Lôi Cương thở hắt ra, dù hắn có nhớ thương Tử Vận đến mấy, nhưng hắn đã hứa sẽ đến Vạn Tượng các cầu hôn Chỉ San. Cho dù thế nào, Lôi Cương vẫn quyết định sau khi cầu hôn nàng xong, hắn sẽ lĩnh ngộ kim long lực và tìm cơ hội luyện chế phân thân hành thuỷ.
Một tháng sau, Lôi Cương xuất hiện ở Hám Thiên Thành. Thần thức lan ra, hắn không phát hiện khí tức của sư đề. Chắc hẳn nó đã rời khỏi Hám Thiên Thành. Lôi Cương rất kỳ vọng vào sư đề, nó là một trong mười thần thú rất mạnh, chỉ cần nó chịu khó tu luyện, nhất định sẽ còn tiến xa. Đi lòng vòng quanh Hám Thiên Thành một lúc, Lôi Cương thầm than, Ngũ hành giới quả nhiên khác xa Vô Thượng giới. Trong Hám Thiên Thành, có cả nơi để mua bán thần khí, chỉ có điều giá cả nơi đây cũng cao ngất ngưởng khiếp người. Tất cả các loại thần khí này đều xuất xứ từ Khí tông mà ra, khiến Lôi Cương hết sức ngưỡng mộ thực lực của Khí tông. Hắn quyết định chờ đến khi nào có thời gian sẽ ghé thăm Khí tông một phen.
Không hiểu vì sao, Lôi Cương luôn có cảm giác bất an. Loại cảm giác này nói cho hắn biết đấy không phải là nguy hiểm, mà là cảm giác tựa như có người thân nào đó của hắn sắp phải lìa xa vậy, khiến Lôi Cương hết sức buồn bực. Hít một hơi, Lôi Cương biến mất khỏi Hám Thiên Thành, tiến nhập Hạo Huyền Lôi phủ. Bao nhiêu năm rồi hắn mới lại tới nơi đây.
Lôi Cương vừa đến trước cửa Hạo Huyền Lôi phủ, đã cảm nhận hơn mười luồng khí tức cường đại bức người. Hắn ngạc nhiên, nhìn mấy người đang ngồi xếp bằng trước mặt, cảm nhận khí tức bọn họ toả ra. Thiếu chút nữa, Lôi Cương đã sợ đến ngây người. Lúc trước, bọn họ còn chưa đạt đến đế đô, vậy mà chỉ mấy năm qua, Lôi Cương chợt nhận ra tất cả bọn họ đều đã trở thành cường giả cương thần, đạo thần cả rồi.
Lẽ nào có thể như vậy? Bản thể của Lôi Cương mới chỉ là cảnh giới giả thần, hắn hiểu rõ được để đạt được cương thần cần có bao nhiêu khó khăn. Vậy mà lúc này…. Lôi Cương thầm cắn cắn đầu lưỡi, phát hiện sự tình trước mắt hoàn toàn không phải do ảo giác mà ra, lại càng kinh sợ hơn.
-Đây là…Đám sát thủ mà Vân lão đã nói đến sao?
Lôi Cương nhìn các tu luyện giả đang ngồi xếp bằng, lẩm bẩm nói.
-Chủ nhân!
Một gã thanh niên đang ngồi trước mặt Lôi Cương chợt mở mắt. Gã nhìn Lôi Cương đầy tôn kính. Lôi Cương kinh ngạc, nhìn người này, nhớ lại. Người này hình như tên là Hoàng Diệu Tông, tu vi lúc trước vốn là cương đế hoàng giai, vậy mà chưa được bao lâu đã đạt đến cương đế thiên giai. Tốc độ tu luyện nhanh đến mức Lôi Cương giật mình. Hắn nhận ra Hoàng Diệu Tông giờ đã là cương thần hoàng giai rồi.
-Sư…Sư tôn!
Một gã thanh niên đầu bóng loáng cũng mở mắt. Vừa thấy Lôi Cương, người thanh niên này nháy mắt đã trở nên kích động, vội vã quỳ xuống đất, cung kính nói.
Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhìn người thanh niên này, nghi hoặc, nói:
-Ngươi là…
-Sư tôn, ta là Thuỷ Vô!
Người thanh niên cung kính nói, hết sức xúc động.
-Thuỷ Vô?
Lôi Cương nhẹ giọng lẩm bẩm nói. Hắn chợt nhớ lại, Thuỷ Vô chính là gã thanh niên quật cường vị nhốt trong không gian cấm của Hạo Huyền Lôi phủ lúc trước. Người này…Người này giờ cũng đã đạt đến cương thần hoàng giai rồi sao? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, đây là kết quả do Vân lão huấn luyện hay sao? Chuyện này khiến Lôi Cương gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Nói tu luyện giả có tư chất tốt, ngộ tính cao chi bằng nói nhờ có sư tôn giỏi chỉ bảo là hơn. Chỉ có điều, Lôi Cương chợt cảm nhận được, trên người Hoàng Diệu Tông và Thuỷ Vô đều có mùi máu tanh nồng nặc. Hơn nữa chiến khí phát ra từ trên người hai người bọn họ rất rõ ràng. Hắn cơ hồ cảm thấy hai người này chắc đã phải trải qua vô số trận chiến sinh tử mới có thể sống sót, trở thành cường giả. Lôi Cương hết sức ngạc nhiên.
-Đứng lên đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Lôi Cương đỡ Thuỷ Vô dậy, chậm rãi nói. Lúc trước, Thuỷ Vô đã từng cầu xin Lôi Cương nhận gã làm đồ đệ nhưng Lôi Cương không muốn thâu nhận đồ đệ, nên chỉ tặng gã một bí quyết tu luyện. Thuỷ Vô tự mình dựa vào tư chất cao siêu mà tu luyện thành công, cuối cùng nhờ cơ duyên mà được Vân lão coi trọng.
Lôi Cương thở dài. Đúng là "Cố ý chăm hoa, hoa chẳng nở / Vô tình tưới liễu, liễu xanh um". Vốn dĩ hắn chỉ tuỳ tiện mà làm không ngờ lại giúp Thuỷ Vô đạt đến cảnh giới cương thần. Có điều, khi nhìn đám người phía sau Thuỷ Vô và Hoàng Diệu Tông, Lôi Cương mới nhận ra khí tức những người này phát ra tuy rằng cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả cương thần hoàng giai, nhưng tất cả đều tựa như người chết, không có chút cảm xúc nào hết. Chuyện này là như thế nào?
Bắt được ánh mắt của Lôi Cương, Thuỷ Vô vội vàng cung kính nói:
-Sư tôn, bọn họ đã bị Vân lão luyện thành hình nhân. Ta và Diệu Tông mỗi người khống chế hai mươi bốn người. Sức mạnh của bọn họ so với chúng ta cũng không kém là bao.
Luyện thành hình nhân? Lôi Cương thất kinh, cẩn thận đánh giá bốn mươi tám người này. Lôi Cương phát hiện trên người bọn họ đều có mùi tử khí. Vân lão áp dụng phương pháp gì mà lại luyện chế bọn họ thành ra như vậy? Hơn nữa, làm sao bọn họ lại có thể gia tăng sức mạnh nhanh đến như vậy được?
-Đứng lên.
Thuỷ Vô khẽ quát một tiếng. Hai mươi tư gã tu luyện giả với đủ các dáng vẻ khác nhau ở sau lưng gã cùng đứng lên, mở mắt, chỉ có điều ánh mắt bọn họ đều hết sức đờ đẫn.
Hoàng Diệu Tông cũng thấp giọng quát một tiếng. Hai mươi bốn người ở phía sau lưng gã cùng đứng dậy, khẽ mở đôi mắt thất thần.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Năm mươi cường giả cương thần này chính là đòn sát thủ mà Vân lão đã nói sao? Hắn gắng kìm nén lại sự mừng rỡ, thấp giọng nói:
-Các ngươi chịu khó tu luyện cho tốt. Chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ được quyết một trận sống mái rồi.
Nói xong, Lôi Cương liền mở cửa đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ, bước vào trong.
-Tuân lệnh! Sư tôn.
-Tuân lệnh! Chủ nhân.
Thuỷ Vô và Hoàng Diệu Tông cùng cung kính nói. Thấy cửa đại môn đóng lại, Thuỷ Vô mới lẩm bẩm nói:
-Quyết một trận sống mái? Mấy năm nay chẳng phải chúng ta đã trải qua không ít lần rồi hay sao?
Hoàng Diệu Tông thoáng cười tà, sát khí toàn thân ẩn hiện. Gã quay đầu nhìn bốn mươi tám người phía sau, lạnh lùng nói:
-Chuyện khác không nói đến, chỉ cần có bốn mươi tám người này là đã tương đương với bốn mươi tám lần chiến đấu sống chết rồi.
Lôi Cương không biết rằng cách huấn luyện của Vân lão hết sức tàn nhẫn. Thuỷ Vô và Hoàng Diệu Tông có thể sống sót là bởi vì hai người bọn gã đã đánh gục được bốn mươi tám người này. Chính vì thế, bọn họ mới bị luyện chế thành hình nhân.
Vừa vào Hạo Huyền Lôi phủ, Lôi Cương đã cảm nhận được luồng linh khí thuộc tính lôi nồng nặc. Hắn thầm kinh ngạc. Phân thân hành thổ, hành hoả và hành mộc và cả Trận U Tuyết đều đang tu luyện ở trong đại điện. Lôi Cương thoáng suy nghĩ rồi cũng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Hắn dự định lĩnh ngộ Khai thiên trước. Khai thiên là do sư tôn Hạo Huyền lĩnh ngộ hỗn độn mà thành. Lôi Cương luyện chế dung nhập hoàng đô mới lĩnh ngộ được ảo diệu của hỗn độn, bằng không hắn cũng không thể nào bố trí được trận pháp hình nhân có linh trí rồi. Chuyện này cũng cho Lôi Cương biết được sức mạnh ẩn chứa trong Khai thiên. Giờ hắn đã lĩnh ngộ đến Khai thiên thức thứ bốn mươi hai. Nhưng thức thứ bốn mươi ba hắn vẫn chưa lĩnh ngộ xong, chỉ có điều trong U giới còn có lục khối tương liên. Ba khối không biết có được bao nhiêu thức. Lôi Cương lo ngại nhất chính là muốn tập được một chiêu thức của Khai thiên khó ngang với lên trời. Những cuốn thiết quyển của Khai thiên rải rác khắp nơi ở thất giới, muốn tìm chúng cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Vân lão đã nói, đánh bại Quân Uy hắn mới có thể đến Nhất giới. Lôi Cương tuy rất mong đợi nhưng bản thân hắn cũng thầm biết được mọi chuyện không thể nóng vội được. Hắn nhất định phải đánh bại Quân Uy, chỉ có điều, con đường vẫn còn dài. Hắn chỉ có cách từng bước từng bước gia tăng tu vi mới mong một ngày nào đó có thể đánh bại y. Lôi Cương không biết được Quân Uy mạnh đến cỡ nào nhưng ít nhất y cũng phải dung hợp được tứ hạnh rồi. Đây là chuyện Lôi Cương vẫn chưa thể làm được, cho dù là hai hành hắn cũng chưa lĩnh ngộ xong a.
Lôi Cương diễn luyện Khai thiên thức thứ nhất đến thức thứ bốn mươi hai xong, cảm thấy toàn thân thư thái. Dường như hắn đã hiểu thêm được một chút xíu về những ảo diệu trong hỗn độn. Lôi Cương mở mắt, nhìn ba phân thân, phát hiện bọn họ đều đã chìm vào quá trình tu luyện, đặc biệt là Thổ Hoàng lúc trước vốn bị Quân Uy đánh trọng thương, giờ cũng đã khôi phục. Lôi Cương nhìn Trận U Tuyết, thầm than một tiếng, rồi rời khỏi Hạo Huyền Lôi phủ.
Lôi Cương đứng trong Hám Thiên Thành, ngước mắt nhìn bầu trời, suy nghĩ. Có kiến lửa, hoả giao và năm mươi cường giả cương thần bọn Hoàng Diệu Tông, hắn đã có được một thế lực không nhỏ ở Vô Thượng giới. Thế lực này đủ sức dẹp bay các đại tông phái. Hơn nữa, Lôi Cương hiện đang để toàn bộ đám kiến lửa và hoả giao ở trong U giới. Đã qua một thời gian dài như vậy, chắc hẳn đám hoả giao và kiến lửa đã sinh ra các thế hệ mới, bắt đầu tranh đấu với nhau. Một núi không thể có hai hổ, chắc chắn sẽ có vương giả ra đời.
-Xem ra, đã đến lúc xét xử các tông phái đã tham dự chuyện tiêu diệt Thể tu rồi.
Lôi Cương thấp giọng nói. Những gì hắn có thể làm để báo đáp lại ân đức của Thái Huyền khi xưa chỉ có thể là báo thù a. Không có Thái Huyền, sẽ không có Lôi Cương ngày hôm nay. Nghĩ đến đó, Lôi Cương biến mất, bay về phía tổng bộ Vạn Tượng các.
Bay chưa được bao lâu, Lôi Cương liền gọi một con kiến lửa, ngồi trên lưng chỉ đạo nó bay về phía Vạn Tượng các. Bản thân hắn bắt đầu tiến nhập tu luyện.
Tổng bộ Vạn Tượng các nằm ở phía nam Vô Thượng giới trong một toà thanh có tên là Vạn Tượng thành. Đây là một thành lớn với lượng giao địch đứng đầu Vô Thượng giới. Đoàn người vào ra Vạn Tượng thành nườm nượp không dứt. Ngày hôm đó, có một gã nam tử dáng người cao cao hiện lên ở cửa thành Vạn Tượng, mắt hắn nhìn thẳng, hết sức kiên nghị.