Thể Tôn

Chương 390

Nghe Thiết Kiếm Vương nói, Minh Đế thản nhiên nhìn Thiết Kiếm Vương, vẻ suy tư. Ánh mắt Lôi Cương nhìn Thiết Kiếm Vương cũng kỳ dị.

Vân lão lắc đầu, hờ hững nói: "Lão phu quả thật đã lâu chưa động tay chân. Nếu như ngươi thật muốn như thế, lão phu cũng không thể làm gì khác hơn là động thủ lần nữa với ngươi. " Vân lão ôn hòa, nhìn chằm chú Thiết Kiếm Vương, dường như lão không hề để ý đến lời nói của Thiết Kiếm Vương, có lẽ nên nói là Vân lão tuyệt đối nắm chắc phần thắng được Thiết Kiếm Vương.

Thiết Kiếm Vương tức khắc biến sắc, thở dài nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thiết Kiếm cuối cùng cũng được mở mang kiến thức. Đa tạ tiền bối, Thiết Kiếm xin cáo lui". Nói xong, hơn mười vạn thanh kiếm tiên phía sau Thiết Kiếm Vương kết thành một thanh kiếm đen lơ lửng ở phía sau. Thiết Kiếm Vương bay về phía màn sương mù dày đặc.

Thản nhiên nhìn Thiết Kiếm Vương rời đi, Vân lão gật đầu, rồi nhìn về phía Minh Đế cười, nói: "Lão phu thấy thần hồn của ngươi đang bị thương nặng do lĩnh ngộ thổ thủy hai hành. Mà hai hành này lại tương khắc lẫn nhau, nên mới sinh ra sức mạnh huỷ diệt trong cơ thể ngươi. Ngũ hành tương sinh, tương khắc vốn không có khả năng cùng lúc tồn tại hai hành thổ và thuỷ trong cùng một người. Có lẽ ngươi cũng đã gặp được kỳ ngộ nên mới cùng lúc lĩnh ngộ được hai hành thổ, thủy." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Minh Đế thừ người ra nhìn Vân lão, gật đầu, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ kinh hãi. Lão giả áo xám trước mắt này đã đạt được thực lực vô cùng đáng sợ, không chỉ liếc mắt một cái có thể biết rõ thực lực của Minh Đế, mà còn đoán biết được nguyên nhân sâu xa. Con người này quả thật là đáng sợ a.

"Pháp quyết tu luyện cả hai hành thổ, thủy này tên là Thổ hồn Thủy phách quyết. Do một gã cuồng nhân cổ xưa sáng tạo ra. Hắn và ngươi giống nhau, đều lĩnh ngộ được hai hành thổ, thủy, lúc đó có thể nói là rất danh chấn thời cổ xưa. Lão phu may mắn có được một bộ, coi như lão phu sẽ bồi thường cho ngươi, thế nào?" Trên tay phải Vân lão đột nhiên xuất hiện một cái thẻ tre to bằng ngón cái. Mặt trên của thẻ tre màu vàng, phía dưới màu lam phát ra khí cổ xưa nồng nặc. Vân lão đem thẻ tre vứt cho Minh Đế.

Toàn thân Minh Đế chấn động mạnh, vội vàng nhận lấy, hai tay lão cẩn thận cầm thẻ tre, ánh mắt nồng nhiệt nhìn chăm chú, kích động, run rẩy. Dường như từng thớ thịt trên khuôn mặt Minh Đế đều đang co giật vì xúc động. Lần này,Minh Đế đầy tự tin đến gặp Đại địa chi nguyên. Lúc gặp Thiết Kiếm Vương, Minh Đế thầm nghĩ phải làm sao để trốn thoát được sự truy sát của Thiết Kiếm Vương. Lúc này, tự nhiên lão có được pháp quyết tu luyện cao thâm, làm sao Minh Đế có thể không kích động, vừa mừng vừa sợ cho được?

Lập tức Minh Đế hít thở sâu, sau đó cung kính quay đầu về phía Vân lão cúi mình nói: "Cửu Minh đa tạ tiền bối đã ban tặng."

"Ha ha, đi thôi." Vân lão phớt lờ, nói.

Minh Đế gật đầu, bay về phía màn sương mù dày đặc, chỉ chốc lát lão đã biến mất

Lôi Cương đứng ở bến cạnh Vân lão, ánh mắt đầy kinh ngạc cùng phức tạp nhìn Vân lão. Thiết Kiếm Vương, Minh Đế cả hai người đều là cao thủ đáng sợ lại bị Vân lão nói mấy câu rồi đuổi đi. Điều càng khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là Vân lão cho hai người đó pháp quyết. Vân lão có nhiều pháp quyết tu luyện thế sao? Hơn nữa nghe Vân lão giới thiệu những pháp quyết này đều là vật phi phàm. Trong lòng Lôi cương thầm cảm kích, Vân lão vì hắn mà đưa pháp quyết quý báu cho Thiết Kiếm Vương và Minh Đế, ân tình này nhất định hắn phải ghi nhớ cho kỹ.

Vân lão quay đầu lại nhìn Lôi Cương cười ha hả rồi chậm rãi nói: "Thiếu chủ, người không cần kinh ngạc. Những pháp quyết này tuy rằng vô cùng mạnh mẽ nhưng không thích hợp với người. Hơn nữa, người đã chiếm được Khai thiên mà vô số cường giả phải đỏ mắt tìm kiếm. Lĩnh ngộ khai thiên tốt, đó mới là pháp quyết đỉnh cao!! Khai thiên cũng không thuần tuý chỉ là cương kỹ đâu. Được rồi, ở đây đã giải quyết xong, lão phu phải về đóng chặt không gian đã. Thiếu chủ, hãy nhớ kỹ lần này lão phu trợ giúp người chỉ là trường hợp ngoại lệ. Ngày sau người cần phải dựa vào chính mình, phải cẩn thận hơn. Lão phu sẽ không xuất thủ đâu, tất cả đều phải dựa vào bản thân người. "

Không đợi Lôi Cương trả lời, Vân lão chậm rãi biến mất.

Lôi Cương nhìn chăm chú nơi Vân lão vừa đứng, ánh mắt trầm tư suy nghĩ.

Khai thiên không phải chỉ là cương kỹ? Nó cũng chính là pháp quyết tu luyện ư? Nghĩ đến lĩnh ngộ khai thiên với những trình tự phức tạp, Lôi Cương dần dần phát hiện đối với Khai thiên hắn mới chỉ hiểu được một phần nhỏ a. Xem ra muốn lĩnh ngộ hết được Khai thiên phải cần rất nhiều năm. Bỗng nhiên Lôi Cương phát hiện ra một vấn đề.

Kết giới của cửa lớn còn chưa mở, lẽ nào Vân lão có ý muốn để cho hắn mở? Chần chờ một lúc lâu, Lôi Cương liền tiến đến cánh cửa lớn. Sau khi thử vài lần, hắn đành chịu, kết giới này căn bản là không thể phá vỡ đi đi xuyên qua.

Thở dài, Lôi Cương ngồi xuống, đi vào trong tu luyện. Không gian tại đây nồng nặc linh khí thuộc tính thổ, có được cơ hội tu luyện như thế này cũng cực khó a.

Dần dần không gian chìm vào sự yên tĩnh. Một dòng suối khổng lồ xuất hiện trong không gian, ở giữa dòng suối đó chính là Lôi Cương.

Linh khí nồng nặc thuộc tính thổ do Đại địa chi nguyên tản mát ra đã đạt đến mức cao nhất. Lôi Cương muốn lần thứ hai tiến nhập lĩnh ngộ áo nghĩa thuộc tính thổ. Lần trước đã bị Thiết Kiếm Vương quấy rầy, lần này Lôi Cương muốn nhân cơ hội này tiến nhập lần nữa.

Không rõ vì ngộ tính của Lôi Cương cao hay vì linh khí thuộc tính thổ nồng nặc, Lôi cương lần nữa đi vào trong thế giới màu vàng đất kia.

Thời gian dần trôi qua, toàn bộ linh khí thuộc tính thổ đã nhập vào trong cơ thể Lôi Cương. Trong đan điền của Lôi Cương xuất hiện một hạt trân châu nhỏ màu vàng đất ở cùng một chỗ với cây sinh mệnh.

Lúc này, trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương bỗng nhiên tách ra hai hạt trân châu, một màu nâu và một màu tím. Hạt màu nâu hiện lên phía trên cây sinh mệnh. Ba hạt trân châu hình thành một tam giác lơ lửng trong đan điền. Bốn con rồng trong Nê Hoàn cung chậm rãi tụ lại một chỗ, tạo thành dáng dấp một người nhỏ thó. Có điều, người nhỏ thó này không có màu tím mà là bốn màu kết hợp. Hay nói một cách chính xác là bốn loại màu sắc phân bố đồng đều.

Những biến đổi bất ngờ trong cơ thể, Lôi Cương hoàn toàn không hay biết. Lúc này, Lôi Cương đang mải nhìn điểm sáng màu vàng đất lưu động ngay bên cạnh, vô cùng kinh ngạc cùng mừng rỡ. Những điểm sáng màu vàng đất đang biến đổi liên tục, cuối cùng hình thành một hình dạng kỳ dị, giống như tiên thú, giống mãnh thú, lại giống hình người, tất cả đều là do Lôi Cương tưởng tượng ra.

Trong lòng Lôi Cương hiểu rõ hắn đã lĩnh ngộ được hết áo nghĩa thuộc tính thổ. Lôi Cương thầm than hắn quả là may mắn, nếu như không phải tại đây nồng nặc linh khí thuộc tính thổ thì hắn căn bản là không có khả năng linh ngộ áo nghĩa thuộc tính thổ nhanh như vậy.

Ngay khi Lôi Cương định rời khỏi không gian này, dáng hình điểm sáng nhỏ phía trước ngưng tụ thành đột nhiên tự động thay đổi. Cuối cùng, trước sự kinh ngạc của Lôi Cương, điểm sáng ngưng tụ thành một con tiểu long màu vàng đất to bằng một cánh tay. Con tiểu long tuy nhỏ nhưng dài khoảng một thước khiến cho Lôi Cương một phen khiếp vía..

Lôi Cương không tin vào mắt mình, nhìn con tiểu long màu vàng đất. Hắn vẫn không thể tưởng tượng vì sao những điểm sáng nhỏ lại ngưng tụ thành như vậy a? Cẩn thận đánh giá con tiểu long màu vàng đất, Lôi Cương bỗng trở nên nghiêm trọng.

"Tiểu tử, ngươi quả là to gan lớn mật!!" Con tiểu long đột nhiên rành rọt nói, khiến Lôi Cương sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment