Nhóm Tiếng gầm nhẹ của Từ Lệnh khiến bốn gã mặc áo đen đồng loạt hành động, phát ra lực tấn công mạnh vô cùng hướng cả vào phía người thanh niên, mục tiêu chung của bọn họ chính là thanh niên từ trong động đi ra, còn Khoát Dục thì bọn họ không thèm nhìn tới. Lúc người thanh niên đi ra thì trong chốc lát cả năm người đều cảm thấy lực uy hiếp lớn, nên bây giờ họ muốn diệt trừ người đem lại sự uy hiếp đó. Còn trong mắt bọn họ Khoát Dục không hề có sức phản kháng.
Mặt Khoát Dục rung lên, trong lòng phẫn nộ, càng lo lắng cho người thanh niên. Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc trước ở trong động, Khoát Dục nhanh chóng lùi lại mấy bước, hai mắt nhìn chăm chú vào người thanh niên với ánh mắt chờ mong. Chẳng hiểu vì sao, nhìn người thanh niên thân thể không nhúc nhích, cùng với vẻ mặt thần thái hiền hòa, Khoát Dục cảm nhận được người thanh niên rất tự tin. Một thanh niên cũng giống như y đều cùng là Cương đế Hoàng giai, rốt cuộc có thực lực gì kinh khủng? Khoát Dục dần dần trở nên run rẩy, ánh mắt càng nóng chảy.
Người thanh niên nhìn năm người cùng tấn công lên mà thân thể cũng không nhúc nhích, trong lúc Khoát Dục đang ngây người nhìn, năm luồng ánh sáng mũi nhọn công trong nháy mắt bao phủ toàn bộ người thanh niên.
Đây là….Khoát Dục run lên, lùi lại vài bước, nhìn bóng lưng của người thanh niên bị đòn tấn công bao phủ mà khiếp sợ.
"Khà khà…" Từ Lệnh phát ra một tiếng cười u ám, trên mặt hiện ra vẻ cuồng ngạo và kinh thường.
Thế nhưng còn chưa đợi Từ Lệnh có thêm phản ứng gì, một lực cực mạnh giống như hàng vạn con ngựa chồm vó cuộn trào mãnh liệt từ phía mũi thương dồn tới, Từ Lệnh kêu lên một tiếng đau đớn, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể trong nháy mắt nát vụn, bay ngược ra đằng sau. Không chỉ có Từ Lệnh, cả bốn gã nam tử áo đen cũng giống hệt, lục phủ ngũ tạng nát vụn, bay ngược ra, vẻ mặt như người chết, thân thể mềm nhũn rơi trên mặt đất. Năm người nhỏ màu vàng bay ra từ bụng của năm người. Năm người này chính là Cương anh. Một lực khủng khiếp vô cùng trực tiếp đánh chết bọn họ, khiến cho Cương anh năm người bay ra, nhìn vào người thanh niên mà cảm thấy sợ hãi. Ngay lập tức hóa thành năm luồng ánh sáng vọt đi bốn phương tám hướng. Năm người cũng không ngu xuẩn, phân ra năm hướng chạy trốn.
Sắc mặt Khoát Dục biến đổi, để cho Cương anh năm người chạy trốn như vậy, chỉ sợ là sẽ phải đối mặt với sự truy sát của Liên minh Cửu U. Còn chưa nói đến thân phận của Từ Lệnh hay là bốn gã áo đen cũng không phải loại thường, nghe cách xưng hô của Từ Lệnh, chấp sự cũng cùng cấp với đô thống của Phụng Thiên, thân phận không phải thường. Lúc này nếu để bọn họ chạy trốn, e rằng… thân thể Khoát Dục run lên, trong lòng hiện lên một cảm giác lành lạnh. Sống vạn năm nay tại khu phía Tây của Cửu U giới, Khoát Dục tự nhiên biết sức mạnh của Liên minh Cửu U, tuy rằng Liên minh Cửu U không có lịch sử lâu đời như U Phủ, Địa Linh Tông, không có vực chủ mạnh như Phụng Thiên, thế nhưng Liên minh Cửu U tại khu vực phía Tây Cửu U giới cũng đã ăn sâu bén rễ. Hơn nữa nghe đồn minh chủ là cao thủ Đạo tiên, quan trọng hơn là Liên minh Cửu U đã tồn tại ở khu vực phía Tây Cửu U giới đã gần mười vạn năm. Thêm vào đó, Liên minh Cửu U vẫn hành sự âm thầm, không tham dự vào cuộc chiến giữa U Phủ và Địa Linh Tông, mấy năm phát triển Liên minh Cửu U đã có thực lực không thể khinh thường, đặc biệt là tại khu phía Tây Cửu U giới.
Khoát Dục nghĩ đến hậu quả mà trong lòng run rẩy nhìn người thanh niên, sắc mặt bỗng kìm lại. Gã thấy thấy khóe miệng người thanh niên nhếch lên cười, trong lòng Khoát Dục ổn định nhìn về phía trước.
Bỗng nhiên, người thanh niên há rộng miệng, hóa thành năm luống ánh sáng bay đi năm hướng, tốc độ của đám Cương anh tự nhiên chậm lại. Từ bụng người thanh niên tỏa ra một luồng ánh sáng bốn màu, ánh sáng dần dần hình thành một đám mây, áng mây trông như suối chảy từ bụng người thanh niên ra. Còn năm Cương anh tốc độ chậm chạp bỗng nhiên lùi lại, tất cả cùng giãy dụa, trên khuôn mặt hiện ra vẻ kinh khủng và không cam lòng.
"Ah. . ."
"Ah. . ."
…
Năm tiếng thét chói tai kinh khủng từ miệng năm Cương anh phát ra, tốc độ lùi lại của các Cương anh càng trở nên nhanh hơn, trong chốc lát đã về lại chỗ cũ. Bụng người thanh niên bỗng bành trướng lên, lần thứ hai há miệng rộng, đám mây chảy như suối từ bụng ra càng mạnh, khiến cho năm Cương Anh theo dòng suối mà chảy vào bụng hắn.
Các Cương anh rơi vào trong dòng suối chảy, truyền ra tiếng rống không cam lòng nhưng tiếng dần dần biến mất, chỉ để lại tiếng vọng quanh quẩn, nhập vào với tiếng suối chảy. Sắc mặt người thanh niên trở nên hồng hào, đám mây suối chảy dần dần nhập vào trong bụng. Hắn vươn tay phải hướng phía năm thi thể kia đánh ra một quyền, tốc độ nhanh phi thường.
Năm thi thể trong nháy mắt nổ tung, đất đá vụn cùng mảnh thịt đầy trong không gian, máu bắn ra bốn phương tám hướng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Người thanh niên gật đầu, nhìn vào chính bụng mình, rồi nhìn về Khoát Dục phía sau. Lúc này Khoát Dục đang run rẩy dữ dội, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, hai mắt tràn đầy khủng khiếp, kinh sợ nhìn người thanh niên. Người thanh niên quay đầu lại khiến Khoát Dục khô hết môi, muốn nói gì đó nhưng không đủ hơi để nói.
"Vì sao ngươi không trốn đi?" Người thanh niên nhìn Khoát Dục, khóe miệng nở nụ cười.
Khoát Dục sợ run cả người, nhìn bầu trời phía trước tràn ngập hơi máu tanh, y biết bây giờ là lúc quyết định sống chết, cũng không biết khí lực từ nơi nào, Khoát Dục nói: "Tiền…tiền bối, vì sao Khoát Dục phải chạy trốn?"
Vùng xung quanh lông mày người thanh niên nhấc lên, trong ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ nói: "Vì sao ngươi không trốn đi? Ngươi thấy được bí mật của ta, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Ánh mắt người thanh niên dần dần trở nên sắc bén, sát khí phát ra mạnh mẽ từ phía người thanh niên.
Sắc mặt Khoát Dục trắng nhợt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, hai mắt không cam lòng nhìn người thanh niên nói: "Tiền bối, Khoát Dục xin thề, việc hôm nay tuyệt đối không nói cho người thứ ba!"
"Haha, ta chỉ tin người chết thôi!" người thanh niên cười nhạt một tiếng, giơ tay phải lên, đánh ra quyền hướng Khoát Dục.
Thân thể Khoát Dục chấn động mạnh, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, bỗng nhiên quỳ hai gối xuống đất, cung kính nhìn thanh niên nói: "Tiền bối, Khoát Dục xin thề kết quan hệ chủ tớ với tiền bối"
Người thanh niên sửng sốt, thu hồi tay phải lại, mắt nhìn chằm chằm Khoát Dục một cách thản nhiên, trong mắt có hơi vẻ tán thưởng. Lúc này Khoát Dục làm như vậy, đúng là biện pháp duy nhất có thể bảo đảm được tính mạng, lời thề chủ tớ có ý nghĩ là cả đời Khoát Dục cũng sẽ không phản bội lại người thanh niên, cho dù là hành vi hay tư tưởng, chỉ cần có ý bất lợi với người thanh niên, như vậy thần hồn sẽ bị cắn trả, hồn tiêu phách tán.
"Ngươi rất thông minh" người thanh niên cười nhạt nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Khoát Dục.
Khoát Dục run lên, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn vào mắt người thanh niên, rồi vội vàng nhắm mắt, trong miệng niệm chú, sau đó một luồng ánh sáng hình ngón tay cái khổng lồ màu vàng từ bụng Khoát Dục bay ra, Khoát Dục nói: "Khoát Dục đồng ý nhận chủ nhân…"
"Lôi cương!" Thanh niên cười nhạt nói.
Người thanh niên này chính là Lôi Cương, chính là Lôi Cương đã biến mất trước ba đầu sỏ lớn của Cửu U giới!
"Khoát Dục đồng ý nhận Lôi Cương là chủ nhân, suốt đời vĩnh viễn không phản bội Lôi Cương, nếu như vi phạm tất nhiên sẽ hồn tiêu phách tán." Giọng nói của Khoát Dục vừa dứt, ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất ra, vọt tới hướng người thanh niên.
Ánh mắt Lôi Cương nghiêm lại, mở miệng hít ánh sáng màu vàng vào trong cơ thể.
Khoát Dục thở hắt ra một hơi, sắc mặt càng tái nhợt, chỉ có điều trong lòng cũng thả lỏng, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của chính mình. Trong lòng Khoát Dục cũng không có gì là oán hận hay bất đắc dĩ, trái lại là mừng rỡ, mình có một chủ nhân mạnh như vậy, sau này sẽ không bao giờ bị người ta làm nhục nữa.
Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe lên, thần thức cảm nhận thần hồn của Khoát Dục nhập vào trong Nê Hoàn Cung, hắn gật đầu, nhìn Khoát Dục nói: "Tên ngươi là Khoát Dục à?"
"Đúng vậy chủ nhân." Khoát Dục nói cung kính hết sức.
"Đây là chỗ nào?" Lôi Cương hỏi.
Trong lòng Khoát Dục sửng sốt, nghĩ đến tình huống người thanh niên xuất hiện, trong lòng cũng suy đoán được vài phần, kiềm chế sự vui vẻ trong lòng nói: "Chủ nhân, nơi này là khu phía Tây của Cửu U giới."
"Phía Tây của Cửu U giới?" Lôi Cương thầm nói, ánh mắt lóe lên, nhớ lại lúc trước tại thành Phụng Thiên, không ngờ âm thanh tang thương thần bí đó lại đưa mình đến phía Tây Cửu U giới. Bỗng nhiên ánh mắt Lôi Cương nghiêm lại, không phải Quân Thắng đang ở khu phía Tây của Cửu U giới sao? Không biết gã đã phát triển tới đâu rồi.
"Đứng lên đi, kể cho ta mọi chuyện ở Cửu U giới xem." Giọng Lôi Cương bình thản nói.
Khoát Dục vội vã đứng lên, cung kính nói hết các thế lực ở khu phía Tây Cửu U giới, trong đó cũng ngầm có cả những hiểu biết của chính Khoát Dục về khu phía Tây Cửu U giới, cùng với thực lực của Liên minh Cửu U.
Lôi Cương lẳng lặng lắng nghe, trong anh mắt có vẻ tán thưởng đối với Khoát Dục. Từ lời nói của Khoát Dục, Lôi Cương có thể hiểu được khu phía Tây Cửu U giới này, nhìn ánh mắt thông minh của Khoát Dục, trong lòng Lôi Cương cũng phát hiện Khoát Dục rõ Cửu U giới như đường chỉ tay, đối với việc chính hắn thành lập thế lực ở khu phía Tây của Cửu U giới như cá gặp nước. Lôi Cương cũng không định quay lại thành Phụng Thiên, ít nhất trong một thời gian nữa sẽ không trở lại.
Theo như lời của Khoát Dục, trong lòng Lôi Cương đã có một khái niệm về Liên minh Cửu U, minh chủ của Liên minh Cửu U là một cường giả Đạo tiên, cụ thể đạt được tới mức nào thì Khoát Dục cũng không biết. Nhưng theo lời Khoát Dục nói thì trong Cửu U giới cường giả Đạo tiên, Cương tiên cũng tồn tại không ít. Chỉ e là thực lực của minh chủ kia đã đạt đến Đạo tiên Thiên giai.
Sau một lát trầm ngâm, Lôi Cương nhìn Khoát Dục hỏi: "Khoát Dục, ngươi có biết gần đây, Phụng Thiên có xảy ra chuyện gì không?"
Khoát Dục ngẩng đầu nhìn Lôi Cương vội vàng cung kính nói: "Chủ nhân, hình như thành Phụng Thiên với Địa Linh Tông có đại chiến, Khoát Dục nghe nói trước đó không lâu trong thành Phụng Thiên xảy ra đại chiến, về phần tại sao thì Khoát Dục không rõ lắm. Chỉ có đều hình như là do một vị thống lĩnh của Phụng Thiên, hình như tên là Cương Ma gì đó. Hơn nữa, Khoát Dục nghe nói, Cương Ma này từ khi ra nhập Phụng Thiên là lên thẳng một lèo, từ một đệ tử phổ thông thành đại đội trưởng, rồi đô thống, đến bây giờ là thống lĩnh. Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong một thời gian ngắn, người như vậy chắc chắn là thực lực phi phàm." Khoát Dục giảng giải chậm rãi, trong ánh mắt đầy nhiệt huyết, không che giấu một chút nào sự sùng bái và kinh nể đối với Cương Ma.
Lôi Cương thấy trong ánh mắt Khoát Dục đầy nhiệt huyết, trong lòng kinh ngạc, mình đã trở thành thống lĩnh của Phụng Thiên sao? Nghĩ đến đó, tâm trạng cũng không tốt lắm, vội vàng nói: "Khoát Dục, đưa ta đến Liên minh Cửu U đi."
"Chủ nhân ở đây, chờ một chút…" Khoát Dục vội vã gọi là, nhìn mặt đất với sắc mặt cực kỳ kích động.