Tiên đạo tông ở phái Bắc của Tiên đạo giới có địa thế hiểm trở, lại nằm ở trên một ngọn núi lớn cao tới nghìn trượng. Do nó bị bao trùm trong biển mây cho nên nếu người nào không quan sát kỹ thì không thể biết được. Hơn nữa, Tiên Đạo tông còn được một trận pháp rất mạnh bao phủ, khiến cho một số người tới xin bái sư không thể tìm thấy.
Ngày hôm đó, một dải cầu vồng nhanh chóng lao tới từ giữa của Tiên Đạo giới rồi dừng lại dưới chân ngọn núi của Tiên Đạo tông. Người đó có vóc dáng cao lớn, sắc mặt trầm ổn. Mái tóc dài của hắn không có gió như vẫn tự phất phơ. Hắn nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt như có thể xuyên qua biển mấy mà nhìn thấy Tiên Đạo tông ở trong trận pháp.
- Nơi này là Tiên Đạo tông sao? Trước kia ca ca sống ở đây hay sao? - Ngươi đó chính là Lôi Cương. Sau khi nghe được vị trí của Tiên Đạo tông, Lôi Cương liền tìm đến. Nhìn ngọn núi cao, trong lòng Lôi Cương có vô vàn cảm xúc. Hắn như nhìn thấy cảnh tưởng ca ca tu luyện ở đó. Lôi Cương thở dài rồi từ từ bay lên, cuối cùng chìm vào trong mây.
Hắn dẫm trên mây, nhìn đỉnh núi cao trước mặt. Từ trong mắt Lôi Cương lóe lên hai tia sáng sắc bén lao về phía trước. Trận pháp của Tiên Đạo tông hiện lên nhưng không hề có sự ngăn cản đối với Lôi Cương, cứ để mặc cho hắn bước vào đó.
Sau khi vượt qua ảo trận, cảnh tượng của Tiên Đạo tông liền hiện ra trước mặt Lôi Cương. Toàn bộ như một cái thành lớn với những căn phòng được bố trí chỉnh tề. Một con đường lớn xuyên qua toàn bộ Tiên Đạo tông. Lôi Cương bước trong không trung, ánh mắt có chút mơ màng. Nhìn Tiên đạo tông trước mặt, Lôi Cương như cảm nhận được hơi thở của Lôi Ma ở quanh đây.
Thần thức của hắn nhanh chóng tản ra, bao phủ lấy Tiên Đạo tông. Nhưng khiến cho Lôi Cương thất vọng đó là trong phạm vi xung quanh không hề có hơi thở của Lôi Ma. "Ca ca thực sự biến mất sao? Cuối cùng thì ca ca đi đâu? "
- Đạo hữu là ai? - Một âm thanh tang thương từ sâu trong Tiên Đạo tông vọng ra. Rồi một lão nhân mặc áo bố từ từ xuất hiện. Chỉ thấy lão bước một bước đã tới cách Lôi Cương chừng trăm mét. Lão đưa ánh mắt đục ngầu quan sát hắn. Có điều, nhìn Lôi Cương như thế này, lão nhân có chút kinh ngạc, quan sát một cách cẩn thận rồi lẩm bẩm nói:
- Ngươi...
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lôi Cương. Lão nhân áo bố không ngờ tu vi đã đạt tới cảnh giới giả thần. Tiên Đạo tông đúng là một trong hai môn phái lớn của Tiên Đạo giới. Mặc dù không cảm nhận được Lôi Ma, nhưng Lôi Cương vẫn thấp giọng nói:
- Đạo hữu! Xin hỏi Lôi Ma có ở quý tông hay không?
- Lôi Ma? Ngươi tìm Lôi Ma có chuyện gì? - Thân mình của lão nhân hơi run, nét mặt không giấu được sự thương cảm. Âm thanh của lão run run, còn ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Lão nhân này chính là sư tôn của Lôi Ma cũng là lão tổ tông của Tiên Đạo tông - Tiên Vân đạo thánh.
- Lôi Ma! Hắn ở đâu? - Lôi Cương thấy lão nhân như vậy, trong lòng như bị đao cắt. Hắn đã đến được nơi của ca ca nhưng Tiên Đạo tông lại không biết. Điều này khiến cho Lôi Cương choáng váng. Lúc trước, khi hắn đánh gục Hỏa Huyền, y vẫn kiên quyết nói sự biến mất của ca ca không liên quan tới chúng. Vậy mà bây giờ Tiên Đạo tông không biết thì ca ca đi đâu? Hay là...? Lôi Cương không dám nghĩ tiếp. Trong mấy năm qua, Lôi Cương không dám nghĩ tới điều đó. Trên thế gian này, Lôi Cương chỉ có một người thân mà thôi vì vậy mà hắn không thể chấp nhận được điều đó.
- Ngươi... Ngươi là Lôi Cương? Là đệ đệ của Lôi Ma? - Tiên Vân Đạo thánh thấy Lôi Cương như vậy thì không nhịn được mà lên tiếng. Lôi Cương có bẩy phần giống với Lôi Ma. Vì vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Cương, Tiên Vân đạo thánh như nhìn thấy Lôi Ma đang đứng trước mặt.
Lôi Cương giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn Tiên Vân đạo thánh rồi nói:
- Ca ca của ta là đệ tử của Tiên Đạo tông các ngươi. Bây giờ, hắn biến mất, chẳng lẽ Tiên Đạo tông các ngươi không phái người đi tìm? - Sát khí và tức giận của Lôi Cương bùng nổ, gương mặt trở nên dữ tợn nhìn lão nhân trước mặt.
Gương mặt của Tiên Vận đạo thánh co giật, sắc mặt không giấu được sự đau lòng mà lẩm bẩm:
- Cả Ngũ Hành giới, lão phu đã tìm không biết bao lần mà không có tin tức của Lôi Ma.
Lôi Cương tản ra hơi thở đã đánh thức cao thủ của Tiên Đạo tông. Từng đạo thần thức quét về phía hắn. Đồng thời cũng có rất nhiều có thủ xuất hiện bên cạnh Tiên Vân đạo thánh.
- Ngươi là ai? - Tông chủ của Tiên Đạo tông là Vân Phong nhìn Lôi Cương chằm chắm. Có điều, y cũng nghi hoặc. Khi mới tới, suýt chút nữa, y tưởng Lôi Cương là Lôi Ma.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn cao thủ của Tiên Đạo tông cũng chẳng thèm nhìn Vân Phong mà nói:
- Nếu ca ca của ta có chuyện gì thì Tiên Đạo tông các ngươi đừng có trách. - Ánh mắt của Lôi Cương đột nhiên nhìn một lão già sau lưng Vân Phong mà sững sờ. Còn lão già đó cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm, ánh mắt có chút nghi hoặc.
- Đại sư? - Lôi Cương kinh ngạc thốt lên. Lôi Cương nhận ra người đó chính là vị đại sư đã đưa Lôi Ma ở thôn Lôi Kiếm đi.
Lôi Cương nhìn Điền Chân với ánh mắt phức tạp, trong lòng có chút căm hận đối với lão. Lúc trước cũng vì Điền Chân không cho hắn theo nên mới bị tách ra với ca ca. Có điều, Lôi Cương cũng biết, nếu như không vì lão, hắn cũng chẳng tới Kiếm Đỉnh môn, và càng không bước lên con đường tu luyện. Sắc mặt của Lôi Cương âm trầm nhìn Điền Chân, im lặng mất một lúc.
- Ngươi... Ngươi là Lôi Cương? - Điên Chân nghe thấy Lôi Cương nói vậy, lại thấy hắn giống với Lôi Ma thì làm sao mà không đoán ra. Có điều, khiến cho Điền Chân khiếp sợ đó là một tên tiểu tử ngày xưa tư chất kém cỏi vậy mà bây giờ đã trưởng thành tới mức này. Hơi thở của hắn tản ra đủ khiến cho lão phải run rẩy. Tư chất của hắn lúc trước tầm thường tới mức không thể tầm thường hơn được nữa vậy tại sao lại có được kết quả thế này?
- Lôi Cương? Đệ đệ của Lôi Ma? - Mấy lão nhân đứng sau lưng Tiên Vân đạo thánh đều kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Lôi Ma lại có một đệ đệ mạnh đến vậy.
- Hóa ra ngươi thực sự là đệ đệ của Lôi Ma? - Tiên Vân Đạo thánh như già đi vài tuổi, sắc mặt tái nhợt mà lên tiếng. Không thể nghi ngờ là sự mất tích của Lôi Ma đã giáng một đòn mạnh với Tiên Vân đạo thánh. Lúc trước, gã bị Kim Cuồng Chiến sử dụng Hồn Phệ đại ma ấn đánh cho thành một người tàn phế, mất bao công sức mới hồi phục thế mà lại biến mất, không thấy tăm tích. Trong mấy năm qua, Tiên Vân đạo thánh vì tìm kiếm Lôi Ma đã sử dụng toàn bộ thế lực của Tiên Đạo tông ở Ngũ Hành giới để tìm kiếm. Có điều, cuối cùng vẫn không có tin tức. Điều này khiến cho Tiên Vân đạo thánh tưởng như Lôi Ma đã chết.
Bây giờ, gặp được Lôi Cương, biết đó là đệ đệ của người đồ đệ yêu mà ngày đêm lão thương nhớ, Tiên Vân đạo thánh có cảm giác trìu mến, trong lòng chợt có suy nghĩ phải quan tâm tới Lôi Cương.
- Nếu ngươi là đệ đệ của Lôi Ma thì lão phu thu ngươi làm đồ đệ có được không? - Tiên Vân đạo thánh nói một cách chậm rãi. Mặc dù lão thất kinh với hơi thở của Lôi Cương nhưng trong thâm tâm, Tiên Vân đạo thánh cũng chỉ coi Lôi Cương như một tên hậu bối.
- Thu ta làm đồ đệ? Ngươi cho rằng mình có tư cách đó hay sao? Ngay cả đồ đệ của mình mà không bảo vệ được lại còn muốn thu ta làm đồ đệ? - Lôi Cương nhìn Tiên Vân đạo thánh mà cười lạnh.
- Tiểu tử! Sư tổ niệm tình ca ca của ngươi nên mới muốn thu ngươi làm đồ đệ. Hãy thức thời một chút. - Tông chủ của Tiên Đạo tông nhìn Lôi Cương với ánh mắt sắc bén. Mà ánh mắt của mấy vị trưởng lão phía sau cũng không giấu được sự tức giận. Địa vị của Tiên Vân đạo thánh ở Tiên Đạo tông rất cao, làm sao họ có thể nhịn được khi thấy Lôi Cương bất kính với lão như vậy?
- Không thức thời thì sao? - Ta muốn xem Tiên Đạo tông các ngươi có thể làm gì được ta? - Lôi Cương cười lạnh.
- Ngươi! - Vân Phong nổi giận nhìn Lôi Cương chằm chằm. Nếu không có Tiên Vân đạo thánh đứng đó thì lão đã bắt lấy Lôi Cương.
- Được rồi! Vân Phong! - Tiên Vân đạo thánh lên tiếng rồi nhìn Lôi Cương mà thở dài:
- Ca ca của ngươi là đệ tử của lão phu. Cho dù như thế nào thì lão phu cũng sẽ không bỏ việc tìm kiếm hắn. Có điều, trước đây, người mà hắn nhớ thương nhất chính là ngươi. Ngươi hãy ở lại Tiên Đạo tông đi. Ngày ca ca ngươi trở về, đó là ngày mà huynh đệ các ngươi đoàn tụ.
- Không cần! Bao nhiêu năm qua, Tiên Đạo tông các ngươi không tìm được thì cũng chỉ thường thôi. Còn ca ca của ta, ta sẽ tự tìm. - Lôi Cương nói với giọng lạnh lùng rồi xoay người bỏ đi.
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ngươi coi Tiên Đạo tông chúng ta là cái gì? - Cuối cùng, Vân Phong không nhịn được mà lên giọng quát.
Lôi Cương dừng lại, từ từ quay đầu, nhếch miệng nở nụ cười rồi nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
- Ta muốn đi thì với Tiên Đạo tông các ngươi đừng mong giữ được