bên đánh giá Hỏa Hiết, gật đầu nói: "Sư tôn, tiểu nữ oa này xứng đôi với ngươi…"
Lôi Cương ngẩn ra, hơi liếc mắt nhìn Hỏa Hiết, trong lòng gợn sóng, trừng mắt nhìn hai người, nói: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, đi vào chí bảo thôi." Lập tức Lôi Cương bay về phía trước, bốn người theo sau. Hỏa Hiết khẽ run người, khuôn mặt đỏ ửng nhanh chóng biến mất, than một tiếng rồi theo sau.