- Cương Ma đã chết, ai có tung tích cả Hỏa Trập, thưởng tiên thạch thượng phẩm vạn viên, ai bắt sống được Hỏa Trập, thưởng một viên Hỏa Tủy châu, còn được trở thành đệ tử của Hỏa Huyền tông.
Tin tức này truyền đi khắp Dung Luyện giới, khiến cho đám tu luyện giả đang tìm kiếm Cương Ma liền chuyển hướng sang tìm kiếm Hỏa Trập.
Thế nhưng ngạc nhiên thay, Hỏa Trập dường như đã biến mất khỏi Dung Luyện giới rồi vậy, vô số người truy tìm tông tích nhưng tuyệt nhiên không có người nào tìm được Hỏa Trập.
Dung Luyện giới, cực bắc Long thành, Hỏa Huyền tông.
Hỏa Huyền tông tọa lạc trên đỉnh của một ngọn cự phong cao nhất trong dãy núi trùng điệp không dứt ở cực bắc đại lục Long thành. Ngọn cự phong cao hơn trăm trượng, huớng mắt nhìn lên có cảm giác đỉnh núi đã bị ai đó gọt ngang. Sự thật đúng là như thế, ngọn cự phong này vốn cao đến ngàn trượng, đã bị lớp tiền bối của Hoả Huyền tông gọt ngang từ phần lưng núi trở lên, từ đó mà có chỗ đứng chân cho Hoả Huyền tông to lớn dường này.
Ngọn núi này chính là khu vực trung tâm của quần thể núi xung quang, linh khí thuộc tính hoả nồng đậm dị thường, hình thành nên một lớp sương mỏng cuồn cuộn đầy trời, là nơi tuyệt đối lí tưởng để tu luyện, đây cũng chính là lí do khiến nhiều năm nay, sau khi trở nên cường đại, Hoả Huyền tông vẫn không di dời đi nơi khác.
Lúc này, tông chủ và hai mươi tư trưởng lão của Hoả Huyền tông đang tụ tập lại một chỗ.
Trong đại điện nghị sự ở mật khu của Hoả Huyền tông, ngồi ở chính giữa phía trên là một nam tử trung niên, nam tử này tóc đen búi cao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, song mục âm nhu, khí tức phát ra khiến người khác không dám nhìn thẳng, nam tử này chính là tông chủ Hoả Ngạo của Hoả Huyền tông. Nhìn hắn mặc dù có vẻ ôn hoà nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, là kẻ bạc tình phụ nghĩa, Diễn gia bại lạc đến bước đường hôm nay, nguyên nhân lớn nhất đều là do một tay Hoả Ngạo tạo thành, lúc này, Hoả Ngạo sắc mặt trầm ổn, mục quang âm nhu nhìn lão giả tóc muối tiêu ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên dưới. Lão giả này chính là đại trưởng lão Hoả Chiến của Hỏa Huyền tông.
- Nghe nói, hoả anh đã chạy thoát trong tay của đại trưởng lão?
Sau khi nhìn đại trưởng lão hồi lâu, Hỏa Ngạo không nóng không lạnh, sắc mặt có vẻ không vui hỏi.
- Tông chủ, tiểu bối tên Cuơng Ma đó thực lực đã vượt ra ngoài dự liệu của lão phu.
Đại trưởng lão không chút sợ hãi nhìn thẳng Hỏa Ngạo, khàn khàn nói.
- Một tiểu bối cương tiên mà thôi, cho dù là thực lực có mạnh thì đã sao? Lại có thể mạnh hơn cả ngươi đường đường là đại trưởng lão Hoả Huyền tông, một cường giả cương thánh địa giai sao?
Giọng nói của Hỏa Ngạo lạnh dần lên, ánh mắt hừng hực nhìn Hỏa Chiến, trầm giọng nói, trên mặt thoáng hiện vẻ phẫn nộ. Khí tức toàn thân phẫn nộ phát tiết ra ngoài, khiến cho hai mươi ba trưởng lão còn lại thân hình hơi run lên.
Khuôn mặt Hỏa Chiến nhanh chóng biến đổi mấy lần, một tiếng thở dài cố nén, Hỏa Chiến hiểu rõ cho dù có tường thuật tỉ mỉ lại mọi chuyện lúc đó thì sợ là trong đại điện này cũng chẳng có một ai tin được, một tiểu tử cương tiên huyền giai lại khiến hắn chịu thiệt không ít lần lại còn hủy cả cánh tay phải của một cương thánh địa giai như lão nữa.
Nhìn Hỏa Chiến không nói tiếng nào, Hỏa Ngạo hừ lạnh một tiếng, mục quang hướng về phía một lão giả khác, nói:
- Bát trưởng lão, Dung Hỏa tông có dị động gì không?
Lão giả kia nghe tiếng ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ chần chừ, sau cùng nhìn Hỏa Chiến một cái rồi cất giọng già nua:
- Tông chủ, theo tin tức của đám đệ tử thì Dung Hỏa tông mặc dù vẫn cho đệ tử tìm kiếm hỏa anh như cũ nhưng cao thủ thực lực cường đại thì đã hồi tông toàn bộ, đến năm vị trưởng lão được vốn được phái ra cũng đã lần lượt hồi tông. Ngoài ra, có người nhìn thấy đại trưởng lão của Dung Hỏa tông xuất hiện ở biển nham thạch phía nam Hỏa vực, Hỏa Di đoán, hỏa anh mười phần hết tám, chín là đã bị Dung Hỏa tông dẫn đi rồi.
Mục quang âm nhu của Hỏa Ngạo co lại, hung quang trong mắt bạo xạ, hai mắt nhìn chằm chặp vào đại trưởng lão sắc mặt hơi tái, cười lạnh nói:
- Đại trưởng lão, ngươi đã biết tội rồi chứ? Chỉ vì sơ suất của ngươi đẫn đến việc hỏa anh bị Dung Hỏa tông bắt đi, ngươi có biết chỉ cần Dung Hỏa tông tăng cường bồi dường hỏa anh, chỉ sợ sau này sẽ có Hỏa Đế thứ hai được sinh ra từ Dung Hỏa tông hay không hả, đến lúc đó, tai họa sẽ ập xuống Hỏa Huyền tông, thậm chí là diệt tông!!!
Hỏa Chiến thở dài một tiếng, sắc mặt hối hận đáp:
- Tông chủ, Hỏa Chiến nhườn lại vị trí đại trưởng lão, từ nay bế quan không hỏi đến bất cứ chuyện gì trong tông nữa cả.
Hai vai của Hỏa Ngạo thoáng run, ánh mắt hừng hực nhìn Hỏa Chiến quát:
- Khốn kiếp! Bây giờ đang là thời khắc Hỏa Huyền tông đối diện với nguy cơ tồn vong, ngươi lại muốn bế quan không hỏi chuyện? Đằng nào thì hỏa anh cũng đã bị Dung Hỏa tông bắt được rồi thế thì có phải đến Dung Hỏa tông tranh đoạt cũng phải giành lại cho bằng được hỏa anh, nếu cướp không được thì phải nghĩ mọi cách để dủy diệt nó đi.
Trên mặt Hỏa Chiến hiện lên nét cười khổ lẫn bất lực, tâm ý của Hỏa Ngạo, lão sao lại không hiểu? Kể từ sau khi thái thượng tông chỉ bế tử quan đến nay, Hỏa Ngạo tiếp vị, sau đó không ngừng nghĩ mưu làm thế nào để giành lấy quyền lực của trưởng lão, có mấy vị trưởng lão đều đã bị phế đi chức vụ, trở thành những kẻ nhàn rỗi chỉ lo tu luyện trong tông, không ngờ được bây giờ cũng đã đến lượt lão rồi. Chỉ sợ từ nay về sau toàn bộ quyền khống chế Hỏa Huyền tông đều nằm trong tay Hỏa Ngạo, toàn bộ Hỏa Huyền tông sẽ chỉ thuộc về một mình Hỏa Ngạo mà thôi.
- Tông chủ, lão phu nguyện ý đi đầu đến Dung Hỏa tông cướp hỏa anh về, nếu không được sẽ tận lực đồ sát, lấy công chuộc tội!
Âm thanh già nua vô cùng của đại trưởng lão cao giọng nói.
- Hừ, Dung Hỏa tông lại dễ tiến nhập đến thế sao? Bản tông sẽ cho mấy người Hỏa Xà bẩy trưởng lão đi cùng ngươi.
Hỏa Ngạo điềm nhiên nói.
Hỏa Chiến nghe xong thân hình hơi chấn động, trên mặt hiện lên một nét cười khổ. Bọn người Hỏa Xà? Thủ đoạn thật độc ác, phái mấy lão gia hỏa đi Dung Hỏa tông, chỉ sợ có thể sống sót trở về không quá hai người, có điều, đây chỉ sợ là chủ ý của tông chủ mà thôi. Ánh mắt Hỏa Chiến hừng hực nhìn Hỏa Ngạo, rất lâu sau đó mới nói:
- Mặc dù không biết vì sao người lại làm thế, chỉ hi vọng người có thể ghi nhớ ân tình của thái thượng tông chủ đối với người, đừng có hủy đi Hỏa Huyền tông.
Tiếp đó, thân hình Hỏa Chiến liền biến mất tại chỗ.
Đồng tử Hỏa Ngạo co lại, nhãn thần trở nên lạnh lẽo cùng cực, khóe miệng hiện lên nét cười gian hiểm tàn độc.
Biển nham thạch.
Sau khi Dung Luyện giới khẳng định Lôi Cương đã bị đại trưởng lão Hỏa Huyền tông kích chết, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Hỏa Trập, nhưng không ai nghĩ đến, trong biển nham thạch có một sinh mệnh đang ngoan cường chiến đấu. Ở nơi sâu nhất dưới đáy biển nham thạch, một nam tử trên trán có một huyết động to đùng đang tranh đấu với cái chết.
Người này chính là Lôi Cương. Là Lôi Cương bị đại trưởng lão Hỏa Huyền tông dùng tiên kiếm bát giai thượng phẩm đâm trúng. Một kiếm đó gần như đã kích vỡ Nê Hoàn cung của Lôi Cương, thần hồn thất tán chỉ còn nhỏ bằng một ngón tay, còn bốn con rồng thì sớm đã tàn lụi, kinh mạch toàn bộ đứt đoạn, bị thương trầm trọng, lực sinh mệnh đang dần dần biến mất.
Cây sinh mệnh trong đan điền lúc này đang phát huy tác dụng của nó. Một cỗ sinh cơ trùng trùng nồng đậm vô cùng bao phủ toàn thân Lôi Cương, đang cấp tốc hồi phục thương thế cho Lôi Cương. Lỗ thủng máu trên trán đang dần liền lại, có điều khí tức cây sinh mệnh phát ra chỉ có thể làm liền các vết thương trên người Lôi Cương mà thôi chứ không có cách nào hồi phục được thần hồn của Lôi Cương, nếu không thể kịp thời hồi phục thần hồn cho Lôi Cương thì cho dù thân thể có hồi phục được như lúc ban đầu đi chẳng nữa thì Lôi Cương cũng sẽ hồn bay phách tán mà thôi.
Mặc dù thần hồn trọng thương nhưng thần trí của Lôi Cương vẫn tỉnh táo, hai tay hai chân lúc trước có thể dễ dàng tùy nghi hoạt động bây giờ như nặng ngàn cân, khiến hắn có nỗ lực đến mấy cũng không thể cử động được lấy nửa phân, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn lực sinh mệnh của chính mình từ từ mất đi mà không có cách nào ngăn lại được.
Chính vào lúc Lôi Cương nhận định hắn sẽ hồn phi phách tán, trong lòng Lôi Cương đã cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, Lôi Cương như nhìn thấy lại Lôi Kiếm thôn, hai thiếu niên đơn thuần, ngây thơ quấn quýt không rời sống cùng nhau, Lôi Cương lại như nhìn thấy lúc hai huynh đệ phân li, đột nhiên trong lòng Lôi Cương dâng lên một tình cảm bi thương. Có lẽ .............. cả đời hắn sẽ không còn gặp được ca ca Lôi Ma một lần nào nữa cả rồi.
Song mục Lôi Cương dần trở nên mơ hồ, những việc trước đây cứ lần lượt lướt qua đầu hắn, Lôi Cương hai mắt nhìn về phía trước, trước mắt như xuất hiện một thân ảnh màu tím thon thả uyển chuyển, rất có khí chất, rồi thân ảnh đó lại dần dần biến mất, hóa thành một nữ tử mặc váy tơ màu trắng tinh khiết, không biết bây giờ nàng thế nào? Không biết bây giờ Chỉ San cô nương có còn đang tìm kiếm Khai Thiên thiết quyển cho hắn nữa không? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lôi Cương chỉ cảm thấy mí mắt đột nhiên nặng lên, rồi không tự chủ được nhắm mắt lại, chính vào cái khoảnh khắc nhắm mắt lại đó, Lôi Cương như nhìn thấy vài thân ảnh ăn mặc quái dị, sau đó thì trước mắt Lôi Cương chỉ còn lại một màu tối đen như mực.
Cùng lúc đó, tại con mương lửa ở giữa hai đại lục Long Luyện và Hỏa Vực, bên trong con mương này không hề có nham thạch mà chỉ có một màu đen thui, chìa bàn tay ra không nhìn thấy ngón, tại mật khu có một viên trân châu quang mang ngụy dị màu vàng đất đột nhiên ba động, bên trong một sinh mệnh đang say ngủ mãnh nhiên có vài phần biến động, sinh mệnh đang ngủ say bên trong viên trân châu mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương đau đớn, tuy nhiên, sinh mệnh này thật sự đã quá mệt rồi, mệt đến mức sau khi hắn mở mắt ra thì lại liền nhăm mắt lại.
Đại lục Long Luyện, một thân ảnh đang cấp tốc bay về phía Hỏa Huyền tông, thân hình đột nhiên dừng lại, như bị sét đánh, hai tay ôm chặt vùng ngực trái, đè chặt lấy cơn đau tột cùng đang phát ra từ đó, miệng phun ra một búng huyết đen, nếu có người ở đây lúc này nhất định sẽ phát hiện toàn thân thanh niên này phiêu hốt một lớp sương màu đen nhạt, sắc mặt tái mét cùng cực, nhìn như một người bệnh lâu ngày sắp chết đến nơi vậy.
- Tiểu Cương !!!
Thanh niên này ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng thảm, âm thanh kinh thiên động địa khiến cho tiên thú ở xung quang cũng không chịu được mà hống lên. Thanh niên này bi thương tuyệt vọng, hai mắt chảy ra huyết lệ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ yêu mị tột cùng. Thanh niên nọ hai mắt nhòa huyết lệ nhìn chằm chằm về phía trước, tử vụ phát ra toàn thân đột nhiên trở nên nồng đậm, dần dần, khuôn mặt, hai tay hai chân của người thanh niên thậm chí là cơ bắp toàn thân đều dần biến thành màu đen, dường như là đã trở thành một người chết rồi vậy.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Từ trong hư không vang lên một tiếng thét đau đớn ẫn chứa một cỗ bi thương tuyệt vọng cùng cơn đau tột cùng như tiếng ma khóc quỷ hờn.
Tại một giới khác trong hỗn độn xa xôi, một nữ tử mặc tử bào toàn thân đột nhiên đại chấn, thân hình không ngừng run rẩy, một cảm giác đau đớn hoang mang không thể gọi tên đột nhiên bao phủ toàn thân, nữ tử tử bào không thể chịu đựng được nữa, hai mắt lệ tuông như mưa.
- Là ai? Là ai? Rốt cục là ai?
Nữ tử tử bào lẩm bẩm nói.