Thể Tôn

Chương 657

Trên Vô Thượng Giới còn có giới khác cao cấp hơn không? Đây là điểm chung mà vô số cao thủ Vô Thượng Giới đều thắc mắc, nhưng người có thể khẳng định được lại không nhiểu, đến tông chủ của các đại tông phái cũng chỉ nghi ngờ, không xác định được.

Thực ra, trên Vô Thượng Giới đích thực còn có một giới cao cấp hơn. Không, nên nói là hai giới, tên là Hồng Hoang Thánh Giới và Thái Cổ Giới.

Hồng Hoang Thánh Giới nằm trên Thất Giới, phía đông là một khu rừng rậm cổ xưa kéo dài liên miên bất tận, đại thụ trong khu rừng này cao lớn vô cùng, chọc thẳng lên trời, kể cả trăm người trưởng thành liên thủ cũng không cách nào ôm hết. Khu rừng rậm này chính là một đại cấm địa ở Hồng Hoang Thánh Giới, không ai ngờ được, ở trung tâm khu rừng rậm nơi chạm mặt với mãnh thú Hồng Hoang này, lại có một cái hồ nhỏ, bên bờ hồ này là mấy căn nhà, một nữ tử xinh đẹp thân mặc y phục tím đang ngồi trên bãi cỏ bên hồ, ánh mắt vô thần nhìn vào hồ nước trong vắt, phản chiếu bóng cây lớn rậm rạp, mục quang như bị mê hoặc.

"Mẫu thân, ca ca lại chạy vào trong rừng chơi với mấy tên đó rồi."

Một bóng người chừng bảy, tám tuổi, thân mặc quần áo rực rỡ đột nhiên chạy từ trong rừng ra, đến bên nữ tử áo tím. Cô bé này gương mặt trắng nõn, da dẻ căng mỏng, dáng vẻ giống hệt nữ tử áo tím, trên mặt toát ra vẻ lo lắng, khẽ lay cánh tay nữ tử đang nhìn hồ nước, nũng nịu nói.

Hai mắt nữ tử áo tím dần hồi tỉnh lại, nhìn cô bé, mặt toát lên vẻ cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé, nói nhẹ:

"Thải Nhi, cứ để ca ca con đi." Suy nghĩ chốc lát, nữ tử áo tím lại nói: "Nếu con muốn đi, thì đi đi."

"Dạ, mẫu thân, vậy Thải Nhi cũng đi nha?"

Đôi mắt cô bé to tròn long lánh tràn đầy vui mừng nhìn nữ tử áo tím nói.

Nữ tử áo tím khẽ gật đầu.

"Mẫu thân, thơm thơm!"

Cô bé hôn một cái trên trán nữ tử áo tím, rồi vội vã chạy đi.

Nữ tử áo tím nở nụ cười nhàn nhạt, đầu hơi ngoảnh lại, nhìn hai thân ảnh nhỏ bé đang nhanh nhẹn tiến vào trong rừng, khóe miệng hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, trong phòng đi ra một nữ tử trẻ tuổi, chầm chậm đi đến bên cạnh nữ tử áo tím, nhìn phía sau một cái rồi nhẹ giọng nói:

"Sư tỷ, tỷ thật sự yên tâm cho Hư Nhi và Thải Nhi vào trong rừng sao? Hai bọn chúng mới tám tuổi."

"Tùy bọn trẻ đi, tin rằng Hư Nhi sẽ bảo vệ tốt Thải nhi."

Nữ tử áo tím chậm rãi đáp. Nàng từ từ ngoảnh lại nhìn nữ tử trẻ tuổi, nói:

"Thiên Tuyết sư muội, vì sao ta không có chút ấn tượng gì về trước kia, có phải ta mất trí nhớ rồi không?"

Nữ tử trẻ tuổi lưỡng lự một lát đáp:

"Sư tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, sẽ có một ngày nhớ lại được, có điều…"

"Có điều cái gì?"

Nữ tử áo tím đột ngột ngoảnh lại, nhìn nữ tử trẻ tuổi.

"Có điều, muội thấy tướng mạo của Hư Nhi, …rất giống với …một vị sư… sư huynh của muội."

Nữ tử trẻ tuổi có chút không chắc chắn đáp.

- Sư huynh của muội? Huynh ấy tên gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nữ tử áo tím sắc mặt lộ ra vẻ suy tư, hỏi.

- Huynh ấy hả, tên Lôi Cương, trước đây huynh ấy còn tẩy rửa kinh mạch giúp muội.

Nữ tử trẻ tuổi hồi tưởng, trên gương mặt tươi cười hiện ra vẻ sùng bái.

- Lôi Cương?

Nữ tử áo tím khẽ run lên, không biết vì sao, khi nghe thấy hai chữ này, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn, một tình cảm khó lòng biểu đạt cuộn lên trong lòng.

- Tên là Lôi Cương sao? Lôi Hư, Lôi Thải.

Trong mắt nữ tử áo tím không biết sao lại rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm nói.

- Sư tôn trước đây đã cứu tỷ từ trong mộ ra, trên bia mộ đó khắc "Ái thê Tử Vận chi mộ", vì tỷ bị hư hỏa nuốt mất thần hồn, nên sư tôn đã đưa tỷ vào trong hỗn hư châu, không ngờ… tỷ lúc đó đã có mang rồi…

Nữ tử trẻ tuổi chầm chậm kể lại, gương mặt nữ tử áo tím lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng dâng lên sự bất an khó hiểu.

- Ta tên Tử Vận sao?

Nữ tử áo tím chầm chậm hỏi.

Sau gian nhà, hai thân ảnh nhỏ nhắn đang xuyên nhanh thoăn thoắt trong khu rừng mênh mông sâu thẳm, vang lên những tiếng gọi nhau ríu rít chân chất, ngây thơ.

- Ca ca, chậm lại một chút, Thải Nhi theo không kịp.

Một tiếng gọi non nớt vang lên, cô bé tên Thải Nhi thở hồng hộc đứng tại đó, người hơi uốn cong mà gọi, cậu bé tóc đen như mực, thân mặc y phục đen dừng lại, ngoảnh nhìn cô bé sau lưng, mày kiếm khẽ nhíu lại. Nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc, đôi mắt cậu bé này giống như ngọc đen, không có lòng trắng, cả người toát ra khí chất âm hàn. Cậu bé nhìn cô bé, mở miệng nói:

- Thải Nhi, cho muội tu luyện thêm, lúc nào cũng ham chơi, rõ ràng là muội muốn đến chơi, còn nói với mẫu thân là ta muốn đến.

Cậu bé vờ như không vui nói.

- Được rồi mà, hết lần này Thải Nhi sẽ quay về tu luyện chăm chỉ. Ca ca, dẫn Thải Nhi đi chơi nha.

Thải Nhi nũng nịu nói.

Cậu bé bất đắc dĩ đành lắc đầu đáp:

- Hừ, lần sau còn không tu luyện, ta sẽ không dẫn muội đi chơi nữa. Hơn nữa, ta còn phải nói với mẫu thân, là muội lần nào cũng đòi đi chơi.

Nhi nghe vậy khẽ bĩu môi nói:

- Hừ hừ hứ, không dẫn đi thì thôi, Thải Nhi đi chơi một mình, Thải Nhi không thèm chơi với ca ca nữa.

Nói xong, Thải Nhi chạy về hướng ngược lại của khu rừng.

Cậu bé nhìn thân ảnh cô bé biến mất trong rừng rậm, khẽ nhíu mày, trên mặt có sự trầm ổn không hợp tuổi. Thấy Thải Nhi không xuất hiện như cậu tưởng tượng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Sau một khắc.

Grừ…

Một tiếng gầm gừ vang lên từ hướng Thải Nhi chạy đi, sắc mặt cậu bé đại biến, thân thể vội vã đạp không bay về hướng Thải Nhi, tốc độ nhanh như hư ảnh, như quỷ mị.

Khi cậu bé đến nơi, một con hung thú Hồng Hoang thể hình to lớn đến trăm trượng, hai con mắt ngập vẻ tà ác đang dán chặt vào cô bé đang nằm run lẩy bầy trên mặt đất. Hung thú này thân thể khổng lồ, mình trâu, đuôi rắn, đầu rồng, toàn thân bao phủ vẩy màu vàng đất, quái dị vô cùng, còn một con thần thú hình dạng con hổ màu tím đang thủ hộ bên người cô bé, mắt nhìn chằm chằm vào hung thú, trong mắt lộ ra vẻ kiêng sợ.

- Đại Ngưu, ngươi dám!

Cậu bé vội bay đến, đùng đùng nổi giận nhìn chằm chằm con hung thú trăm trượng đó, tức giận quát, thanh âm tuy còn chút non nớt, nhưng lại ẩn chứa sát khí vô hạn, sau lưng cậu bé hiện ra hắc vụ quỷ dị, hắc vụ này ngưng tụ thành một ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa này không ngờ ẩn chứa sự âm lạnh quỷ dị.

Hung thú này lùi lại mấy bước, trong con mắt to lớn lộ ra vẻ khiếp sợ, thoái lui mấy bước phát ra tiếng gầm nhẹ.

- Đại Ngưu, rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta không tha cho ngươi

Cậu bé đến bên cạnh cô bé, lông mày dựng lên thấp giọng quát, gương mặt non nớt đầy vẻ cảnh cáo, đôi mắt màu đen nhánh của cậu lúc này như một ngọn lửa đen, bùng lên thiêu đốt.

Hung thú nghe vậy trong mắt hơi do dự, cuối cùng sợ sệt nhìn ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay cậu bé, gầm gừ khẽ mấy tiếng, rồi không cam lòng lui vào biến mất trong rừng. Thấy hung thú rời đi rồi, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm, hắc vụ lượn lờ quanh người dung nhập vào nội thể, hư hỏa trên tay cũng từ từ tiêu biến. Cậu bé ngồi xuống, cưng chiều nhìn Thải Nhi nói:

- Xem muội còn muốn chơi nữa hay không, mấy tên lớn đầu này tuy sợ ta, nhưng lại không sợ muội, may mà có đại hổ bảo vệ muội, nếu không muội sớm bị chúng ăn rồi.

Nói xong, cậu bé cảm kích nhìn sang con hổ màu tím.

Con hổ màu tím gầm nhẹ một tiếng, nhìn về phía hung thú rời khỏi, liền gầm một tiếng rồi bay lên bầu trời, biến mất không dấu vết.

Thải Nhi tủi thân đứng dậy, nhìn qua cậu bé một cái, tức giận bất bình nói:

- Không công bằng, không công bằng, sao chúng sợ huynh mà không sợ muội?

- Hừ, bảo muội tu luyện muội không nghe, đợi muội tu luyện rồi, thì chúng sẽ sợ muội.

Cậu bé đáp.

- Thật sao?

Thải Nhi ngẩng đầu nhìn cậu bé, hỏi.

- Ờ.

Cậu bé nghiêm túc gật đầu.

- Được, vậy Thải Nhi cũng đi tu luyện, sẽ có một ngày, muội sẽ dạy bảo mấy tên to đầu đó một trận, hừ, dám dọa Thải Nhi.

Thải Nhi nắm chặt bàn tay hồng hào, đáp.

- Được rồi, ca ca tin rằng Thải Nhi nhất định có thể dạy bảo mấy tên to đầu đó, Thải Nhi đi tu luyện đi đã.

Cậu bé tươi cười kéo bàn tay nhỏ bé của Thải Nhi, theo đường cũ trở về.

Cùng lúc đó, tại một giới có tên là Thái Cổ, nơi giết chóc ngang tàn, giết người như ngóe này, một kỳ tài ngút trời, bằng vào thực lực mạnh, hiếu sát cực độ, danh chấn Thái Cổ, tên hắn chỉ có một chữ:

Ma!

Bình Luận (0)
Comment