Thể Tôn

Chương 522

Sau khi bước lên đỉnh sơn mạch, cổ uy áp kinh khủng kia rốt cục cũng tản đi, còn thân thể trăm trượng của Lôi Cương cũng nhanh chóng nhỏ lại, chỉ trong mấy cái chớp mắt liền nhỏ lại như cũ, Lôi Cương mềm oặt ngồi phịch xuống trên mặt đất, diện mục trắng bệch, từng ngụm từng ngụm hô hấp, Đan Tông Tử ngơ ngác nhìn Lôi Cương, hai mắt chậm rãi chuyển sang bốn phía, tâm can tê dại tâm tự nhiên run lên, nội tâm mừng như điên đứng lên, bước lên sơn mạch? Rốt cục có thể đi ra ngoài sao?

Lôi Cương lạnh nhạt đích liếc nhìn Đan Tông Tử, liền tiến vào trong ngồi xuống, trước cỗ uy áp kia làm nội kình Lôi Cương tiêu hao sạch sẽ, lúc này phải khôi phục, phải nhanh xuống núi một chút, chẳng biết tại sao, Lôi Cương luôn cảm giác ở một chỗ khác của vùng núi này phảng phất có cảm giác uy hiếp.

Lúc Lôi Cương ngồi xuống cũng là lúc Đan Tông Tử mừng như điên, ở sâu trong Cấm Lục Chi Địa, trên đỉnh ngọn núi thứ mười một có một hắc bào nhân đang ngồi xếp bằng, diện mục ở dưới hắc bào không cách nào thấy rõ được, loáng thoáng chỉ thấy hai luồng quang mang xám trắng nhảy lên, hắc bào nhân chậm rãi đưa tay ra, bàn tay tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, loáng thoáng có thể thấy xương tay, phảng phất chẳng qua là khô lâu phía trên bao trùm một tầng da người, một tiếng âm trầm tựa như trong Địa ngục truyền ra vang lên:

- Cổ Tu sao? Bao lâu không thấy được? Không nghĩ tới ở một giới này còn có thể nhìn thấy. Nếu như, lão phu lấy được Cổ Tu cường đại, đủ để cùng Cổ Linh đánh một trận, thoát khỏi nơi đây . Đáng tiếc, lần này Cổ Tu quá yếu, căn bản vào không thể nào tới được chỗ sâu, lão phu có nên giúp hắn một tay hay không?

Hắc bào nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía phía trước, quang mang xám trắng kia phảng phất có thể mặc thấu không gian, thấy Lôi Cương cùng Đan Tông Tử trên một ngọn núi.

Ngồi xếp bằng khôi phục, Lôi Cương bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía trước, trong mắt ngưng trọng vạn phần, Lôi Cương cảm giác được một đôi mắt ở đâu đó đang nhìn chăm chú vào hắn, ở dưới đôi mắt này, hắn phảng phất phơi bày ra toàn bộ bí mật vậy, Lôi Cương kinh hãi, chẳng lẽ Cấm Lục Chi Địa này còn có cường giả? Lôi Cương cơ hồ muốn bỏ chạy, cường giả như vậy, căn bản không phải là hắn có thể ngăn cản được, Lôi Cương dám khẳng định, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu của chủ nhân đôi mắt này cũng đủ để làm cho hắn hồn phi phách tán, so với Lôi Cương chứng kiến đích Minh Đế, Thiết Kiếm Vương mạnh hơn vô số lần.

- Khó trách những năm gần đây, tiến vào Cấm Lục Chi Địa người ra đã ít lại càng ít, Cấm Lục Chi Địa này rốt cuộc có gì bí mật? Tại sao lại có cường giả kinh khủng như thế? Xem ra sớm ngày rời khỏi nơi này thì tốt hơn! Đọc Truyện Online Tại TruyenGG

Lôi Cương trong lòng lẩm bẩm nói. Lần nữa quét mắt về phía trước, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn về phía Đan Tông Tử ở bên cạnh hắn, phát hiện Đan Tông tử sắc mặt ngây ngô nhìn phía dưới, Lôi Cương chần chờ chốc lát, lấy ra một viên tiên thạch to băng nắm đấm, ném cho Đan Tông Tử nói:

- Ngươi hấp thu đầy đủ tiên linh khí trước đi.

Đan Tông Tử sửng sốt, sau đó cảm kích đích liếc nhìn Lôi Cương, hút thu lại.

Sau nửa canh giờ, Đan Tông Tử mở hai mắt ra nhìn về phía Lôi Cương, Lôi Cương khẽ nghiêng đầu, thản nhiên nói:

- Lúc này chúng ta đã đạt tới đỉnh ngọn núi này, rốt cuộc như thế nào mới ra khỏi Cấm Lục Chi Địa cho được?

Cảm giác không tên lúc trước làm Lôi Cương không còn muốn đi tìm Âm Dương Hoa, Vạn Niên Thổ Nguyên Thủy nữa, lúc này, bảo vệ tánh mạng làm trọng.

Đan Tông Tử sửng sốt chốc lát, sắc mặt có chút cứng ngắc, nội tâm lão lo lắng, nếu như đem phương pháp nói cho Lưu đạo hữu, như vậy, hắn lúc này không cần đến lão nữa, chẳng phải đối với lão là một con đường chết? Nhưng Đan Tông Tử lúc này càng thêm lo lắng chính là, nếu như lão dùng điều đó để uy hiếp Lôi Cương, sợ rằng sẽ ra ăn trộm gà bất thành còn phải đền trứng, chọc giận hắn sẽ càng thêm phiền toái, Đan Tông Tử mặt không đổi sắc, trong mấy cái chớp mắt đã so sánh một phen hơn thiệt, Đan Tông Tử cười nhạt một tiếng nói:

- Từ sư môn trưởng bối của ta ghi lại, sau khi vượt qua đạo sơn mạch thứ hai, lấy được lấy máu tươi của một cổ thi thể, là không còn phải lo lắng gì về đạo kết giới kia nữa mà ra khỏi Cấm Lục Chi Địa.

- Máu tươi của một cỗ thi thể?

Lôi Cương nghi hoặc, nghi ngờ nói.

Đan Tông Tử gật đầu một cái, diện mục có chút cứng ngắc, này Cấm Lục Chi Địa khắp nơi đều là cốt hài, muốn lấy được máu tươi của một cổ thi thể, nói dễ vậy sao?

Lôi Cương diện mục lâm vào trầm tư, quét mắt về phía trước, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nạt nhỏ:

- Chúng ta đi xuống phía dưới tìm kiếm trước đi!

Muốn từ nơi đây đạt được máu tươi, chỉ có xem sâu trong lòng đất có hay không có thi thể bị chôn dấu mà thôi, bất quá, làm Lôi Cương nghi ngờ chính là, vì sao phải đạt được một giọt máu tươi là không còn phải sợ đạo kết giới kia nữa? Trầm tư hồi lâu, Lôi Cương trong lòng có chút suy đoán, xem ra cường giả bố trí đạo kết giới phía ngoài kia là vốn là người tu luyện trong Cấm Lục Chi Địa, mà máu tươi của những người tu luyện này đều hàm chứa vật chất nào đó, đây cũng là thông hành trong Cấm Lục Chi Địa, đi vào dễ dàng, đi ra ngoài thì là khó như lên trời, khó trách những năm gần đây, người tu luyện tiến vào Cấm Lục Chi Địa đếm không xuể!

Nghĩ đến chỗ này, Lôi Cương túm lấy Đan Tông Tử hạ xuống ở một chỗ khác của Sơn Mạch. Lần hạ xuống này không có bất kỳ đích trở ngại nào, không tới nửa khắc liền đáp xuống dưới đất, nhưng mới vừa đáp xuống, Lôi Cương liền cảm nhận được một cổ khí tức khổng lồ từ bên phải truyền đến, không đợi Lôi Cương cùng Đan Tông Tử kịp phản ứng, cả vùng đất đung đưa, bên phải truyền đến tiếng oanh oanh chấn vang, Lôi Cương trong lòng sửng sốt, thần thức tản ra, phát hiện nới phát tích ra cỗ khí tức này nằm cách năm mươi dặm về bên phải, một con hung thú khổng lồ cấp tốc hướng bên này chạy tới. Lôi Cương sắc mặt biến đổi, lại là khô lâu? Lôi Cương cũng không thể xác định nơi đây chỉ có một khô lâu lớn như thế hay nhiều hơn, nếu như là chỉ có một thì còn đỡ, kinh nghiệm một phen khổ chiến giúp Lôi Cương có phần nắm chắc chiến thắng, nhưng nếu là có tới ba, năm cỗ thì chỉ có cách chạy trối chết mà thôi.

Sau khi thần thức bao trùm phương viên năm mươi dặm phát hiện không có khô lâu nào nữa, Lôi Cương suy tính có nên đem khô lâu này đánh gục hay không muốn, mặc dù hắn rất có thể sẽ trọng thương, nhưng hắn tu luyện Ngũ Hành Thể Tu, cần chính là đột phá, mà muốn đột phá liền cần phát huy ra nó đến cực hạn, khô lâu này là một mục tiêu không tệ. Lúc này, Lôi Cương đối với Đan Tông Tử thấp giọng quát lên:

- Ngươi ra ngoài vạn dặm tìm một chỗ trốn!"

Đan Tông Tử cũng cảm nhận được mặt đất đung đưa cùng với khí tức kinh khủng này, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lôi Cương, vội vàng bay về bên trái, cuối cùng đặt chân lên một ngọn núi, Đan Tông Tử hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong ánh mắt thoáng hiện xuất vẻ nóng bỏng, cỗ khí tức này còn mạnh hơn khô lâu trăm trượng ở phía bên kia sơn mạch nữa, Đan Tông Tử đang mong đợi trận chiến này của Lôi Cương.

- Không biết, tu vi Lưu đạo hữu rốt cuộc đạt tới bực nào, nếu như có may mắn để ra khỏi nơi đây, nhất định là phải kết giao một phen, nếu như đem Lưu đạo hữu lôi kéo vào tông môn, như vậy địa vị của mình tất nhiên sẽ tăng lên!

Đan Tông Tử trong lòng thầm nghĩ.

Năm mươi dặm , nhưng không tới thời gian một nén nhang, thân ảnh khổng lồ kia đã hiện lên ở chân trời phía trước, một thanh đại kiếm phủ hoả diễm cuồn cuộn màu đen khiến phía chân trời bị nhuộm đen nhánh một mảnh, Lôi Cương diện mục chấn động, nhìn về phía trước thân ảnh cao lớn, Lôi Cương khô lâu lần này so với trước cường đại gấp mấy lần, bất quá, Lôi Cương cũng không có bất kỳ ý định lui bước nào, nội tâm ngược lại dâng lên chiến ý.

- Hống .......................

Một tiếng rống giận vang dội phía chân trời, khô lâu khổng lồ đã ở cách Lôi Cương vạn thước về phía trước, lần này toàn thân khô lâu hiện đầy cốt chiến giáp cực kỳ cứng rắn, hình thể đạt tới một trăm năm mươi trượng, hoả diễm trong đôi mắt xám trắng kịch liệt nhảy lên, chân phải đi về phía trước một bước, không nói hai lời, đại kiếm bao phủ bởi hỏa diễm màu đen cầm trong tay hướng về Lôi Cương bổ tới, một kiếm này nhìn như cực kỳ đơn giản, nhưng hàm chứa uy lực cực kỳ kinh khủng đích, tiếng không gian bị phá vỡ tiếng tựa như tiếng sấm, không khí tức thì bị xé rách, một kiếm hươ ra làm đại kiếm phủ đầy hoả diễm màu đen thiêu đốt kịch liệt, phảng phất như bị phun dầu vào vậy.

Lôi Cương con ngươi co rụt lại, gầm nhẹ một tiếng, thân thể cấp tốc trở nên to lớn, Cốt Lân Giáp mãnh liệt triệu ra, trong khoảnh khắc thân hình của Lôi Cương đạt tới trăm trượng, đem cự phủ tế xuất ra trong tay, Lôi Cương cầm cự phủ trong tay, lực lượng trong cơ thể hội tụ giữa hai tay, cương khí mãnh liệt tụ hợp vào trong cự phủ, chân phải lui về phía sau một bước, Lôi Cương không chút sợ hãi chút nào lao lên nghênh đón khô lâu khổng lồ.

- Phanh!

Cự phủ cùng cự kiếm va chạm làm thiên địa hơi bị biến sắc, thiên địa trong trong nháy mắt lâm vào trong bóng tối, chấn động khổng lồ mãnh liệt khuếch tán ra, kích lên trên sơn mạch nhưng không hề gây ra chấn động mà cả vùng đất bỗng tự nhiên bạo vỡ, vô số cốt hài trong nháy mắt tan thành mây khói hóa thành tro bụi.

Lôi Cương hít vào một hơi lãnh khí, thân thể cấp tốc quay ngược lại, một búa một kiếm va chạm cơ hồ chấn cho Lôi Cương tê dại, cự phủ lại càng thiếu chút nữa rời tay, Lôi Cương trong lòng ngưng trọng vạn phần, mắt thấy khô lâu lại bổ tới một kiếm, Lôi Cương thấy hắn phải nhanh chóng kết liễu khô lâu này! !

Ở trên ngọn núi thứ mười một, hắc bào nhân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra mặt mũi như khô lâu, tái nhợt không có chút huyết sắc nào, da mặt khẽ kéo động, lộ ra một nụ cười kinh khủng, lẩm bẩm nói:

- Để ta xem, ngươi có đáng giá lão phu sở hữu hay không. Cổ Tu!

Bình Luận (0)
Comment