Thể Tôn

Chương 290

Người thanh niên áo nam nghi hoặc nhìn người thanh niên áo trắng đang tản ra khí thế mà nói:

- Có chuyện gì thế? Đạo Vân huynh chẳng lẽ ghen tị với tư chất của Lôi Cương?

Người thanh niên áo trắng có tên Đạo Vân khẽ nhếch mép cúi xuống nhìn Lôi Cương rồi nói một cách lạnh lùng: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

- Trong cả thất giới, có người có tư chất để cho Đạo Vân ta ghen tị hay sao? Hắn còn chưa đủ tư cách.

Người áo xanh chỉ cười nhạt không ủng hộ cũng không phủ nhận chỉ nói với Lôi Cương:

- Trong không gian Lôi hệ, tiên thú chiếm đa số. Một mình người ở trong không gian này không được an toàn. Nếu không đi tầm bảo với ta, nhiều người có thể quan tâm lẫn nhau. - Dường như người áo xanh đó rất thích Lôi Cương nên mới quan tâm như thế.

- Tử Lôi! Chỉ là một người xa lạ mà thôi. - Người áo đen khép hờ hai mắt cũng chẳng thèm nhìn Lôi Cương mà lên tiếng.

Ánh mắt Đạo Vân cũng trở nên sáng ngời, nói:

- Nếu có duyên gặp thì cho hắn đi cùng đi.

Lời nói của Đạo Vân khiến cho Tử Lôi, Trận Ý và ngay cả Lôi Cương cũng sững sờ, nghi hoặc nhìn Đạo Vân. Nhưng ánh mắt Đạo Vân vẫn thản nhiên. Mà Lôi Cương cũng không tin. Sát khí lúc trước khiến cho Lôi Cương cảnh giác. Hơn nữa đi cùng với mấy người này cho dù gặp được bảo vật thì mình có được hay không cũng còn là một vấn đề. Lôi Cương nói một cách hậm rãiL

- Đa tạ Tử Lôi đạo hữu quan tâm. Lôi Cương có thói quen một mình. Mặc dù trong không gian Lôi hệ có rất nhiều tiên thú nhưng để làm cho ta bị thương cũng không có nhiều.

Tử Lôi sửng sốt nở nụ cười với Lôi Cương rồi gật đầu nói:

- Nếu như thế thì Lôi Cương đạo hữu cứ tự nhiên. Có lẽ ngày sau chúng ta còn gặp lại.

Lôi Cương gật đầu, rồi bay về một hướng khác. Lôi Cương không muốn ở lại lâu. Không biết tại sao, hắn cảm nhận được Đạo Vân có địch ý. Hơn nữa người thanh niên áo đen lạnh lùng cũng không có cảm tình khiến cho Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc. Lần đâu tiền hắn gặp ba người đó vậy mà hai người lại có địch ý đối với hắn.

Ba người Tử Lôi nhìn Lôi Cương rời đi, Tử Lôi lập tức cười nhạt nói:

- Có chuyện gì thế? Tại sao ta cả nhận được hai vị huynh đệ ít nhiều có địch ý với Lôi Cương?

Gương mặt anh tuấn của Đạo Vân giật giật mấy cái cũng không nói gì. Còn người thanh niên áo đen chỉ hừ lạnh rồi nói:

- Hắn biết trận pháp.

Tử Lôi và Đạo Vân cùng sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nhưng không hỏi lại. Ở chung với Trận ý bao nhiêu năm, bọn họ hiểu rõ tính cách của Trận Ý. Mà trong ánh mắt của Tử Lôi còn có sự kinh ngạc "biết trận pháp?" Điều đó khiến cho gã liếc mắt nhìn về phía Lôi Cương biến mất.

Lôi Cương chạy như điên về phía bên phải. Tốc độ của hắn tăng lên tới mức cao nhất. Sắc mặt của hắn tối sầm, phi hành mất một khoảng thời gian, Lôi Cương mới dừng lại, nhìn về phía sau. Chẳng biết tại sao, Lôi Cương cứ có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Mà từ sau khi gặp ba người kia hắn mới có cảm giác đó. Chẳng lẽ chính là người có tên Đạo Vân? "Mình và hắn không quen biết nhau tại sao hắn lại như vậy?"

Bay điên cuồng một lúc, Lôi Cương mới thở ra một hơi rồi tản thần thức tìm kiếm bảo tàng trong không gian Lôi hệ.

- Lôi Cương của Trung Xu giới? Ngươi có biết Tử Vận? - Ngay vào lúc Lôi Cương thả thần thức thì một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai Lôi Cương. Lôi Cương biến sắc rồi chợt phát hiện trước mặt có một gã thanh niên áo trắng. Hắn nhìn kỹ thì thấy đúng là người có tên Đạo Vân. Lôi Cương trở nên nghiêm túc. "Tốc độ của mình cực nhanh vậy mà người đó vẫn có thể âm thầm bám theo thì không biết đã đạt tới mức độ nào?"

Lôi Cương ngẩng đầu nhìn Đạo Vân, sắc mặt thay đổi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. "Tại sao đối phương lại hỏi mình biết Tử Vận? Chẳng lẽ gã biết Tử vận? Nhưng vì sao mà lúc trước gã lại tản ra sát khí như vậy?"

- Xem ra thì Lôi Cương mà Tử Vận nói chính là người. Không ngờ ngươi vẫn còn sống. Ha ha! Có điều ngươi cũng không thể trốn thoát được khỏi không gian Lôi hệ này. - Đạo Vân đang di động trên không trung cười nói một cách âm trầm. Hai mắt y như hai mắt ưng nhìn Lôi Cương chằm chằm. Đúng vào lúc Lôi Cương giật mình, gã liền biến mất. Lôi Cương kinh hãi, vội vàng phát ra lớp cương khí và nội kình, cảnh giác xung quanh. Nhưng rất lâu sau không hề có động tĩnh gì khiến cho hắn cảm thấy sinh nghi.

Sau một lát, sắc mặt của Lôi Cương trở nên hết sức nghiêm trọng, bay đi với tốc độ cực nhanh. Mặc dù xác định Đạo Vân không còn ở đây nhưng Lôi Cương không hề thả lòng. "Người này biết Tử Vận? Hơn nữa lại còn muốn giết mình? Tại sao lại thế?" Trong lòng Lôi Cương cảm thấy khó hiểu.

Bên kia không gian Lôi hệ, ba gã thanh niên đang phi hành, phía sau là một trăm gã đệ tử. Gương mặt của mỗi một người đều có một sự kiêu ngạo nhưng ánh mắt khi nhìn ba người trước mặt thì không giấu được sự kính sợ.

Trong ba người đi đầu thì gương mặt của người thanh niên áo trắng chợt nhíu lại, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng cũng không hề để lộ thứ gì khác thường. Mà người thanh niên áo xanh đang bay bỗng quay đầu nhìn người thanh niên áo trắng, nói:

- Đạo Vân! Lôi Cương đạo hữu đắc tội với ngươi hay sao mà phải phân thần hồn đuổi theo hắn?

Đạo Vân biến sắc, ánh mắt lóe lên mà nói:

- Tử Lôi! Có một số việc ngươi đừng quan tâm.

- Ha ha! Ta chỉ quan tâm tới sư muội Tử Vận của ta. Ta nghe nói, Tử Vận cũng đã tới Chí Bảo, chắc là đã vào trong không gian Lôi hệ, nhưng không hiểu sao vẫn chưa thấy. Mà ta biết được thì lúc cuối cùng hình như nó ở cùng chỗ với ngươi. - Âm thanh của Tử Lôi bình thản nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp lực.

Đạo Vân hơi sựng người lại, nói:

- Tư chất của Tử Vận không hề kém ta. Hơn nữa, hẳn là nàng cũng đã tới không gian Lôi hệ. Nếu nàng cố ý tránh ta thì chúng ta cũng không thể gặp được nàng. - Nói tới đây, Đạo Vân dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức lạnh đi.

Y lập tức dừng lại, trầm giọng nói:

- Các ngươi đi trước đi. Ta còn có việc. Xong việc ta sẽ đi tìm các ngươi.

Không để cho Tử Lôi và Trận Ý phản ứng, Đạo Vân liền biến mất.

Tử Lôi và Trận Ý nhìn nhau. Chần chừ một lúc, Tử Lôi trầm giọng nói:

- Các ngươi đi trước tìm bảo. Nhớ không được tách ra. Ta sẽ nhanh chóng trở về.

Ngay lập tức Tử Lôi và Trận ý cũng biến mất.

- Vâng thư đại sư huynh. - Hơn một trăm đệ tử cùng cung kính nói.

Lúc này, Lôi Cương đang ở trong một rừng rậm. Không biết có phải do linh khí thuộc tính Lôi dày đặc hay không mà những cây đại thụ ở đây không ngờ lại có linh khí thuộc tính Lôi. Hơn nữa, tất cả các vật thể đều có màu tím, cây lá hết sức tươi tốt, chẳng khác thế giới bên ngoài. Lôi Cương di chuyển từ từ, thần thức cảm nhận được trong khu rừng này có sự tồn tại của tiên thú. Hắn liền đi vào trong rừng rậm đồng thời sử dụng thuật ẩn tức để tìm kiếm tung tích tiên thú.

"Oành..." Một âm thanh vang lên từ phía trước. Lôi Cương nhanh chóng di chuyển. Thần thức của hắn có thể cảm nhận được ở phía trước có một con tiên thú nhưng lại không cảm giác có con người tồn tại. Chẳng lẽ tiên thú tự mình phát cuồng? Hay là người kia quá mạnh nên thần thức của hắn không cảm nhận được? Lôi Cương vừa tự hỏi vừa đi chậm lại. Xuyên qua rừng rậm, Lôi Cương thấy được một khoảng đất trống. Nơi đó có một con hổ màu đỏ. Trên trán của nó có một cái bọc nhỏ. Con tiên thú đang nằm trên mặt đất quẫy đạp như đang chơi đùa. Mà phía sau nó có một cái hố đủ nhét một người.

Lôi Cương cảm thấy vui vẻ. Nhìn cái lỗ sau lưng tiên thú, Lôi Cương hiểu được trong đó chắc chắn có bảo tàng. Thần thức của hắn tản ra xác định không có người liền định giết chết con tiên thú tiến vào huyệt động. Đúng lúc Lôi Cương đang xem xét thì nhận ra hai mắt con tiên thú đang nhìn thẳng vào rừng cây về phía mình. Cảnh tượng chơi đùa vừa rồi của nó biến mất, trong đôi mắt chỉ có một sự hung dữ.

"Graooo..." Con tiên thú gầm lên một tiếng, tản ra khí thế. Nó cảnh giác nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương mỉm cười, gọi ra cốt giáp. Đồng thời ngưng tụ lớp cương khí và nội kình. Chân phải của hắn đạp mạnh một cái rồi vọt về phía con tiên thú.

- Tiểu Hổ! Có chuyện gì thế? - Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên. Từ trong cái hố sau lưng con tiên thú đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu tím.

Lôi Cương đang nhanh chóng di chuyển đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa thì ngã sấp. Hắn nhìn chăm chú cái bóng màu tím sau lưng con tiên thú mà trong mắt không còn giữ được sự bình tình. Thân mình run lên nhè nhẹ, nét mặt vừa có sự ngạc nhiên lại vui mừng.

Một thiếu nữ áo tím từ trong cái hố xuất hiện, đôi mắt trong sáng nhìn về phía Lôi Cương. Ánh mắt của nàng đầu tiên là lạnh nhạt đột nhiên giật mình. Sau khi thấy rõ Lôi Cương, thân thể mềm mại của nàng từ từ run rẩy. Gương mặt lạnh lùng giống như nữ thần băng tuyết trong nháy mắt biến mất. Nàng đưa cánh tay phải che cái miệng nhỏ nhắn. Đôi mắt đẹp bắt đầu lóng lánh nước mà nhìn Lôi Cương.

Trong lúc hai người nhìn nhau, con tiên thú trên mặt đất càng lúc càng nổi điên nhìn Lôi Cương chằm chằm như thể chỉ cần thiếu nữ lên tiếng nó sẽ vồ lấy mà xé xác Lôi Cương.

Bình Luận (0)
Comment