Lôi Táng chi địa là vùng đất đứng vị trí thứ hai trong ba nơi cấm địa của Vô Thượng giới. Nơi đứng hàng thứ nhất là Cấm Lục chi địa, so với nó, Lôi Táng chi địa không kém phần hung hiểm. Khắp nơi trong Lôi Táng chi địa đều đầy rẫy lôi hành lực cuồng bạo. Người thường một khi bước vào đó sẽ chỉ có duy nhất một kết cục, hồn phi phách tán. Chính vì thế, có rất ít người dám đi đến phía nam Vô Thượng giới.
Ngày hôm đó, một người cao to từ phía chân trời nhanh chóng bay về tới đó. Hắn dừng lại bên ngoài Lôi Táng chi địa, nhìn sấm sét bốn phía xung quanh. Lôi Cương cảm nhận được một luồng lôi hành lực hết sức đáng sợ. Luồng lôi hành lực này còn đáng sợ hơn cả sấm sét, khí tức nó phát ra còn mạnh mẽ, điên cuồng hơn, lại còn ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt. Lôi Cương đã lĩnh ngộ được lôi long lực nhưng đối mặt với thứ sấm sét cuồng bạo trước mặt vẫn cảm thấy chút áp lực.
-Tiểu tử, mau, mau vào đó đi. Lôi hành lực này thật mạnh a, mau, nếu có thể ở trong đó tu luyện hơn vạn năm, chắc chắn ta có thể tiến hoá thành hỗn độn lôi linh!
Giọng nói của huỷ diệt lôi linh vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương trầm ngâm, thấp giọng nói:
-Ngươi có thể đạt được hỗn độn lôi linh chỉ trong vòng trăm năm hay không?
-Trăm năm? Làm sao có thể thế được? Ngươi tưởng chân đế trong hỗn độn dễ lĩnh ngộ như thế sao? Vạn năm đã là ít rồi.
Ánh mắt Lôi Cương thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Hắn bước vào Lôi Táng chi địa.
-Ha ha, thật sảng khoái!
Huỷ diệt lôi linh gào lên, điên cuồng hấp thụ linh khí thuộc tính lôi cuồng bạo đến cực điểm ở xung quanh. Một dòng suối màu tím hiện lên, linh khí thuộc tính lôi ùa vào trong cơ thể Lôi Cương. Hắn bay thẳng đến nơi sâu trong Lôi Táng chi địa. Vừa vào được một trăm trượng, Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được lôi hành lực ở phía trước còn cường đại hơn nữa. Một tia sét giáng xuống, bao phủ lấy toàn thân hắn, Lôi Cương đau đớn, dường như bị vô số cây kim đâm lên người, có điều huỷ diệt lôi linh trong cơ thể hắn lại càng kích động hơn, điên cuồng hấp thu.
Lôi Cương để thoả mãn huỷ diệt lôi linh cố nhịn đau bước thêm trăm trượng nữa. Đến khi thân thể không thể chịu được nữa, hắn mới ngừng lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
-Tê…
Thân thể Lôi Cương bị sấm sét đánh xuống chẳng khác nào bị vô số con rắn cắn khắp nơi. Tuy rằng mấy ngày này, sấm sét đi thẳng vào trong Nê Hoàn cung, nhưng nỗi đau đớn này hắn vẫn phải nhận lấy. Giờ Lôi Cương mới hiểu được, tại sao trước đó Tử Thí lại nói lão chỉ vào được đến trăm trượng. Từ đó, có thể thấy được, sấm chớp cuồng bạo ở đây đáng sợ đến cỡ nào. Lúc này, đám sấm sét cuồng bạo đều ùa vào trong Nê Hoàn cung, chưa từng đả phá cơ thể hắn. Lôi Cương cơ hồ không thể chịu nổi, nhưng thân thể hắn vốn là sấm sét, nhưng tia sấm sét này ùa vào cơ thể hắn sẽ giúp hắn càng lúc càng mạnh lên a.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Lôi Cương sáng rực. Hắn nghĩ tới Tử Vận, liền chậm rãi nhắm mắt lại, ngồi yên giữa đám sấm sét, chậm rãi lĩnh ngộ lôi long lực.
Một năm sau, Lôi Cương mở mắt, trầm tư nhìn phía trước. Hắn hít một hơi thật sâu rồi bước thêm năm mươi trượng nữa. Lôi Cương khẽ run lên, những luồng sấm sét này lại ào ào đổ vào trong cơ thể hắn. Lôi Cương buộc phải ngồi xuống tiếp, huỷ diệt lôi linh đã không còn gào thét nữa, có điều xem qua phạm vi của dòng suối chảy này thì huỷ diệt lôi linh sau khi hấp thu sấm sét cuồng bạo dường như đã có tiến hoá.
Lúc này, Lôi Cương không còn nghĩ đến chuyện lĩnh ngộ lôi long lực ngay nữa. Một năm này, hắn đã nhận ra thực lực bản thân không gia tăng được là bao. Nếu cứ như vậy, đừng nói một vạn năm, mà đến hơn mười vạn năm cũng không phá vỡ được lôi long. Lôi Cương chỉ có một trăm năm, hắn chỉ có cách lĩnh ngộ trận pháp rồi gọi ra Lôi Hoàng mà thôi. Lôi Cương gọi phân thân hành hoả, phân thân hành thổ, phân thân hành mộc ra, đứng cách chỗ hắn không xa. Người vào đây tuy ít, nhưng tốt nhất cẩn thận vẫn hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Lúc này, Lôi Cương ngồi xuống, tĩnh tâm diễn luyện Khai thiên. Hắn nhận ra chỉ có cách dựa vào hỗn độn ẩn chứa trong Khai thiên, nhờ vào ý cảnh của Trận Uy cổ quân mới mong có thể lĩnh ngộ trận pháp lôi hành. Ba năm sau, Lôi Cương ngừng diễn luyện, mở ra ý cảnh Trận Uy cổ quân, chuyên tâm lĩnh ngộ trận pháp.
Trong đầu Lôi Cương hiện ra vô số điểm sáng. Hắn buộc bản thân tĩnh tâm, tập trung lĩnh ngộ.
Chẳng bao lâu sau, sáu năm đã lại qua đi. Lôi Cương đã hoàn toàn chìm vào trong các điểm sáng lay động đó. Hắn đã mấy lần thử tiến nhập vào các điểm sáng này, càng lúc tốc độ càng nhanh hơn. Lúc này, linh hồn của Lôi Cương dường như không còn là của chính hắn nữa, mà đã chậm rãi chìm vào lĩnh ngộ trận pháp của Trận Uy cổ quân.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Dòng suối chảy quanh Lôi Cương càng lúc càng lớn, sấm sét trong phạm vi trăm dặm cùng ùa vào trong cơ thể Lôi Cương. Huỷ diệt lôi linh cũng càng điên cuồng hấp thụ sấm sét, thực lực của Lôi Cương mấy ngày này cũng mạnh lên không ít.
Dường như thời gian đã không còn tồn tại nữa. Trong đầu Lôi Cương không ngừng hiện ra các hình ảnh chuyển động. Hắn nghiễm nhiên đã trở thành cao thủ trận pháp. Tuy rằng Lôi Cương không hoàn toàn dung hợp được ý cảnh của Trận Uy cổ quân nhưng mỗi một lần lĩnh ngộ, hắn lại dung hợp ý cảnh nhanh hơn. Lĩnh ngộ trận pháp cần phải có tâm tĩnh lặng, không chút tạp niệm, nếu không đừng mong đến chuyện lĩnh ngộ.
Hai mươi năm sau, Lôi Cương đã ngừng di chuyển quanh những điểm sáng lay động kia. Hắn lại bắt đầu kiểm tra, khẽ chạm vào một điểm sáng.
Lôi Cương đã ở đây được ba mươi năm. Quanh thân hắn đã phát ra một luồng sáng màu tím nhàn nhạt. Những luồng sấm sét cuồng bạo này hiển nhiên đã khiến thân thể hắn mạnh lên không ít. Ba phân thân ở quanh bản thể của Lôi Cương cũng liên tục hấp thu sấm sét, dần đã có biến chuyển.
Đến khi dòng suối chảy quanh Lôi Cương lan ra nghìn dặm, ở sâu trong Lôi Táng chi địa, một lão giả ngồi xếp bằng ở đây không biết đã bao năm, bao tháng chợt nhướng mày. Lão vẫn chưa mở mắt ra, bởi hiện lão đang ở thời khắc trọng yếu, không thể phân tâm, nếu không, chắc chắn lão đã kiểm tra mọi chuyện rồi. Nếu lão làm vậy, chắc chắn sẽ khiến Lôi Cương giật mình tỉnh giấc. Khi đó, nỗ lực ba mươi năm của hắn cũng thành uổng phí mà thôi.
Phân thân hành hoả không ngừng lĩnh ngộ chiến kỹ và truyền thừa của Viêm Long nhất mạch, phân thân hành thổ bị sấm sét kích thích cũng dung hợp với cốt hài nhanh hơn. Phân thân hành mộc cũng không ngừng biến hoá. Da thịt của phân thân ba hành cũng dần có màu tím nhạt.
Không gian cấm của Hạo Huyền Lôi phủ.
Trong một nơi không người qua lại ở không gian cấm, Vân lão đứng đó, nhìn người nữ tử toàn thân hư hoả bốc lên ngùn ngụt trước mặt. Lão thở dài, không đành lòng nhìn nàng. Toàn thân Tử Vận run rẩy dữ dội. Hư hoả và sấm sét cùng bộc phát ra từ trong cơ thể nàng. Thần hồn của tiểu hổ lúc này đã nhập vào trong cơ thể Tử Vận, cùng nàng chống lại hư hoả.
Tử Vận không nói nửa lời, cắn chặt môi. Máu đã vương lên khoé miệng nàng, nhuốm hồng cả cằm nàng. Đôi môi đỏ mọng, kiều diễm, ướt át của nàng càng thêm vẻ mê người.
-Ôi chao…Quả là một hảo hài tử. Đáng tiếc, trời sinh hư hoả. Ngươi phải chịu nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi a. Hư hoả, hư hành chi hoả, hư hoả thần bí nhất trong hỗn độn. Khi xưa, vị cường giả kia ở thánh giới hồng hoang đã bị hư hoả thiêu thành tro tàn, liệu ngươi có thể chịu nổi không đây? Hy vọng hỗn độn lôi long lực thực có thể hoá giải hư hoả trong cơ thể ngươi.
Cơn đau đớn của Tử Vận kéo dài mấy canh giờ liên tiếp mới ngừng lại. Thần hồn của tiểu hổ bay về trong cơ thể, nó kêu lên một tiếng rồi đứng dậy. Gương mặt Tử Vận hết sức nhợt nhạt, không còn chút sức sống nào, nhìn nàng chẳng khác nào người bệnh nguy kịch không còn sống được bao lâu nữa. Tử Vận chậm rãi mở mắt, tươi cười, nhìn phía trước, miệng lẩm bẩm nói:
-Lôi Cương. Ta chịu được, có thể sống hơn mười năm đã là tốt lắm rồi. Nhưng ta rất nhớ huynh, ta muốn vĩnh viễn được bầu bạn với huynh. Ta nhất định phải chịu được.
Vân lão đau xót lắc đầu. Lão xuất hiện phía sau Tử Vận, truyền vào luồng chân khí cực kỳ nồng nặc vào trong cơ thể nàng.
Năm mươi năm sau.
Lôi Cương giờ đang kiểm tra các điểm sáng. Hắn nhìn chằm chằm vào trung tâm trận pháp phức tạp do vô số điểm sáng tạo thành, hít một hơi thật sâu. Hắn chậm rãi truyền lôi hành lĩnh ngộ được vào điểm sáng này, thành hay bại tất cả đều tuỳ thuộc vào giờ khắc này a.
Đột nhiên, điểm sáng trong đầu Lôi Cương nháy mắt phát sáng. Lôi Cương mừng rỡ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tiên thạch quanh hắn cùng phát sáng, sấm sét đã ùa vào trong cơ thể hắn cùng ào ào chuyển vào trung tâm tiên thạch. Một bóng người màu tím cao to chậm rãi hiện lên.
Sấm chớp trong chu vi vạn dặm xung quanh cùng điên cuồng nhập vào trong trận pháp. Lão giả ngồi xếp bằng ở sâu trong Lôi Táng chi địa nhíu mày, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao nhất trong thánh giới hồng hoang, người thanh niên giản dị kia lại mở mắt. Chỉ trong gần vạn năm này, y đã mở mắt hai lần. Lần này là lần thứ ba, y nhìn phía trước, thất thần, lẩm bẩm nói:
-Chân đế lôi hành. Người này rốt cuộc là kẻ nào chứ? Kiểm tra cho ta!
Tiếng "Kiểm tra" tựa như hoá thành một cơn gió, quanh quẩn khắp ngọn núi lớn, lan ra đến hơn mười vạn dặm xung quanh.