Thể Tôn

Chương 460

Với sự tấn công của mười hai vị trưởng lão, kết giới màu đỏ càng lúc càng rung lên mãnh liệt. Điều duy nhất khiến Chấn Mang đang ngùn ngụt lửa giận quan tâm lúc này chính là tấn công kết giới, đoạt lấy Chân Hoả Chi Nguyên, gia tăng tu vi của hắn lên cương thần hoàng giai!!

Nói đến tu vi của Chấn Mang, có thể nói y đã vượt qua đỉnh cương thánh, có thể gọi là cao thủ cương thần hoàng giai. Nhưng khi so sánh thực lực của Chấn Mang và Thiết Kiếm Vương thì lại vô cùng chênh lệch bởi vốn dĩ Thiết Kiếm Vương đã đạt được cương thần gần trăm vạn năm, còn Chấn Mang mới chỉ được vài nghìn năm ngắn ngủi.

Nói cách khác, khi đạt được cương thần, tu vi cao thấp khác nhau rất nhiều. Tu vi của Thiết Kiếm Vương có thể gọi là ở đỉnh của cương thần hoàng giai, trong khi Chấn Mang mới đạt được cương thần hoàng giai chưa lâu. Tuy rằng đều là cương thần hoàng giai, thế nhưng một người vừa đạt được, còn một người đã đạt được từ lâu, sự chênh lệch giữa bọn họ vô cùng rõ ràng, cũng như sự chênh lệch giữa huyền giai và cương thần hoàng giai vậy. Con đường tu luyện dài bất tận, điều quan trọng là tu luyện giả phải giành nhiều thời gian, và phải có ngộ tính mới mong đột phá được. Thiết Kiếm Vương đạt được đỉnh cương thần hoàng giai từ lâu lắm rồi, hắn đã từng thử rất nhiều phương pháp nhưng đều không thể đột phá. Chuyện này khiến cho Thiết Kiếm Vương vốn ngạo mạn phải nản lòng. "Chấn thần quyết" xuất hiện đã khơi lên khát vọng của hắn, hắn tin rằng chỉ cần dựa theo "Chấn thần quyết" mà tu luyện, nhất định sẽ có thể đột phá. Chuyện tiếp theo hắn muốn làm chính là tới Tiên Đạo giới đoạt lấy Hỗn Kim Chi Nguyên.

Thiết Kiếm Vương là người có dã tâm, nhưng lại vô cùng cẩn thận và kín đáo. Có được "Chấn thần quyết", hắn liền sắp đặt kế hoạch gia tăng sức mạnh bản thân. Nhưng Thiết Kiếm Vương cũng là người vô cùng bướng bỉnh, ví như khi trước dù hắn bị thương nặng vẫn kiên quyết giết chết Minh Đế. Một trăm năm vừa qua, Thiết Kiếm Vương đắm chìm trong "Chấn thần quyết". "Chấn thần quyết" có tất cả mười tầng hắn đã đạt đến tầng thứ sáu, trong toàn giới Hỗn độn này cũng chỉ có duy nhất một mình Thiết Kiếm Vương hắn mà thôi.

Chấn Mang đang tấn công kết giới đột nhiên cảm giác được khí tức của mấy người. Hắn liền nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn phía sau, cười gằn một tiếng, cao giọng nói: "Tới rồi càng tốt, chúng ta cùng tấn công kết giới đi." Ánh mắt vốn lạnh lùng của Chấn Mang toát lên vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm sáu người của Dung Hoả tông đang đứng cách đó một cây số.

Sáu người Hoả Ly toàn thân nhếch nhác nhìn cung điện đằng xa phía trước cùng thanh kiếm đen khổng lồ. Nhìn lướt qua, Hoả Ly hiểu ra Chân Hoả Chi Nguyên rất có thể đang ở trong cung điện kia, ánh mắt hắn kích động, nhưng rồi lại rất nhanh bình thường trở lại. Hắn lo lắng nhìn vẻ mặt âm trầm của Chấn Mang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

"Các ngươi còn lo lắng cái gi? Chẳng nhẽ còn muốn bản vương mời sao?" Chấn Mang cười lạnh nói, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa dữ tợn. Vẻ lạnh lùng lúc trước của hắn giờ đã không còn nữa, cũng khó trách được, Chân Hoả Chi Nguyên hắn mơ ước bao lâu nay đang ở gần ngay trước mắt. Có điều cái kết giới chết tiệt này đã cản đường hắn, Chấn Mang chỉ muốn mau chóng phá tan kết giới, sớm đoạt lấy Chân Hoả Chi Nguyên.

Thấy bọn Hoả Ly còn đứng nguyên tại chỗ, Chấn Mang cười gằn, ánh sáng xuất hiện trên tay phải hắn bắn về phía Hoả Ly.

"A!!" Vị trưởng lão cương thánh địa giai đứng xa Hoả Ly nhất hét thảm một tiếng, bị bắn ngược ra sau, nổ tan xác trên không, đến cương anh của lão cũng không thoát được, trực tiếp hồn phi phách tán. Chấn Mang cười gằn, nhìn Hoả Ly nói: "Còn muốn bản tông mời nữa không?"

Ánh mắt Hoả Ly lạnh lẽo, hắn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn giận dữ, nắm chặt tay, quay đầu thấp giọng nói: "Đi, tấn công thôi!" Hoả Ly nhận ra, vì Chân Hoả Chi Nguyên mà Chấn Mang hiện giờ không còn tiếc thứ gì, nếu lúc này Hoả Ly do dự, chỉ sợ rằng cả sáu người bọn hắn sẽ gặp hoạ mà thôi.

Diễm Lễ gật đầu, nhìn bốn vị trưởng lão còn đang kinh hãi, bay về phía kết giới.

Nhìn bọn Hoả Ly tấn công kết giới, Chấn Mang thoáng cười nhạt, thấp giọng nói: "Kẻ nào không dốc hết toàn lực, bản tông quyết giết không tha!! Kể cả mười hai người các ngươi cũng không phải là ngoại lệ!!" Ánh mắt Chấn Mang dừng lại ở mười hai vị trưởng lão của liên minh Chân Hoả, khiến bọn họ lạnh cả sống lưng, tái nhợt. Cả bọn đều dốc sức tấn công kết giới.

Chấn Mang không tấn công kết giới cùng bọn họ mà nhìn Thiết Kiếm Vương đang ngồi xếp bằng. Hắn cảnh giác rồi cũng ngồi xuống, đi vào trong tu luyện.

Thoáng cái thời gian mười năm đã trôi qua.

Chấn Mang từ trong tu luyện mở mắt, nhìn mười bảy vị cao thủ tấn công kết giới không ngừng nghỉ, rồi lại nhìn kết giới rung mạnh, hắn lo lắng.

Lúc này, bốn bóng người từ phía trước nhanh chóng bay tới. Chấn Mang quay đầu nhìn, thấy cả bốn người này, lại mỉm cười, cao giọng nói: "Tới đúng lúc lắm. Bốn người các ngươi cũng tấn công kết giới cho ta."

Bốn người này chính là bọn Hoả Huyền. Trong vòng mười năm này, bọn họ tuy rằng không có địa đồ nhưng cứ thẳng hướng phương bắc mà đi, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ mới đi được đến đây. Lúc này, bốn người toàn thân nhếch nhác, vẻ mặt tái nhợt. Nghe Chấn Mang nói, ba vị trưởng lão Thái thượng trầm xuống. Khuôn mặt Hoả Huyền hiện lên vẻ dữ tợn, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Chấn Mang, lớn tiếng quát: "Chấn Mang, là kẻ nào đã tiêu diệt Hoả Huyền tông của ta?"

Chấn Mang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoả Huyền, nói: "Đợi đến lúc kết giới mở ra, bản tông sẽ nói cho ngươi biết."

Hoả Huyền khó chịu, nhìn chằm chằm Chấn Mang. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn mười bảy người đang tấn công kết giới, thấp giọng nói: "Cứ nói cho ta biết trước đã. Bản tông nhất định sẽ tấn công kết giới!"

"Vậy sao? Nếu như ngươi không tấn công kết giới, bản tông còn để ngươi sống làm gì?" Chấn Mang nói xong liền vươn tay phải ra, định hạ gục Hoả huyền. Vẫn Phác từ sau bay tới, cao giọng nói: "Hoả Huyền, chúng ta đi tấn công kết giới thôi."

Cánh tay của Chấn Mang vừa vươn ra, ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn Hoả Huyền, nói: "Đến lúc kết giới mở, bản tông nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Mà ngươi cũng không có tư cách đặt điều kiện với bản tông."

"Ngươi…!" Hoả Huyền thân là tông chủ Hoả Huyền tông, đã bao giờ hắn phải chịu khuất nhục như vậy? Sự tức giận cùng hận thù trong lòng khiến Hoả Huyền gần như không thể kìm nén được, chỉ chờ cơ hội bộc phát.

"Nghe theo lời hắn đi. Hắn đã vượt qua đỉnh cương thánh, đạt đến cương thần. Giờ chúng ta tranh luận với hắn, chỉ có con đường chết thôi. Đến lúc đó làm sao chúng ta có thể báo thù cho Hoả Huyền tông?" Giọng nói lạnh lùng của Vẫn Phác vang lên trong đầu Hoả Huyền. Hoả Huyền run rẩy toàn thân, khuôn mặt nhăn nhó dần dịu lại, đôi mắt hắn vằn máu nhìn kết giới. Hắn hét lên một tiếng, rút ra tiên đao điên cuồng tấn công kết giới. Tất cả sự phẫn nộ của Hoả Huyền đều đổ dồn lên kết giới.

Nhìn các cao thủ mạnh nhất Dung Luyện giới đều ở đây, Chấn Mang khẽ nhếch miệng. Đột nhiên hắn xuất hiện cạnh kết giới, cùng tham gia tấn công.

Thanh kiếm khổng lồ của Thiết Kiếm Vương chưa từng ngừng tấn công, trong khi đó hắn vẫn mải mê tu luyện "Chấn thần quyết". Mỗi một lần tiến bộ, hắn đều cảm nhận được sức mạnh của "Chấn thần quyết". Lúc này, Thiết Kiếm Vương đã quên mất chuyện Chân Hoả Chi Nguyên, chỉ một lòng muốn đột phá cương thần hoàng giai để đạt được huyền giai nhờ "Chấn thần quyết."

Cách nơi này một trăm dặm về phía tây nam, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trên đám cát nóng bỏng, Hắn đã tu luyện suốt mười năm nay, trong khí đó Tiểu Giác cũng ở cạnh hắn tu luyện. Hoả Hoàng vẫn điên cuồng tấn công các tiên thú bên ngoài phương bắc.

Trên đỉnh đầu của Lôi Cương tập trung không ít linh khí thuộc tính hoả nồng nặc, hình thành một dòng suối chảy, đi vào trong đỉnh đầu hắn. Hạt châu màu đỏ bên trong đan điền của Lôi Cương chuyển động nhanh chóng, hút lấy linh khí thuộc tính hoả nồng nặc trong không gian. Trong Nê Hoàn cung, đôi mắt của thần hồn của Lôi Cương vẫn nhắm nghiền, ngồi khoanh chân, lẳng lặng cảm nhận hành hoả của không gian Chân Hoả.

"Tiểu tử, ngươi làm như vậy làm sao có thể lĩnh ngộ được sức mạnh hành hoả của trời đất? Để thần hồn rời khỏi Nê Hoàn cung, tự lĩnh ngộ đi. Nếu cứ ở trong Nê Hoàn cung này ngươi không thể lĩnh ngộ đâu." Trong Nê Hoàn cung đột nhiên vang lên một giọng nói già nua, thần hồn của Lôi Cương đột nhiên mở mắt, là Huỷ diệt chi lôi!! Những năm gần đây, Huỷ diệt chi lôi dường như là đi vào trong tu luyện, nên vô tình Lôi Cương gần như đã quên mất sự tồn tại của hắn. Hôm nay hắn đột nhiên nói mới khiến Lôi Cương nhớ ra.

Thoáng trầm tư, Lôi Cương nói: "Ta đem sức mạnh hành hoả hút vào trong cơ thể, không phải là cũng có thể lĩnh ngộ sao?"

"Hừ, ngươi thật có ngộ tính cao như vậy sao? Nếu thế thì cường giả trong trời đất này chẳng phải sẽ làm được hết cả rồi sao? Ngươi phải đưa thần hồn hoà vào trong trời đất, lúc đó ngươi mới có thể lĩnh ngộ nhanh nhất. Nếu ta không cảm nhận được không gian nồng nặc sức mạnh của hành hoả này thì đã chẳng nhắc nhở ngươi, bỏ lỡ mất một cơ hội hiếm có." Giọng nói già nua một lần nữa vang lên.

Lôi Cương thoáng trầm ngâm, khẽ gật đầu. Thần hồn của hắn rời khỏi Nê Hoàn cung, xuất hiện trên đỉnh đầu của Lôi Cương.

"Cố gắng lĩnh ngộ cho tốt. Nhớ kỹ, phải để thần hồn hoà vào không gian." Giọng nói già nua lại vang lên bên tai Lôi Cương.

Thần hồn của Lôi Cương chậm rãi nhắm mắt lại. Thần hồn của hắn vốn chỉ to bằng một người nhỏ bé, giờ đang ngồi xếp bằng trên không, nhắm mắt cảm nhận sức mạnh của hành hoả. Linh khí thuộc tính hoả nồng nặc nhanh chóng tập hợp lại với tốc độ lớn hơn.

Một canh giờ sau, trên đỉnh đầu của Lôi Cương đã hình thành một đám mây màu đỏ dày đặc.

Mười năm sau, trong vòng mười dặm, những đám mây màu đỏ không ngừng phát sáng rực rỡ. Những đám mây đỏ này không ngừng đi vào trong thần hồn của Lôi Cương, rồi lại phát ra từ trong thần hồn của hắn.

Trong đan điền của Lôi cương, hạt châu màu đỏ nhanh chóng vận chuyển, không ngừng to ra, cả hạt châu đỏ rực, mơ hồ loé sáng. Dần dần, da thịt Lôi Cương cũng dần chuyển sang màu đỏ, nhìn bên ngoài trông hắn chẳng khác nào Hoả Hoàng.

Ngày hôm đó, một bóng người màu đỏ từ phía nam nhanh chóng đi đến, dừng lại bên cạnh Lôi Cương. Người này chính là Hoả hoàng. Lúc này, Hoả Hoàng không còn cao như Lôi Cương, cả người y phát ra khí tức mạnh mẽ. Hoả Hoàng nhìn thần hồn của Lôi Cương đang khoanh chân ngồi, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Một lát sau, y gầm nhẹ một tiếng, toàn thân bốc cháy, rồi hoá thành một ngọn lửa thật lớn, chỉ có điều ngọn lửa này hơi nhợt nhạt. Ngọn lửa do Hoả Hoàng biến thành từ từ tập trung trên đỉnh đầu của Lôi Cương, liên tục xoay tròn.

Cùng lúc dó, trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương vang lên một giọng nói đầy bất ngờ: "Tốt lắm. Là khí tức của hành hoả. Sao lại thế? Sao có thể thế được?

Bình Luận (0)
Comment