Trong tinh vực Hạo Nguyệt có một cái tinh cầu tràn ngập đại thụ từ thời viễn cổ. Có rất nhiều thần thú tập trung ở tinh cầu này, khiến cho vô số người tu luyện táng thân ở đây. Từ từ, tinh cầu này không còn có người nào bén mảng tới. Nhưng không ai ngờ được trong tinh cầu đó lại có một nơi thế ngoại đào nguyên. Bên cạnh cái hồ nước nhỏ ở nơi đó có hai nữ tử thành thục đứng bên cạnh hồ nước. Nhìn hồ nước yên lặng, ánh mắt của nữ tử tràn ngập một sự do dự, gương mặt xinh xắn không giấu được sự thương cảm.
Sau lưng nàng là một nam và một nữ đang kích động nhìn nàng.
- Mẫu thân! Con không còn nhỏ. Con đưa muội muội trốn thoát khỏi La Thiên của Kiếm tông đuổi giết đủ chứng tỏ con có thực lực bảo vệ mình. - Nam tử có khuôn mặt lạnh lùng với mái tóc đen, nói hơi kích động. Thấy thân thể của nữ tử trước mặt hơi run run, gương mặt lạnh lùng của nam tử đó hơi cau lại, trong lòng giằng xé rồi thở dài. Sau đó, âm thanh của gã nhẹ đi rất nhiều:
- Mẫu thân! Hư nhi xin hứa với người sẽ bình an trở về. Hư nhi chỉ muốn tới Tây Tháp tinh để rèn luyện. Hư nhi không muốn ở lại đây.
Thiếu nữ có trang phục rực rỡ có gương mặt giống với nữ tử trước mặt, có điều vẫn còn vương nét trẻ con khẽ cắn môi nói:
- Mẫu thân! Để cho con đi với ca ca với Tây Tháp tinh có được không?
- Là ta chứ không phải chúng ta. - Thanh niên lạnh lùng quay đầu trừng mắt nhìn thiếu nữ rồi trầm giọng nói. Trong lòng gã hết sức bất đắc dĩ. Nhưng gã hiểu được rằng tới Tây Tháp tinh vô cùng nguy hiểm, cho dù có yêu thương muội muội tới mấy cũng đành phải từ chối.
Thiếu nữ mặc trang phục rực rỡ sửng sốt, sau đó đôi mắt trong veo khẽ chớp, nhìn nam tử lạnh lùng với ánh mắt đáng thương. Ba người đó chính là Lôi Hư, Lôi Thải và Tử Vận.
Gương mặt của Lôi Hư cau lại, nhìn sang hướng khác. Hắn sợ nhất là nước mắt của Lôi Thải. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lôi Hư kiên định nói với Tử Vận:
- Mẫu thân! Hư nhi nhất định phải đi. Còn tiểu Thải phải ở lại đây. - Nói xong, Lôi Hư không chờ Tử Vận trả lời liền biến mất.
Lôi Thải thấy Lôi Hư rời đi thì quýnh lên, hét lớn:
- Ca ca! Chờ Thải nhi! Thải nhi cũng phải đi. - Nói xong, thân mình nàng đã lơ lửng, chuẩn bị rời đi.
- Thải nhi! - Tử Vận quay đầu, nhìn Lôi Thải với ánh mắt bất đắc dĩ mà nói:
- Thải nhi! Con không còn nhỏ. Mặc dù mẫu thân không biết Tây Tháp tinh ở đâu nhưng ca ca của con không thể mang con đi, chứng tỏ nó không chắc bảo vệ được cho con. Nếu con đi sẽ làm cho ca ca con không yên tâm. Con ở đây tu luyện một thời gian đi. - Giọng nói của Tử Vận dịu đi, ẩn chứa một sự cưng chiều.
Nét mặt Lôi Thải vốn không cam lòng nhưng nghe thấy Tử Vận nói vậy liền từ từ dịu xuống. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng rồi gật đầu nói: Nguồn truyện: TruyenGG
- Được rồi! Thải nhi ở đây tu luyện một thời gian. - Ngay lập tức, Lôi Thải đi tới bên cạnh Tử Vận, nhìn nét mặt của Tử Vận, nàng hỏi:
- Mẫu thân! Vì sao bao năm qua con chưa từng nghe người nhắc tới phụ thân? Rốt cuộc phụ thân như thế nao?
- Ta...ta cũng không biết. - Tử vận mê mang nhìn lên không trung mà lẩm bẩm.
Trong không gian khảo hạch của tổ sáu, lúc này, Lôi Cương khiêng Hư Kiếm tiếp tục tìm kiếm thần khí. Mấy ngày này, Lôi Cương thu hoạch rất tốt, được chín thanh thần khí Hoàng giai, hai thanh thần khí Huyền giai. Mặc dù chúng đối với Lôi Cương không có nhiều tác dụng nhưng tóm lại là phần lớn thời gian, Lôi Cương cũng không chủ động đuổi giết. Nhưng một khi chú ý tới hắn, Lôi Cương chẳng hề do dự động thủ. Khảo hạch đã giằng co được nửa tháng, người chết trong tay Lôi Cương có chín người. Mà giới chỉ của họ đều rơi vào trong tay Lôi Cương. Điều khiến cho hắn thấy bất đắc dĩ đó là toàn bộ giới chỉ của những người đó chỉ có thần khí Hoàng giai và huyền giai.
Cái cảm giác bị người ta để ý vẫn tồn tại, điều này khiến cho Lôi Cương không dám nuốt cương anh. Dù sao đó là hành vi của người tà đạo và người tu ma, không được thánh giới Hồng Hoang chấp nhận.
Trong lúc Lôi Cương đang vất vả tìm kiếm thần khí, bên ngoài đã xuất hiện những con sóng lớn. Nơi tổ ba, Tinh Thiên Sát dẫn đầu chấm dứt khảo hạch. Chín trăm người tu luyện chết đi gần như đều do y. Sau đó là tổ bốn của Long U Nhi. Thời gian trôi qua, các lúc càng có nhiều tổ khảo hạch xong.
Trong đại điện của Tây Tháp tinh, nam tử bưu hãn lên tiếng:
- Ta đã nói tổ ba khảo hạch xong đầu tiên. Tên tiểu tử Tinh Thiên Sát có lẽ sau này đạt được thành tựu không hề kém đại tôn Tinh Vũ. Còn tiểu oa nhi Long gia kia cũng rất tốt, một lưới bắt hết.
- Lần này tham dự khảo hạch của Tây Tháp tinh đều là đệ tử tinh nhuệ của các gia tộc lớn, nên sự tranh giành háo thắng giữa nhau là điều hiển nhiên. Có điều, lão phu vẫn xem trọng tên tiểu tử kia. - Lão già áo hồng lên tiếng, đồng thời mắt nhìn Lôi Cương trong vầng sáng thứ sáu.
- Cái chủng tộc đó đã lâu lắm không xuất hiện khiến cho thánh giới Hồng Hoang quên đi sự hiện hữu của họ. Đó là bộ tộc mạnh nhất Hồng Hoang lúc sơ khai. Trong những năm qua, bọn họ ẩn nấp đủ khiến cho các thế lực lớn của thánh giới Hồng Hoang e ngại bảy phần. - Hồng Khôi chìm vào trong hồi ức mà nói một cách chậm rãi.
Tám vị thành chủ còn lại sững sờ, sắc mặt đều trở nên trầm trọng, dường như đang nghĩ tới cái chủng tộc kia.
- A? Xem tiểu tử kia ứng phó thế nào với sự truy kích của Tiên Linh. Tổ sáu cũng nhanh chóng chấm dứt khảo hạch, không nghĩ tới lúc này bọn họ lại gặp nhau. - Nam tử trung niên bưu hãn trừng mắt nhìn Lôi Cương trong quầng sáng thứ sáu. Cách hắn không xa, một nam tử mặc chiến giáp màu hồng, cầm trong tay thanh thần kiếm thiên giai đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Toàn thân y đầy sát khí. Y nhìn Lôi Cương chằm chằm.
Trong không gian khảo hạch của tổ thứ sáu, Lôi Cương đang tìm kiếm thần khí chợt từ từ ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước có một bóng người đang lơ lửng. Một cảm giác nguy hiểm rất mạnh lan khắp người khiến cho Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cốt lân giáp nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Nam tử mặc chiến giáp màu hồng có tên Tiên Linh, là nhân vật thiên tài được Vạn Tiên chi tổ chỉ điểm. Nghe đồn, y có khả năng được Vạn Tiên chi tổ thu làm đệ tử quan môn. Tu vi của người này là Cương thần hỗn độn Hoàng giai nhưng hôm nay đã hoàn toàn dung hợp với chiến giáp và thần khí thiên giai. Y hoàn toàn có thể phát huy được toàn bộ uy lực của thần khí.
Nhìn Lôi Cương gọi cốt lân giáp ra, trong mắt Tiên Linh có một chút khác lạ. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một bộ chiến giáp quái dị như vậy. Mặc dù chỉ trong nháy mắt Lôi Cương đã gọi được chiến giáp đó nhưng vẫn không thể thoát khỏi con mắt của Tiên Linh. Y nhìn gương mặt Lôi Cương mà máu huyết trong người sôi sục.
- Tiên Linh! Trên thân người này có một thứ ngươi cần có. Nếu ngươi có thể đoạt được từ hắn, bản tôn sẽ thu ngươi trở thành đệ tử quan môn. Đi tới Tây Tháp tinh, các ngươi sẽ gặp nhau ở đó. - Một thanh âm chợt vang lên bên tai Tiên Linh khiến cho đồng tử của y từ từ co lại. Mà trong đầu y cũng hiện lên hình bóng một người, đúng là người trước mắt.
- Trọng Diên ở trên người hắn ao? - Tiên Linh lẩm bẩm nói. Y ở trong không gian thứ sáu giết gần năm trăm ngời, lúc này cũng không vội vàng vì sợ người trước mặt sẽ biến mất. Tâm niệm y vừa mới động, thân mình liền hóa thành một tia sáng rồi xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Hai mắt y sáng rực nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói:
- Giao Trọng Diên ra. Nếu không... Chết!