Nhóm Tất cả các tiểu đội cùng tập trung lại một chỗ, nhìn các tiểu đội xung quanh, không ai dám làm người đầu tiên phát động công kích.
Ánh mắt Đồng Chiến cố ý nhìn đại thống lĩnh Đồng Sư trên tường thành, hơi cười nhạt thấp giọng nói: "Mọi người chuẩn bị chiến đấu!" Lập tức, trong nháy mắt ánh sáng của thanh tiên khí trong tay trở nên rực rỡ, đánh tới một tiểu đội ở phía trước.Tiểu đội kia dường như cũng đã cảnh giác với Đồng Chiến, nên khi thấy Đồng Chiến vừa khẽ động thì gần một nửa đệ tử đều tấn công hướng Đồng Chiến, đồng thời tiểu đội mười chín cũng hành động, tấn công tiểu đội kia.
Các đệ tử thần kinh căng thẳng, khi Đồng Chiến phát động tấn công thì đều tấn công hỗ trợ. Đòn tấn công mạnh bạo cùng với tiên khí, linh khí trong chốc lát tràn ngập bầu trời.
Lôi Cương không xuất ra Hư kiếm, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nhìn các đệ tử xung quanh đang chém giết. Nhìn các đội viên tiểu đội mười chín đã tiến nhập trạng thái chiến đấu, Lôi Cương chỉ theo đuôi rồi từ phía sau đánh lén, lúc này Lôi Cương vẫn chưa định thể hiện bản lĩnh. Cường giả chân chính còn chưa xuất hiện, Lôi Cương cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người đả kích, nghĩ rằng cho dù bản thân mình bây giờ rất mạnh nhưng đối mặt với mấy vạn đệ tử, Lôi Cương cũng cần cân nhắc, nếu như lúc này ai thể hiện ra thực lực cực mạnh, chỉ sợ sẽ bị các đệ tử xung quanh tấn công. Hiện giờ hỗn chiến dựa vào đoàn kết toàn đội, thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Không ít tiểu đội không ngừng kêu lên thảm thiết, cũng rất nhiều đệ tử bị thương nặng. Có vài tiểu đội bị mấy tiểu đội cùng nhau tấn công, trong nháy mắt tan tác bại trận. Cũng may trước đó đã quy định không được lấy mạng người, không thì số người chết chắc đã khá nhiều. Một số tiểu đội trưởng phải giơ cờ đầu hàng.
Các tán tu vây quanh quan sát ở bên ngoài nhìn vào cuộc hỗn chiến trong kết giới với một ánh mắt kích động, trong lòng khí huyết sôi trào, hận là không thể chạy vào thể hiện bản lĩnh. Không ít tán tu đã âm thầm ra quyết định trong lúc các tiểu đội tỷ thí là phải gia nhập Phụng Thiên, để có thể tham gia tỷ thí như lần này.
Ngắn ngủi không đến một khắc, đã hơn mười tiểu đội tan vỡ, trong đó có mấy vị đệ tử là Cương đế bị thương nặng, nhưng điều khiến bọn họ ói máu chính là không biết rốt cuộc do ai làm bọn họ bị thương nặng. Bọn họ tấn công lên phía trước thì phải đón nhận một lực tấn công cuộn trào mãnh liệt đánh trả. Thử thách của hỗn chiến lần này chính là sự hợp tác đồng đội.
Bốn vị thống lĩnh trên tường thành nhìn chằm chằm vào bên trong kết giới. Với ánh mắt tinh tường bọn họ nhìn ra có mấy tiểu đội khiến họ kinh ngạc, những tiểu đội này không phải là những tiểu đội cũ của Phụng Thiên mà là những tiểu đội mới gia nhập, mà những tiểu đội này cũng khác với những tiểu đội đã nhanh chóng tan vỡ kia, toàn đệ tử trong đội quây thành một hình tròn tấn công và chống đỡ lại những người khác, chỉ cần tiểu đội khác vọt tới là cả tiểu đội cùng đánh trả, như vậy mới có khả năng sống sót trong hỗn chiến.
Đồng Sư ngồi xếp bằng bên trên cùng, hai mắt đục ngầu đảo qua lại trong kết giới, cuối cùng dừng lại chỗ Đồng Chiến, trên mặt xuất hiện một nụ cười thỏa mãn. Bỗng nhiên hai mắt lão mở to trừng trừng, đôi mắt vẩn đục bỗng như lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương ở phía sau Đồng Chiến, kinh ngạc nói: "Tiểu tử thật kỳ lạ!"
Thừa cơ đánh một đòn tấn công một gã đệ tử, Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên trên tường thành, trong lòng khiếp sợ, không hổ là đại thống lĩnh của Phụng Thiên, chính hắn cũng không cảm nhận được Đồng Sư kia. Lão giống như là không tồn tại, như là nhập vào với không trung, so với Thủy Thanh Tuyền thì thực lực chắc lớn hơn vài phần.
Trong kết giới, tình hình hết sức hỗn loạn. Lờ mờ chỉ thấy được khoảng hai mươi đội ở cùng một chỗ, toàn lực chống lại sự công kích của các tiểu đội khác. Trong đó có mười tiểu đội vốn thuộc Phụng Thiên, mỗi vị đệ tử ở những tiểu đội này trên người đều tỏa ra mùi máu tanh khiến những tiểu đội xung quanh không dám mạo muội tấn công.
Sau nửa canh giờ, đã có phân nửa các tiểu đội bại trận rời khỏi kết giới. Những tiểu đội còn lưu lại thì lại áp sát vào nhau.
"Rầm rầm…" khí thế ầm ầm phát ra khiến không gian chấn động. Những cường giả ngấm ngầm chịu đựng đều bộc phát khí tức, có không ít cường giả Cương đế tách ra khỏi tiểu đội, tấn công điên cuồng.
Các tán tu đứng xem xung quanh ánh mắt trở nên khiếp sợ. Từ khí thế phát ra có thể thấy được có gần hai trăm vị cường giả Cương đế, Đạo đế.
Đồng Chiến thần người, ánh mắt biến đổi, nhìn khí thế cực mạnh liên tiếp bộc phát, trong lòng như rơi xuống vực thẳm. Đặc biệt các đệ tử Cương hoàng thì sắc mặt trắng bệch. Cương đế, Đạo đế nhiều như vậy cùng tấn công thì làm sao bọn họ có thể chống đối được? Không ít đệ tử bắt đầu muốn rút lui.
Sắc mặt Đức Vũ hết sức nặng nề, nhìn khí thế mạnh mẽ bộc phát lớn hơn cả chính bản thân mình, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Tiểu đội mười chín tổng cộng có hai mươi chín người, trong đó có sáu gã Cương đế, còn Cương Ma tuy chỉ là Cương hoàng nhưng thực lực ngang với Cương đế, Như vậy có hai mươi hai người là Cương hoàng. Cơ bản bọn họ không có cách nào chống đỡ lại đòn tấn công của Cương đế, Đạo đế. Thế nhưng cục diện một lần nữa lại biến hóa, khiến không ít tiểu đội trở tay không kịp, rất nhiều tiểu đội giơ cờ đầu hàng.
Khi trong kết giới chỉ còn năm mươi người, khí thế đọng lại tới cực điểm, không ít Cương đế, Đạo đế đã bay lên trên không trung phát ra đòn tấn công cực mạnh. Bọn họ đều biết rằng nếu muốn bản thân được coi trọng ở Phụng Thiên thì trận chiến này phải xuất ra toàn bộ thực lực.
Lúc này tiểu đội mười chín đứng tại chỗ, không tấn công, cũng không có tiểu đội nào đến tấn công, cảm nhận được hành động của các cường giả, Đồng Chiến trầm giọng nói: "Làm sao bây giờ? Như vậy tiếp theo sợ là chúng ta rất khó kiên trì đi tiếp." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
"Hai mươi cường giả Cương đế Huyền giai!" đột nhiên Đức Vũ cất giọng khàn khàn, như không thể tin được, nhìn về một tiểu đội đang hoành hành phía trước không một trở ngại. Tiểu đội này chỉ có hai mươi mốt người, trong đó có hai mươi Cương đế Huyền giai, người còn lại là Cương đế Địa giai. Câu nói của Đức Vũ khiến Lôi Cương thần người nhìn lại, chấn động, sắc mặt trắng bệch.
"Đúng là tiểu đội chủ bài của thống lĩnh Chiến Phong!" ánh mắt Đồng Chiến có vẻ kính nể, nói.
Trong bốn vị thống lĩnh thì Chiến Phong khá đặc biệt, người cũng như tên, giỏi nhất trong bốn vị thống lĩnh, cũng là người hiếu chiến nhất, là đệ nhất cao thủ dưới đại thống lĩnh Đồng Sư. Mười người đội trưởng là thủ hạ do Chiến Phong tự mình dạy dỗ, mỗi người đều dũng mãnh hiếu chiến, vô cùng khát máu. Trong đó có một tiểu đội ít người nhất, thế nhưng thực lực thì nổi bật trong mấy trăm tiểu đội. Tiểu đội chủ bài đó chính là tiểu đội một thuộc đại đội một của Chiến Phong. Tiểu đội này cũng chính là tiểu đội đứng đầu trong mười đội dẫn đầu vốn có của Phụng Thiên.
Bốn vị thống lĩnh ngồi xếp bằng trên thành đều đang nhìn chằm chằm về phía tiểu đội chủ bài, Khiên Vưu thở dài nói: "Chiến Phong, xem ra lần này tiểu đội chủ bài của ngươi lại đứng thứ nhất rồi."
Chiến Phong xụ mặt ngồi, khiến người ta chẳng nhìn ra được một chút tình cảm nào. Trông giống y giống như tượng đá, hai mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào phía trước.
"Trừ Cương đế ra, toàn bộ các đệ tử còn lại ra khỏi kết giới!" Lý Mặc trầm giọng nói, khi thấy đội trưởng của tiểu đội chủ bài nhìn về phia tiểu đội mười chín, trong lòng Lý Mặc kinh hãi, cả người bộc phát ra chiến ý.
"Không được, chỉ cần một người trong đội rời khỏi kết giới thì có nghĩ là cả đội bỏ cuộc." Đức Vũ vội vã ngăn lại nói.
Những đệ tử Cương hoàng trong tiểu đội mặt không còn giọt máu, cả người run rẩy. Khí thế của mấy trăm cường giả Cương đế, Đạo đế làm sao bọn họ chịu được?
"Rút, rút lui về sau cùng" Đức Vũ phát lệnh, tiểu đội mười chín lui về sát biên giới của kết giới. Lúc này sáu gã Cương đế cùng với Lôi Cương đứng ở phía trước, còn toàn bộ đệ tử của tiểu đội mười chín ở phía sau, nhìn trận đấu phía trước mà kinh hãi.
Lôi Cương ngưng trọng nhìn chăm chú vào tiểu đội chủ bài đang hoành hành không trở ngại ở phía trước. Hai mươi mốt Cương đế, cả đám người đều tỏa ra máu tanh nồng nặc. Bọn họ đều là loại người dũng mãnh hiếu chiến, căn bản tiểu đội mười chín không phải là đối thủ của họ.
Đã qua một canh giờ, các tiểu đội đã nhanh chóng rút bớt, bây giờ chỉ còn lại hai mươi bảy tiểu đội. Số người liên tục đi ra khiến không gian trong kết giới rộng hơn rất nhiều. Trên mặt đất không ít đệ tử bị thương nặng nằm hôn mê, nhưng chẳng ai có tâm trí xem bọn họ thế nào. Còn tiểu đội mười chín vẫn đứng sát phía biên giới, làm không ít tiểu đội nhìn vào chòng chọc, nhưng không biết là kiêng dè cái gì hay thế nào mà cũng không có tiểu đội nào tấn công.
"Các tiểu đội, cùng nhau vây quanh bọn họ tấn công!" Không ít tiểu đội cảm nhận được uy hiếp từ tiểu đội chủ bài, cao giọng quát lớn. Tiếng nói khiến không ít tiểu đội đang chém giết lẫn nhau ngừng tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào tiểu đội chủ bài.
"Các người cứ ở yên đây!" Đức Vũ trầm giọng nói rồi hướng phía tiểu đội chủ bài bay nhanh đi, Lôi Cương thần người, sau đó cũng theo đuôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hai mươi sáu tiểu đội còn lại vây quanh tiểu đội chủ bài.
"Khà khà, mấy tiểu tử kia rốt cục cũng tỉnh ngộ ra nhiều." Khiên Vưu khẽ cười nói, nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Chiến Phong, thấy khóe miệng Chiến Phong hơi nhếch lên cười nhạt, nụ cười của Khiên Vưu bỗng tắt ngấm, ánh mắt lại nhìn vào trong kết giới.
Hai mươi bảy tiểu đội, tổng cộng không đến năm trăm người, những người có tu vi Cương hoàng thì đều lùi lại sát biên giới, không tham chiến. Chỉ có khoảng một trăm vị Cương đế, đạo đế vây quanh tiểu đội chủ bài, hiện giờ cục diện đảo ngược, tiểu đội chủ bài lại lâm vào thế tuyệt vọng.
Những tiểu đội bị tiểu đội chủ bài đánh bật ra bên ngoài kết giới đều cười ác độc, các tán tu vây quanh quan sát thì hai mắt rực cháy.
Đội trưởng của tiểu đội chủ bài là một gã trung niên khôi ngô, mặt mày dữ tợn, bị cả trăm vị cường giả Cương đế, Đạo đế vây quanh, vị nam tử này không hề tỏ ra lo lắng, trái lại còn cười một cách độc ác.
"Đánh!" vị nam tử khôi ngô quát, trong nháy mắt thân thể hoạt động, thanh kiếm to trong tay quét ngang phía trước vào hơn mười vị cường giả Cương đế.
Cả đám tán tu há miệng, nhìn hai mươi mốt người của tiểu đội chủ bài chém giết gần một trăm vị cường giả Cương đế, Đạo đế, vậy mà không mảy may lùi bước.
Sự thật khiến đám tán tu khó mà tin được. Tiểu đội chủ bài đang bị bao vây lại tạo ra được một con đường máu, tiểu đội trưởng kia cứ ra tay là khiến một vị cường giả Cương đế mất sức chiến đấu.
Đại chiến trong vòng kết giới khiến những người xem trận đấu đều khí huyết sôi trào, hận không thể tham gia để thể hiện lực lượng của mình.