Khiên Di đảo, Di Hỏa tông.
Chúng đệ tử trong Di Hỏa tông không biết đã xảy ra chuyện gì, căn cứ vào ba động thì đoán rằng trong tông đã diện ra một trận đại chiến, nhưng sau đó chấp sự trưởng lão hạ lệnh không được bàn ra tán vào, chúng đệ tử lại quay về tu luyện.
Trong mật khu của Di Hỏa tông, đám Di Hỏa, Di Bình cả thảy tám cao thủ cương tiên ai nấy sắc diện âm trầm ngồi trong đại điện. Di Hỏa mặt mũi trắng nhợt có vẻ như bệnh tình đã nhập cốt vậy, thế nhưng đôi mắt thì tột cùng âm hiểm, ẩn chứa sát khí và oán hận hừng hực.
- Ba trưởng lão, Di Hỏa tông ta đã mất đi ba trưởng lão. Là cao thủ mà Di Hỏa tông ta khó khăn lắm mới gây dựng được thế mà giờ đây tất cả đều đã là cát bụi. Cương Ma! Cướp hỏa anh của ta, giết trưởng lão của ta, Di Hỏa tông ta và ngươi thế bất lưỡng lập.
Di Hỏa mặc dù trong thương nhưng âm thanh thì vẫn lăng lệ chói tai, âm thanh mang theo sự oán hận khiến bảy vị trưởng lão trong lòng phát kinh.
Bọn họ hiểu rõ bây giờ tông chủ đã hận Cương Ma nhập cốt, thậm chí đã đến mức thề không đồ sát được Cương Ma thì không lùi bước. Trong lòng bọn họ thầm than, cương ma này trong chớp mắt đồ sát ba vị trưởng lão, đánh trọng thương tông chủ, tu vi đó thật vô cùng khủng bố, thế mà bây giờ tông chủ lại thề không lùi bước như thế, chỉ e rằng đến cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn cứ là Di Hỏa tông mà thôi, chỉ sợ toàn bộ Di Hỏa tông đều phải bồi táng theo.
Bọn họ có lời mà không dám nói, đặc biệt là trong lúc này, khi mà tông chủ D Hỏa đang nộ khí xung thiên.
Săc diện Di Hỏa tái nhợt quét nhìn bảy vị trưởng lão, thấy sắc mặt của bọn họ thì hừu lạnh một tiếng rồi nói:
- Trong lòng các ngươi đang nghĩ gì, bản tông không phải không biết, bản tông cũng biết thực lực của Cương Ma vô cùng đáng sợ, Di Hỏa tông ta còn lâu mới có thể chống lại, Di Hỏa tông ta không thể đồ sát nổi hắn, nhưng chẳng lẽ cả muôn vạn tu luyện giả trong Dung Luyện giới lại không thể hay sao? Bản tông lúc trước may mắn có được một viên Hỏa Tủy châu, bản tông tin rằng vì một viên Hỏa Tủy châu này, chúng tu luyện giả trong Dung Luyện giới sẽ điên cuồng truy sát Cương Ma. Nếu Hỏa Tủy châu chưa đủ thì đem cả truyện hỏa anh truyền ra ngoài, e rằng đến lúc đó thì đến cả mấy đại thế lực cũng trở nên điên cuồng. Ha ha ha ha! Bản tông muốn cho tất cả mọi người biết, chọc vào bản tông sẽ có kết cục như thế nào. Thứ mà bản tông không lấy được, cũng đừng hòng có kẻ nào đắc thủ.
Lời của Di Hỏa âm hiểm cùng cực, rơi vào tai bảy vị trưởng lão thì vừa chấn kinh vừa phát lãnh sau lưng.
Một chiêu này của Di Hỏa cũng thật độc ác, đẩy Lôi Cương đến trước muôn vạn lưỡi đao. Nếu sự tình đúng như Di Hỏa nói thì chỉ cần nghe thấy tin tức này, mỗi một tu luyện giả trong toàn bộ Dung Luyện giới, thậm chí là cả đại môn phái đều sẽ điên cuồng truy sát Lôi Cương.
Hỏa Tủy châu là thiên tài địa bảo trong biển nham thạch, vì một Hỏa Tủy châu này mà đã có không biết bao nhiêu tu luyện giả phải táng mạng. Nếu vốn là tu luyện giả hành hỏa, cắn nuốt Hỏa Tủy châu thì chẳng khác nào vẽ hổ thêm cánh, năng lực khống chế hành hỏa vượt trội hơn người , chẳng ai sánh kịp. Còn nếu không phải là tu luyện giả hành hỏa, cắn nuốt Hỏa Tủy châu sẽ tăng thêm mấy phần lĩnh ngộ hành hảo. Một vật nghịch thiên như thế, hỏi sao mà không khiến cho người ta điên cuồng cho được cơ chứ?
Nếu Hỏa Tủy châu vừa xuất đủ để chúng tu luyện giả trong toàn Dung Luyện giới phải điên cuồng truy sát Lôi Cương; thì hỏa anh vừa xuất, mấy đại phái viễn cổ cũng sẽ tham gia; như thế thì chờ đợi Lôi Cương chính là sự truy sát của muôn vàn tu luyện giả.
Thời viễn cổ, Ngũ Hành giới chỉ có một cách nói như thế này: nguyên thể là người được ông trời cực kì rộng rãi, còn nguyên anh là người được ông trời vô cùng yêu thương.
Nguyên thể gồm có: nguyên kim chi thể, nguyên mộc chi thể, nguyên thủy chi thể, nguyên hỏa chi thể và nguyên thổ chi thể. Năm loại thể chất này có thể gọi là vương giả trong mỗi một hành. Trong điều kiện cùng một đẳng cấp, nếu không có sự trợ giúp của tiên khí thì nguyên thể đủ sức đồ sát một thậm chí vài cường giả cùng cấp bậc, đó là do lực khống chế của nguyên thể trong mỗi hành đã đạt đến một trình độ khủng bố tột cùng.
Nguyên anh là một tồn tại cùng cấp với nguyên thể, cũng chia làm năm loại: kim anh, mộc anh, thủy anh, hỏa anh và thổ anh. Đều là tồn tại cực đoan trong mỗi hành, năng lực khống chế mỗi hành là siêu quần bạt tụy. Bất kể là thực lực hay là tốc độ tu luyện cũng đều là trời già ưu đãi cùng cực.
Tương truyền, cương anh của Hỏa đế trong thượng cổ ngũ đế chính là hỏa anh.
Nguyên thể và hỏa anh mặc dù không bằng được tam hành chi thể nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, so với lưỡng hành chi thể thì hơn xa.
- Di Bình, ngươi tìm cách tiến nhập Hỏa vực, đem tin này truyền ra ngoài. Cương Ma, bản tông sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, vĩnh viễn không có được lấy một ngày yên tĩnh!! Đem đầu của Cương Ma và Hỏa Trập đem về đây.
Song mục Di Hỏa cuồng nhiệt nhìn Di Bình, thấp giọng nói, tay phải lấy ra hai viên tiên thạch, đưa cho Di Bình.
- Vâng, tông chủ.
Trong lòng Di Bình không rét mà run.
- Ha ha ha. Đều đi tu luyện cả đi.
Di Hỏa cuồng tiếu, cao giọng nói.
Bảycao thủ cung kính lùi ra, lưu lại Di Hỏa mặt đầy oán độc cùng nụ cười tàn ác.
Ở một nơi cách xa Khiên Di đảo vạn dặm về phía Tây, Lôi Cương hiển nhiên không biết Di Hỏa sẽ báo phục như thế. Nếu mà biết được thì Lôi Cương nhất định sẽ đồ sát Di Hỏa tông rồi.
Lúc này, Lôi Cương và Hỏa Trập đang bay về hướng Bắc, theo trí nhớ của Hỏa Trập thì hỏa vực trong vạn dặm Bắc bộ chính là một trong hai đại lục lớn nhất Dung Luyện giới. Lôi Cương muốn đi Hỏa vực và một đại lục Long Luyện khác xem thử, Một mặt là muốn lịch luyện, một mặt là muốn nghe ngóng về Hỗn Hỏa châu, đồng thời tìm vị trí của trận tông luôn. Hơn nữa, Tiểu Giác không biết khi nào mới quay lại, điều này khiến cho Lôi Cương càng thêm áy náy vô cùng.
Mấy ngày nay ở gần Hỏa Trập, Lôi Cương dần dần phát hiện ra sự cường đại của hỏa anh, chảo lửa nham thạch phía dưới đã không còn bất cứ uy hiếp nào đối với Hỏa Trập nữa, tiến nhập nham thạch lại như cá gặp nước. Thậm chí, năng lực khống chế lửa của Hỏa Trập có thể gọi là khủng bố, trong số những người mà Lôi Cương đã từng gặp qua e là chỉ có Tiểu Phần là có thể so sánh được.
Trên đường đi Lôi Cương nhìn thấy có cả trăm hòn đảo lớn nhỏ, không ít trong số đó đều có tu luyện giả định cư, hoặc là có môn phái đồn trú giống Hỏa Di tông vậy; cũng có không ít hoang đảo không có người ở. Lôi Cương tính đợi làm xong mọi việc rồi hắn sẽ tìm một hoang đảo để tu luyện, đúng là không còn gì tốt hơn được nữa.
Hôm nay, Lôi Cương và Hỏa Trập bay trên đầu một hòn đảo, hòn đảo này rất nhỏ, diện tích chỉ khoảng mười dặm, hòn đảo này nằm trong biển nham thạch thì hiện rõ vẻ nhỏ bé và yếu ớt, chỉ sợ một cơn sóng lửa cũng có thể cắn nuốt nó. Điều khiến Lôi Cương phải dừng chân chính là hắn phát hiện trên hòn đảo bé bằng bàn tay này lại sinh trưởng đầy những cây đại thụ, hiển lộ ra sinh cơ trùng trùng. Bên trong biển lửa vô tận này thì có thể là một sắc xanh trong vạn hoa đỏ.
Hỏa Trập cũng ngẩn người phát giác ra hòn đảo này không bình thường, mấy ngày nay bọn họ nhìn thấy hàng trăm hòn đảo nhưng chỉ có duy nhất hòn đảo này là có sự tồn tại của thực vật.
Lôi Cương suy nghĩ một lát rồi thân hình từ từ trầm xuống, đi về phía hòn đảo nhỏ nọ. Hỏa Trập cũng theo sau.
Khi Lôi Cương đến trên đầu của hòn đảo, đang định tiến nhập thì có một tầng kết giới ngăn hắn lại. Lôi Cương giật mình, không lẽ đảo này có người định cư. Nếu là như thế thì hòn đảo nhỏ này có thực vật cũng không có gì là bất thường cả. Có điều người định cư trên đảo nhỏ này tu vi nhất định bất phàm.
Sau khi biết có người định cư thì Lôi Cương cũng không có hứng thú tiến nhập nữa mà định bỏ đi. Nhưng kết giới này đột nhiên phát ra ba động rồi dần dần ngưng tụ thành một bàn tay to vô hình, bao vây lấy Lôi Cương và Hỏa Trập. Một cỗ lực lượng cường hãn kéo Lôi Cương và Hỏa Trập vào trong kết giới.
Lôi Cương đại kinh, cỗ lực lượng này khiến hắn không thể chống lại, lẽ nào lại là cường giả đạo thánh, cương thánh? Sau khi nhập vào kết giới, đại thủ vô hình biến mất, Lôi Cương và Hỏa Trập đứng dưới một cây đại thụ, quan sát tứ phương, sau cùng thì ánh mắt gắn chặt vào một căn nhà cỏ nhỏ bé bình thường ở phía trước. Thần thức của Lôi Cương tỏa ra thì phát hiện không hề có khí tức của con người, không chỉ là trong gian nhà cỏ mà là ở toàn bộ hòn đảo nhỏ cũng vậy.
Lôi Cương kinh nghi, lẽ nào tu vi của người này đã đạt tới cương thánh, đạo thánh địa giai? Chỉ có khí tức của cương thánh, đạo thánh địa giai trở lên thì hắn mới không thể cảm nhận được mà thôi.
Chính vào lúc này, đồng tử của Lôi Cương và Hỏa Chấp cứng lại, cánh cửa của căn nhà tranh nhỏ từ từ mở ra, một thân ảnh thấp nhỏ hiện ra trong tầm nhìn của Lôi Cương và Hỏa Trập
- Hai vị đạo hữu, có thể nhìn thấy tiểu đảo của lão phu, cũng xem như là có cơ duyên. Các ngươi không cần kinh hoàng, lão phu sẽ không làm gì các ngươi cả.
Thân ảnh lùn nhỏ đó bước ra khỏi căn nhà nhỏ, lộ ra dung mạo, lão giả này chỉ cao hơn năm tấc, thân mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, hạc phát đồng nhan (tóc bạc mà khuôn mặt như đứa trẻ), mặt mày hòa nhã, khiến người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt, điều thu hút ánh mắt của Lôi Cương chính là bộ quần áo nhiều màu của lão giả này lại phát ra quang mang nhàn nhạt, chứng tỏ là vật bất phàm.
- Cương Ma tham kiến tiền bối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Lôi Cương vội nói. Trong lòng Lôi Cương đã xác định, tu vi của lão giả này e là còn trên cả bậc cương thánh, đạo thánh địa giai nữa.
- Hỏa Trập tham kiến tiền bối.
Hỏa Trập cũng vội nói.
- Không cần đa lễ.
Lão giả cười nhàn nhạt nói, tay phải phất một cái liền kéo Lôi Cương và Hỏa Trập ở cách xa cả trăm mét lại gần ngay trước mặt lão. Hai thân dây leo xuất hiện dưới chân Lôi Cương và Hỏa Trập, lão giả nhàn nhạt cười nói:
- Mời hai vị đạo hữu ngồi một lát.
Lôi Cương nhìn lão giả, trong lòng âm thầm giới bị, Lôi Cương gặp qua vô số người, loại người càng hòa hoãn thì càng là loại tâm ngoan thủ lạt, ví dụ như Huyền Mộc lão ma chẳng hạn.
Ánh mắt lão giả là lạ, có vẻ như nhìn thấu suuy nghĩ của Lôi Cương vậy, lão giả nhàn nhạt cười rồi quay sang nhìn Hỏa Trập, nói:
- Nguyên anh, không tồi, mặc dù chỉ là gà con mới nở nhưng chịu khó tu luyện ắt có đươc một thân tu vi. Lão phu đã từng có may mắn gặp được mấy vi đạo hữu nguyên anh, nguyên thể, bọn họ đều có thành tựu không nhỏ, chăm chỉ tu luyện, ngươi cũng sẽ không kém bọn họ.
Sau cùng lão giả lại quay lại nhìn Lôi Cương, ánh mắt bình đạm hiện lên dị sắc liên miên, nói:
- Ha ha ha, ngươi là người có tu luyện bác tạp nhất trong số những người mà lão phu đã từng gặp. Cương tu, thể tu, hồn tu, trận tu.
Lão giả chăm chú nhìn Lôi Cương hồi lâu sau đó nói tiếp:
- Ngươi dù không phải là người có tư chất tốt nhất trong số những người mà lão phu đã từng gặp nhưng ngộ tính thì tuyệt đối xếp trong ba thứ hạng đầu. Tu vi chưa đạt đến cương thánh nhưng đã có thể lĩnh ngộ được tam hành, đúng là không tầm thường, thần hồn lại càng không cần phải nói nữa.
Lời của lão giả như sấm nổ bên tai Lôi Cương, toàn bộ tu vi của hắn, lão giả này chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, tu vi của lão đã đạt đến mức độ nào rồi chứ?
- Dẫu sao các ngươi cũng đã nhìn thấy được tiểu đảo của lão phu thì xem như có duyên, lão phu sẽ tặng cho các ngươi môt thứ. Các ngươi cứ nói ra thứ mà các ngươi muốn, lão phu sẽ tận lực đáp ứng. Thế nào?
Lão giả cười hiền hòa, ánh mắt là lạ nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương lắc đầu nói:
- Tiền bối, vô công bất thụ lộc, Cương Ma không thể nhận.
Nghe Lôi Cương nói thế, Hỏa Trập cũng nói:
- Tiền bối, Hỏa Trập cũng không thể nhận.
- Ồ?
Lão giả cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, nhìn Lôi Cương nói:
- Thể chất của ngươi rất cường đại, ở đây lão phu có một viên thần lực đan, nếu uống vào sẽ khiến thể chất của ngươi cường đại thêm gấp mười lần hơn, giáp cốt của ngươi cũng có thể cường đại hơn mấy lần, ngươi khẳng định là không muốn chứ?
Lôi Cương chấn kinh trong lòng, tay trái vuốt chiếc nhẫn hóa ra từ Hảo Huyền lôi phủ trên tay phải, nhìn sắc mặt của lão giả không giống như đang đùa, Lôi Cương không tránh khỏi có chút động tâm, nhưng mới gặp lão giả đã lấy đồ của lão, đây không phải là tác phong của Lôi Cương, vì thế hắn cố đè nén sự mê hoặc trong lòng, lắc lắc đầu.
Song mục lão giả vô tình liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay phải Lôi Cương, trong mắt liền quét qua một đạo tinh quang, nhưng nhanh như ánh chớp đã biến mất khiến Lôi Cương và Hỏa Trập không hề nhận ra.