Ánh sáng màu vàng rực rỡ chói mắt khiến cho thế giới phủ một màu vàng. Bốn người nhìn cơn đau trong mắt nhìn về phía trước thì chỉ thấy một cái bóng mơ hồ hơi còng đang di động bên trong ánh hào quang. Cả bốn người không ai dám bước một bước bởi uy thế hùng mạnh tạo ra áp lực khiến cho bọn họ bước đi nửa bước cũng khó. Ngoại trừ Tử Vận ra, ba người còn lại có chút lo lắng. Dị biến bất ngờ khiến cho họ rất sốt ruột với hai thanh tiên khí.
Ánh sáng màu vàng bao phủ suốt một canh giờ, ngoại trừ những tiếng va chạm và làn sóng chấn động làm cho mấy người kinh hãi ra thì không còn một thứ gì khác.
Mà ý trời dường như cũng không đứng bên ba người. Sau khi ánh sáng rực rỡ biến mất, ba người nhanh chóng phóng về phía trước. Nhưng khi tới nơi, gương mặt của cả ba trở nên âm trầm một cách đáng sợ. Hai thanh tiên khí đều biến mất, mặt đất sụp xuống tạo thành những cái khe.
Dường như cả ba không cam lòng vì hai thanh tiên khí biến mất nhưng sau khi tìm bốn phía không thấy tung tích họ đành phải chấp nhận.
Còn Tử Vận thì run rẩy nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống đất, trái tim rối loạn khi không thấy Lôi Cương. "Chết rồi hay là..." Có điều lúc này, Tử Vận cũng đã coi Lôi Cương chết trong lúc hai thanh tiên khí giao chiến. Đối với sự biến mất của hai thanh tiên khí Tử Vận chẳng có tiếc nuối. Sự hoảng sợ trong mắt tiểu Hổ cũng biến mất, trở lại bình thường. Dường như cảm nhận được sự đau đớn của Tử Vận, nó lấy trán cọ vào lưng nàng.
- Sao lại như vậy? Tiên khí đâu? Tại sao nó lại biến mất? - Trận Ý không cam lòng trầm giọng nói.
Tử Lôi kiềm chế cơn giận, nhìn xung quanh. Tiếp xúc với tiên khí cực phẩm như vậy rồi đột nhiên nó biến mất làm sao mà gã không tức giận?
- Tìm xem cái bóng kia là ai! Còn có ai tiến vào không gian Lôi hệ? Hai thanh tiên khí chắc chắn là bị người đó lấy. Không ngờ lại còn có một con quái vật già như thế tiến vào đây. - Âm thanh của Đạo Vân hết sức âm trầm, gương mặt cơ giật. Lúc trước, Đạo Vân đã tính toán cẩn thận để chiếm lấy hai thanh tiên khí vậy mà bây giờ ngay cả một thanh cũng không có thì làm sao mà y có thể cam lòng?
Tử Lôi và Trận Ý nhìn nhau chỉ biết cười khổ. "Tìm? Cả bảy giới rộng lớn như vậy có biết bao nhiêu là lão quái vật? Hơn nữa, thu phục được hai thanh tiên khí cực phẩm như thế có lẽ cũng phải là cường giả cấp bậc Cương Thánh, Đạo Thánh, thậm chí còn cao hơn. Hai người bọn họ cũng không thể động vào những người đó. Ngay lập tức, hai người nhìn Đạo Vân, ánh mắt trở nên thâm thúy. Mặc dù bọn họ không thể dây vào nhưng không có nghĩa Đạo Vân không thể. Sau lưng Đạo Vân là một thế lực khủng bố ngạo mạn của bảy giới.
- Đi thôi! Coi như đó chỉ là một giấc mộng. - Tử Lôi bình tĩnh trước liền lên tiếng. Nguồn: http://truyenggg.com
Trận Ý gật đầu, gương mặt âm trầm từ từ trở lại thản nhiên, im lặng đứng trong không trung. Mà Đạo Vân vốn tự tin nhưng bây giờ không có được thứ gì nên cảm giác trong lòng hoàn toàn khác biệt. Nhưng sau khi nghe Tử Lôi nói, Đạo Vân hơi sững sờ một chút rồi nhanh chóng bình phục, nhìn Tử Lôi một cách thâm thúy rồi nói:
- Đi thôi! Tiên khí không còn thì người kia đã rời Chí Bảo. Còn một chút thời gian, chúng ta xem có tìm được gì khác nữa không. - Nói xong, Đạo Vân liếc mắt nhìn Tử Vận rồi bay đi.
Trận Ý bám sát theo sau. Tử Lôi nhìn Tử Vận rồi bước tới trước mặt nàng, tươi cười nói:
- Vận nhi! Không ngờ được muội cũng có được thánh thú Ngự Lôi trong Chí Bảo. Mặc dù nó còn nhỏ nhưng sau một khoảng thời gian chắc chắn sẽ trở thành trợ lực tốt nhất cho Tử gia. - Tử Lôi nói xong liền liếc mắt nhìn tiểu Hổ với ánh mắt ôn hòa. Nhưng ánh mắt của tiểu Hổ lại không như thế. Nó gầm lên một tiếng không thèm để ý tới Tử Lôi.
Từ sau khi Lôi Cương biến mất không biết sống chết thế nào, Tử Vận vẫn chưa tỉnh táo lại. Sắc mặt nàng trắng bệch quay sang nhìn Tử Lôi, đôi mắt đẹp đỏ hồng khiến cho người ta không đành lòng.
Ánh mắt Tử Lôi ngưng trọng, gương mặt có chút suy nghĩ rồi nói:
- Vận nhi! Mặc dù sư huynh bế quan nhưng cũng có nghe chuyện của muội và Đạo Vân. Trong những năm qua, sư huynh cũng đối đại với ngươi như một muội muội. Lời huynh nói có thể không vừa ý muội nhưng Đạo Vân lòng dạ sâu đậm, lại si tình với muội. Nếu như có thể...
- Tử Lôi ca ca! Không cần phải nói. - Tử Vận không để Tử Lôi nói hết đã hét lên. Trong mắt nàng có sự chán ghét khi phải nghe thấy cái tên Đạo Vân.
Tử Lôi sững sờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, nói:
- Vận nhi! Sư huynh cũng chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi, muội đừng để ý. Sư huynh sai rồi. Chẳng lẽ người mà Vận nhi coi trọng chính là tên tiểu tử Lôi Cương?
Tử Vận nghe Tử Lôi nói vậy, sắc mặt tái nhợt chợt ửng hồng. Có điều nó nhanh chóng biến mất mà ánh mắt nàng lại dại đi.
- Ha ha! Vận nhi! Sư huynh cũng hiểu Lôi Cương một chút. Hơn nữa, ca ca Lôi Ma của hắn cũng có một thân thể tam thuộc tính. Nếu cho hắn có đủ thời gian thì sau này có thể xưng bá ngũ hành giới thậm chí là cả Vô Thượng giới. đáng tiếc...không biết Lôi Cương có còn sống hay không. Mà cho dù như vậy thì Vận nhi cũng phải biết rõ là cho dù Lôi Cương và ca ca của hắn có tiềm lực cũng phải là chuyện mấy trăm vạn năm sau. Muội cũng không thể chờ hắn lâu như thế. Hơn nữa, sư tôn cũng không để cho muội như vậy. Lúc này, không biết Lôi Cương sống chết như thế nào. Vận nhi! Cái gì bỏ được thì bỏ đi. - Tử Lôi nói hết sức sâu sắc, ánh mắt cưng chiều nhìn Tử Vận. Từ nhỏ đến lớn, Tử Lôi chính là một người ca ca vẫn quan tâm tới nàng.
- Tử Lôi ca ca! Tại sao Vận nhi lại không làm chủ được tự do và hôn nhân của mình? - Lời nói của Tử Lôi động tới chỗ yếu nhất trong lòng Tử Vận khiến cho nàng khóc nức nở. Tiểu Hổ nhìn Tử Vận khóc mà cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng lông mao của nó dựng đứng, trừng mắt nhìn Tử Lôi.
- Vận nhi! Lời của ca ca hơi khó nghe. Muội là người của Tử gia nên cũng phải trả giá cho Tử gia. Đặc biệt lúc này Tử gia... - Tử Lôi nói một cách ý vị rồi thở dài.
- Được rồi! Vận nhi! Ca ca cũng hy vọng muội có thể hạnh phúc được cả đời. Có một số việc muội cần phải nghĩ thông. Sư tôn cũng không phải là người lạnh lùng. Nếu không thì đã không để cho tam gia gia bảo vệ bên cạnh muội. - Tử Lôi nói hết sức chậm rãi.
Tử Vận nghe thấy vậy mà sững sờ, bên tai như vang lên câu nói lạnh lùng vô tình của phụ thân. Nhưng câu nói sau cùng của Tử Lôi lại khiến cho Tử Vận rối loạn.
- Đi thôi! Tất cả chờ ra khỏi Chí Bảo rồi hãy nói. - Tử Lôi thở dài rồi kéo Tử Vận bay về phía Đạo Vân và Trận Ý.
Thảm trạng do trận đại chiến xảy ra ở đây chỉ sợ khi Chí Bảo mở ra lần tiếp sẽ lại là một phong cảnh khác. Có điều lúc này chỉ khiến cho mấy người nghi ngờ, không cam lòng mà ra đi.
Chí Bảo! Trong không gian hệ Kim.
Ở phía Nam của không gian hệ Kim, sâu dưới lòng đất ngàn trượng có một ngọn tháp cao mấy ngàn thước. Nếu lúc này Kim Cuồng Chiến ở đây chắc chắn sẽ phải kinh ngạc khi thấy cái hố to mà mình tạo ra đã biến mất. Có điều, lúc này, Kim Cuồng Chiến đang tầm bảo sẽ không quay lại đây.
Trong ngọn tháp sáng rực một màu lửa hồng và vàng kim giống như có một ngọn lửa đang cháy chiếu rọi. Mặc dù nó bị vùi trong nền đất nhưng trăm mét xung quanh là lửa đỏ chứ không phải là đất.
Trong ngọn tháp cũng có một đại điên đen xì cổ kính. Mà trong đó cũng có một gã thanh niên đang nằm. Người thanh niên đó toàn thân rách rưới, có vết máu đọng lại khiến cho bộ áo đen biến thành màu đỏ sẫm. Có thể thấy được trước đó người thanh niên đã trải qua một trận đại chiến.
Đại điện nơi đây có bố trí giống hệt với không gian hệ Mộc. Có điều hai bên của đại điện lại cắm hai thanh trường kiếm màu Hồng, còn trên vách tường chính giữa Đại điện có một thanh kiếm màu đỏcắm vào trong vách. Nhìn kỹ trên chuôi của thanh trường kiếm màu hồng có điêu khắc những chữ kỳ lạ, đồng thời trong đại điện tràn ngập linh khí thuộc tính Hỏa.
Thời gian trôi qua, người thanh niên chậm rãi mở mắt. Hắn ngơ ngạc nhìn đại điện. Một lát sau, người thanh niên nhanh chóng bật dậy, vươn tay định lấy tiên khí. Nhưng mất một lúc, tiên khí không xuất hiện khiến cho người thanh niên sửng sốt. Thần thức của hắn nhanh chóng chui vào trong giới chỉ thì phát hiện tiên khí của mình đã biến mất.
"Chẳng lẽ tiên kiếm ba màu đã bị hủy?" Không lâu sau, những ký ức lập tức xuất hiện trong đầu người thanh niên khiến cho y ngây người. Thanh tiên kiếm ba màu là do sư tôn ban thưởng cho hắn, đó chính là tiên khí cấp tám vậy mà không ngờ đã bị hủy? Người thanh niên suy nghĩ rồi thở dài, quan sát xung quanh. Sau đó, hắn sửng sốt nhìn hai bên tường có hai thanh kiếm màu hồng. Từ hai thanh trường kiếm tản ra linh khí thuộc tính Hỏa nồng đậm. Hơn nữa, linh khí thuộc tính Hỏa hết sức sắc bén khiến cho trong đại điện xuất hiện những thanh trường kiếm đỏ rực như lửa. Những thanh trường kiếm đó đều do linh khí biến thành. Như vậy có thể thấy được linh khí ở đây dày tới mức nào.
Sau khi quan sát xung quanh, cuối cùng người thanh niên áo đen nhìn vách tường thấy thanh kiếm bị cắm vào đó chỉ còn chuôi kiếm mà vui vẻ. Người thanh niên từ từ bước tới. Cho tới khi đến gần thanh kiếm đó, ánh mắt của hắn như bị hút hồn.
Linh khí thuộc tính Hỏa dầy đặc khiến cho người thanh niên kinh hoàng rồi không tự kiềm chế được đưa tay chụp lấy thanh kiếm.