Lôi Cương từ sau khi ra khỏi Huyết Vực thì nội tâm vẫn như cũ, không hề khát máu, vô tình. Hắn luôn nghĩ con người sống trên đời nếu không có cảm tình, chỉ biết có khát máu, xem sinh mạng người khác như con kiến là đi ngược lại với lương tâm mình. Nhưng lúc này đây, U phủ, Địa Linh tông, rồi cả người có tên là Đạo Vân đso nữa, rồi nam nữ thanh niên thần bí kia, người luyện hóa sư tôn Thái Huyền, cả những thần thức hủy thiên diệt địa mà âm thanh già nua kia nói đến, cũng là khiến cho hắn có cảm giác cảm nhận được nguy cơ, cỗ nguy cơ này khiến cho hắn hoảng hốt, bất lực và mông lung, trong lòng như lưỡi đao, những việc phát sinh ở Cửu U giới khiến cho Lôi Cương nhận thức và hiểu rõ được tầm quan trọng của thực lực còn hơn cả hồi ở Huyết Vực nữa.
Ánh mắt Lôi Cương mơ hồ nhìn về phía trước trong lòng thầm lẩm bẩm:
- Cho dù là ta đi theo con đường ta đạo đi chăng nữa, nhưng ta cũng chỉ là vì muốn sống tiếp là thôi, chỉ vì muốn sống tiếp mà thôi.
Lòng tốt, sự thương cảm trong lòng Lôi Cương dần dần rời đi. Mặc dù âm thanh già nua kia không nói dối, sự thực đúng là như thế, nhưng bây giờ Lôi Cương đối với những gì âm thanh già nua đó mới nảy sinh ra lòng tin sâu sắc.
- Không! Ta không thể! Ta không thể phản bội lại lương tâm của ta, nếu là thế thì ta có khác gì một cỗ máy giết người đâu? Nếu như thế thì liệu người thân của ta có thể chấp nhận nổi không chứ?
Trong đầu Lôi Cương đột nhiên xuất hiện một thân ảnh anh tuấn vô cùng, toàn thân run lên, hai mắt thanh tỉnh trở lại, mô hồi tuôn khắp người. Hắn ..... suýt chút nữa thì đã tiến nhập tà đạo rồi. Thần thức của Lôi Cương nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, thở ra một hơi thật sâu rồi chìm sào suy tư. Dụng ý của âm thanh già nua kia là gì? Hắn làm như thế thật sự là vì muốn tốt cho ta hay là còn có nguyên nhân gì khác nữa?
Lôi Cương chìm vào suy tư.
Khoát Dục chỉ cảm thấy hai tay hai chân hắn run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh từ trong nội thể toát ra ngoài, Khoát Dục có cảm giác như muốn ngất đi, hai mắt tối sầm, nhìn vào Lôi Cương ở trên không, Khoát Dục lại thấy kinh nghi vô hạn. Khí tức mà quái thú hình người đó phát ra lúc thì cuồng bạo, lúc thì âm trầm, lúc lại hoàn hoãn, thật khiến cho nội tâm của Khoát Dục cũng nhảy lên từng chặp.
- Bất luận dụng y của âm thanh già nua là gì nhưng Lôi Cương sau cùng nhận thấy mặc dù những gì hắn nói khiến ta suýt chút nữa tiến nhập tà đạo nhưng việc hắn nói cắn nuốt thần hồn của người khác thì cũng không phải là không thể dùng, ta chỉ cần không cắn nuốt của chính đạo mà chỉ cắn nuốt thần hồn của những kẻ đáng chết là được rồi, như thế không đi ngược lại lương tâm của ta lại có thể khiến tu vi của ta nhanh chóng đề cao.
Nghĩ đến đây, Lôi Cương thở ra một hơi trọc khí, thu cốt giáp vào lại nội thể, để lộ ra toàn thân cơ bắp cường tráng, Lôi Cương bây giờ to cao vạm vỡ, bên trong cơ bắp cao vút hàm chứa sức mạnh khủng bố và lực bạo phát khiến người khác phát lãnh.
Hai mắt Lôi Cương từ từ nhìn sang Khoát Dục đang run lẩy bẩy mặt mày tái nhợt, mắt lóe hà quang, lạnh giọng nói:
- Đạo hữu, ngươi có chuyện gì?
Khoát Dục toàn thân phát run, nuốt nước miến khan nói:
- Tiền ...... tiền bối, không biết tại hạ có thể giúp được gì cho ngài?
Trong mắt mang theo vẻ chấn kinh pha lẫn cung kính càng nhiều hơn là cái vẻ dường như không thể tin được. Có vẻ như đối với quái thú hình người lúc trước, nam tử cường tráng lúc này khiến Khoát Dục nhất thời không thể tiếp nhận được.
Lôi Cương ngây người, nhìn thấy sự kinh khủng trong mắt Khoát Dục, Lôi Cương suy ngầm một hồi thì cũng đoán ra được đại khái những gì vừa diễn ra. Chính lúc Lôi Cương định nói gì đó thì đột nhiên có một cỗ liệt hỏa từ trong nội thể Lôi Cương phát xuất ra ngoài, Lôi Cương sắc diện đỏ bừng, vô cùng kinh nghi, sau cùng trừng mắt nhìn Khoát Dục lạnh lùng nói:
- Đạo hữu, ta phải bế quan một lát, phiền ngươi hộ pháp giúp ta.
Không đợi Khoát Dục kịp phản ứng, thân hình Lôi Cương liền biến thành một đạo quang mang thâm nhập vào lòng đất muốn mượn cảm giác giá lạnh của đại địa để trấn áp liệt hỏa trong nội thể. Phát ra một đạo kết giới bao phủ toàn thân, sau đó Lôi Cương để thần thức tiến nhập nội thể.
Khoát Dục tròn mắt há miệng nhìn lỗ thủng to đùng vừa xuất hiện trên mặt đất. Đi lên phía trước nhìn xuống thì Khoát Dục phát hiện lỗ thủng này sâu không thể lường, ánh mắt trở nên kinh nghi rồi thở sâu một hơi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Tiền bối quái thú hình người này không có ác ý gì cả nhưng rồi Khoát Dục lại thấy khó xử, tiền bối này bảo hắn hộ pháp, hắn lúc này nên hộ pháp hay là ........
Sau hồi lâu suy nghĩ, Khoát Dục quyết định lưu lại, hơn nữa còn đang đào khoáng mạch lên, Khoát Dục đang đánh bạc, lấy tính mệnh ra để đặt cược, sinh tồn ở Cửu U giới Khoát Dục rất hiếm khi lấy sinh mệnh của mình ra để đánh cược một chuyện gì đó, nhưng lần nào cũng có thể biến nguy thành an. Còn lần này, Khoát Dục lại đánh cược, hoặc là bị vị tiền bối này đồ sát, hoặc là cùng vị tiền bối này khai thác khoáng mạch, có tiền bối cường đại như thế trợ giúp, hắn không cần phải thấp tha thấp thỏm mà khai thác nữa rồi.
Điều khiến Khoát Dục dám lấy sinh mệnh ra đánh cuộc chính là vì Khoát Dục đã nhìn thấy đôi mắt của Lôi Cương, một đôi mắt đạm mạc nhưng lại sáng ngời. Đã gặp qua vô số người, Khoát Dục hiểu rõ, người có được nhãn thần như thế, tu vi, tâm cảnh đều bất phàm. Quan trọng hơn là đây tuyệt đối không phải là hạng người khát máu. Không biết đến khi Khoát Dục nhìn thấy Lôi Cương phát ra khí tức toàn thân, hiển lộ ra mùi máu tanh nồng nặc thì liệu hắn có còn nghĩ như thế được nữa hay không.
Thần thức của Lôi Cương thâm nhập nội thể thì kinh ngạc không thôi. Dược hiệu của Long lực đan vẫn chưa tiêu thất, dược hiệu cuồn cuộn không ngừng trong kinh mạch truyền ra khiến cho cơ bắp, thậm chí là xương cốt của Lôi Cương đều đang điên cuồng co rút lại, dược liệu cường đại như một đoàn liệt hảo, đang hừng hực thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương.
Cơn đau xé gan nát thịt khiến Lôi Cương ngã vật ra co rúm trên mặt đất, trong chớp mắt toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khí thế phát ra trở nên cuồng bạo, nếu không phải là do kết giới ngăn lại thì e rằng lúc này Khoát Dục đã kinh hoảng không thôi rồi.
Lôi Cương đau đớn rúm ró, đoàn liệt hỏa này như vô số lưỡi đao sắc bén đang cứa lên toàn thân Lôi Cương, lại như vô số con kiến đang cắn xé, sự đau đớn đó khiến Lôi Cương tưởng như muốn ngất xỉu.
Cương khí và nội kình trong người Lôi Cương tự động lấp đầy nội thể. Đan điền của Lôi Cương đọt nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực, khiến cho linh khí trong đại địa đều điên cuồng bị hấp thụ về phía đan điền của Lôi Cương. Điều khiến người ta thấy kinh kì đó là linh khí trong linh thạch, tiên thạch của khoáng mạch cách người Lôi Cương không xa không hề bị hấp thụ mà chỉ có linh khí nằm trong đại địa là bị hấp thu.
Long lực đan dù là đan dược hạ phẩm cấp bảy, nhưng dùng trên thân Lôi Cương lại có thể phát huy ra dược lực tương đương với tiên đan bát giai đỉnh cấp, dược lực khủng bố như thủy triều cứ từng đợt từng đợt cuộn lấy toàn thân Lôi Cương. Khai phá cực hạn của Lôi Cương đến mức độ cao nhất, Lôi Cương bắt đầu chịu đựng không nổi nỗi đau cùng cực, trong đầu bắt đầu vận hành Khai Thiên chiên thức, thần thức trực tiếp tiến nhập vào không gian hư vô.
Lôi Cương đang nằm rúm ró trong lòng đất từ từ đứng dậy, không gian trong động đât từ từ to ra, một cố khí thế cường đại khiến cho địa vực ở tứ phương bát hướng bị ép cho co rút lại. Tế Hư kiếm ra trong tay, Lôi Cương bắt đầu múa Khai Thiên chiêu thức, còn linh khí thuộc tính địa dồi dào trong lòng đất điên cuồng cuồn cuộn tuôn về phía Lôi Cương.
Khoát Dục đang vô cùng vui sướng, Lôi Cương tu luyện ở dưới đất không những không khiến cho Khoát Dục có bất cứ cố kị gì, ngược lại còn thả lỏng đề phòng hết cả do dự, cật lực đào khoáng mạch. Trong lòng Khoát Dục đã quyết định đợi sau khi Lôi Cương tỉnh lại thì khoáng mạch này Lôi Cương có muốn lấy đi bảy, tám phần cũng không vấn đề gì, chỗ khoáng mạch này đủ để hắn tu luyện đến cương tiên rồi. Đến lúc đó hắn sẽ là cao thủ một phương, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc nữa.
- Ấy, đây chẳng phải chính là Khoát mông ngựa đó sao?
Đột nhiên từ trên không trung truyền đến một âm thanh chế giễu khiến Khoát Dục đang dùng linh khí đào đât phải chấn động, sắc diện hơi nghiêm lại nhìn lên không trung, trên đó hiện giờ xuất hiện năm nam tử, trong đó có một nho sinh anh tuấn mặc hắc y đang khinh thường nhìn Khoát Dục, còn những tu luyện giả còn lại thì đến nhìn cũng không thèm nhìn nữa.
Khoát mông ngựa, đây là biệt danh mà những người quan biết đặt cho Khoát Dục. Do Khoát Dục mồm mép trơn tru, dựa vào một cái miệng mà sống rất thoải mái ở Tây bộ Cửu U giới, điều này khiến cho không ít tu luyện giả thấy đố kị, lén gọi Khoát Dục là Khoát mông ngựa. Trước đây Khoát Dục đều xem như không nghe thấy nhưng không biết tại sao hôm nay, cái biệt danh này lọt vào tai Khoát Dục hắn lại thấy chướng vô cùng. Một cỗ nộ khí bùng ra từ nội thể Khoát Dục, hắn tức giận nhìn nam tử mặc nho y nọ. Khoát Dục cũng biết hắn có lúc cũng khom lưng uốn gối, cũng có lúc mặt dày mày dạn nịnh nọt người khác, nhưng Khoát Dục không hề nhận thấy điều đó có gì đáng để bị cười chê cả, hắn từ cương anh đến cương đế phải trải qua cả chặng đường dài đến cả vạn năm, nếu hắn không như thế thì sợ rằng sớm đã trở thành đống phân hoang dã bón cho địa vực này mất rồi.
- Từ Lệnh, ngươi hà tất phải chế giễu ta? Ngươi thì sao? Ai chẳng biết Từ Lệnh ngươi là tên ** đực, âm thầm gian díu với đại tiểu thư của liên minh Cửu U? Chẳng trách tu vi và địa vị một bước lên trời?
Khoát Dục lạnh lùng nhìn nam tử nho sinh rồi lạnh lùng nói.
- Ngươi .... muốn chết!
Sắc mặt của nho sinh anh tuấn đột biến, sát cơ trong mắt bạo phát, không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói của Khoát Dục đã chạm vào nỗi đau của Từ Lệnh, Từ Lệnh phản cảm nhất, thống hận nhất chính là người khác gọi hắn là ** đực.
Cửu U liên minh là liên minh tự phát do tu luyện giả ở Tây bộ Cửu U giới tổ hợp thành, có điều, nhân lực của Cửu U liên minh này chỉ có hơn vạn người, mặc dù ở Tây bộ là một thế lực không nhỏ nhưng so với U phủ hay Địa Linh tông, thậm chí là so với Phụng Thiên mà nói thì chẳng là gì cả.
- Đi thôi, Từ Lệnh, đừng quên chuyện mà minh chủ giao phó!
Một hắc y nho sinh khác lạnh giọng nói, người này từ đầu đến cuối không hề nhìn Khoát Dục lấy một cái, cứ như thể nhìn Khoát Dục một cái sẽ làm bẩn mắt hắn vậy.
Khoát Dục cũng chú ý đến điểm này, đuôi mắt nheo lại, trong lòng cảm nhận được nỗi đau khôn tả nhưng sắc mặt thì vẫn lạnh tanh nhìn Từ Lệnh.
Từ Lệnh nghe thấy hắc y nam tử nói thế thì sắc mặt có phần dịu lại, trừng mắt nhìn Khoát Dục một hồi rồi định rời đi, đột nhiên, ánh mắt Từ Lệnh cứng lại, nhìn chằm chằm tiên thạch như thủy tinh ở dưới chân Khoát Dục, đồng tử co lại, thất thanh hét lớn:
- Khoáng mạch tiên thạch?
Bốn tên hắc y nam tử còn lại chấn động, đồng thời quay đầu lại, song mục như tinh quang xạ thẳng xuống chân Khoát Dục. Trong ánh mắt đồng thời hiện lên vẻ kích động lẫn tham lam.
- Ha ha ha, xem ra minh chủ phái chúng ta đến trước chính là sớm đã biết ở đây có khoáng mạch tiên thạch rồi. Tìm thấy khoáng mạch tiên thạch đủ để chúng ta thăng lên thành hộ pháp.
Một tên hắc y nam tử cực kì kích động nói, thân hình di chuyển về phía Khoát Dục.
Mấy người Từ Lệnh sớm đã không thèm chú ý đến Khoát Dục đang đứng ở đó nữa mà chỉ chằm chằm nhìn tiên thạch dưới chân Khoát Dục mà thôi, Khoát Dục trong lòng kinh hãi, thầm kêu không xong, biết rằng mọi sự đã muộn, trong lòng vô cùng bất an. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
- Từ Lệnh, có phải ngươi hoa mắt rồi không? Mấy miếng tiên thạch này chẳng qua là ta muốn chôn ở đây thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ Tây bộ Cửu U giới lại có khoáng mạch này sao?
Khoát Dục sắc mặt không ngừng biến hóa, sau cùng cao giọng nói.
- Giết chết hắn.
Một hắc y nam tử đưa mắt nhìn Khoát Dục, lạnh giọng nói.