Thể Tôn

Chương 750

Lôi Cương với thần hồn bị thương nặng nhìn Tinh Thiên Sát, cười lạnh, nói:

-Ta muốn đi, ngươi ngăn cản được chắc?

Lôi Cương nói xong, mở ra Hạo Huyền Lôi phủ đi vào trong đó. Tinh Thiên Sát ngừng lại, nhìn chằm chằm nơi Lôi Cương biến mất, nhất thời không có bất cứ phản ứng gì. Một lúc sau, ánh mắt y mới sáng rực, sát khí xuất hiện, y nói:

-Quả nhiên, ngươi đã đoạt được trường mâu. Hừ, ta cứ trấn thủ nơi đây, xem ngươi trốntrong đó được bao lâu.

Tinh Thiên Sát suy đoán trên người Lôi Cương chắc hẳn có một thần khí giúp hắn mở ra một không gian riêng, thần khí như vậy y cũng có. Theo y được biết thần khí này người dùng chỉ có thể đi vào trong chứ không thể thay đổi vị trí hiện tại. Chính vì vậy, y tin rằng một khi Lôi Cương đi ra, hiển nhiên y sẽ gặp hắn ở đây.

Sau khi Tinh Thiên Sát đánh bại chấp pháp Lý Hạo xong liền tới chiến trường hỗn độn địa giai. Nhờ vào sức mạnh cường đại lại thêm thần khí thiên giai, Tinh Thiên Sát đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi bước chân y. Thậm chí ngay cả khi y khiêu chiến cao thủ trấn thủ chiến trường hỗn độn địa giai, sức mạnh chênh lệch nhiều buộc Tinh Thiên Sát phải thối lui, nhưng vị trấn thủ kia cũng bị thương nặng. Chính vì vậy mà các cao thủ ở chiến trường hỗn độn địa giai vừa thấy y là bỏ trốn mất dạng. Tinh Thiên Sát dù cuồng ngạo, nhưng bản thân y cũng có tư cách để cuồng ngạo. Lần này, bị Lôi Cương đánh bị thương với y là một chuyện hết sức nhục nhã.

Trong một tòa nhà cổ xưa ở nơi sâu nhất trong thành Tử Vong, Tây Tháp Tinh. Nơi đây là nơi ở của thành chủ của thành Tử Vong, người bình thường không thể bước vào.

Trong đại điện đã có từ xưa đó, một nam tử khôi ngô toàn thân đầy vết máu, gương mặt sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn về phía trước mặt. Gã run run, nhỏ giọng kể lại cái gì đó.

-Ngươi nói, trong chiến trường hỗn độn địa giai chợt vang lên tiếng trống, làm ngươi mất đi sự tỉnh táo mà nhảy vào chiến trường sao? Hơn nữa, tất cả các đệ tử khác đều như thế?

Ngồi phía trên nam tử khôi ngô là một lão giả nhìn hết sức bình thường. Gương mặt lão đầy nếp nhăn, trông chẳng khác nào những lão nhân gần đất xa trời ở thế gian. Lão chậm rãi mở mắt, nhìn nam tử khôi ngô kia.

Lão giả trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:

-Ngươi lui xuống đi, chuyện này không nên đồn ra ngoài nữa.

-Tuân lệnh, thành chủ.

Nam tử khôi ngô cung kính nói. Gã hít một hơi thật sâu, rời khỏi đại điện.

Lão giả này chính là thành chủ thành Tử Vong, Hồng Khôi. Nguồn truyện: TruyenGG

-Tiếng trống? Chẳng lẽ là trống trận Thiên Hằng sao? Động phủ của Thái thượng đại trưởng lão vừa xuất hiện, trống trận Thiên Hằng cũng giáng thế? Chuyện này nghĩa là sao?

Hồng Khôi lẩm bẩm nói. Sau đó, lão biến mất, chẳng rõ đi đâu.

Một năm sau.

Chiến trường huyền giai hồng hoang to như vậy mà giờ chỉ còn lại mấy người. Một thanh niên mặc hắc y đứng trên không trung, y quét ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn vào quầng sáng lớn trên trời. Phía dưới người thanh niên này, mấy nghìn bộ thi thể không chút tổn thương, nằm chất đống ở đó, chẳng khác nào đang ngủ say.

-Đọa Thiên đánh chết ba vạn năm nghìn bảy trăm người.

-Vạn Vô Tình đánh chết ba vạn năm nghìn năm trăm người.

-Lôi Hư đánh chết hai vạn bốn nghìn lẻ tám mươi bảy người.

-Lôi Cương đánh chết hai vạn ba nghìn lẻ mười chín người.

-Đế Thích đánh chết hai vạn một nghìn lẻ chín người.

-Đã đến lúc phải đi rồi sao? Ta đã vượt qua hắn, giờ là lúc phải đến chiến trường hỗn độn địa giai rồi?! Thế nhưng, hư hỏa của ta còn chưa đạt đến cấp kia, nếu chiến đấu với cường giả hỗn độn địa giia cũng không nắm chắc phần thắng lắm.

Người thanh niên lẩm bẩm nói. Ánh mắt y lộ ra vẻ quyết tâm, y bay thẳng về phía trên tường thành.

Những năm gần đây, khắp nơi ở Tây Tháp Tinh đều bàn tán về hai chữ "Lôi Hư". Chưa đến mười một năm y đã đánh chết hai vạn bốn nghìn lẻ tám mươi bảy người. Con số này cho thấy y so với Lôi Cương mười năm trước còn mạnh hơn, dũng mãnh hơn, hơn nữa, thủ pháp giết người của y thực sự làm người khiếp đảm.

Hạo Huyền Lôi phủ.

Lúc này, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng bên ngoài cửa đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ. Trước mặt hắn là một vật màu đen sì. Vật này chính là thứ Lôi Cương đoạt được ở trong kết giới ở Cấm Lục Chi Địa. Nếu có người nào nhìn thấy chắc hẳn sẽ không kìm nổi mà thèm khát vật này. Vật màu đen này chính là Hộ Hồn thạch chú tạo thành. Một viên Hộ Hồn thạch to như vậy ngay đến các thế lực lớn ở Thánh giới Hồng Hoang cũng không thể có nổi.

Thần hồn của Lôi Cương bay ra khỏi cơ thể, hóa thành một người nhỏ bé bằng một đứa trẻ ba tuổi ngồi xếp bằng trên vật màu đen kia. Thần hồn phát ra ánh sáng sáu màu cực kỳ tinh khiết. Lần này, cương anh bị Tinh Thiên Sát đả thương, khiến thần hồn của Lôi Cương cũng bị thương nặng. Bản thể của hắn hiện đang chữa trị cho cương anh, còn thần hồn ngồi xếp bằng trên vật màu đen do Hộ Hồn thạch chú hóa thành. Tốc độ khôi phục của Lôi Cương cực nhanh, đây là chuyện mà các tu luyện giả khác không thể tưởng tượng nổi.

Thần thức của Lôi Cương vận động Hồn châu trong giới chỉ, bỏ thẳng vào miệng hắn, rồi hóa thành sức mạnh tinh khiết truyền đi khắp cơ thể hắn. Hồn châu không hổ danh là vật khiến bao tu luyện giả ở Thánh giới Hồng Hoang điên cuồng mong có được. Luồng sức mạnh tinh khiết vừa truyền đi khắp cơ thể, cơ thể Lôi Cương đã vội vã hấp thu lấy, cương anh cũng khôi phục nhanh không ngờ.

Thần hồn ngồi xếp bằng trên vật màu đen kia chợt mở mắt. Lúc này, thần hồn đã no đủ, vết thương một năm trước gần như đã hồi phục hoàn toàn. Thần hồn của Lôi Cương quay mắt nhìn bản thể, thoáng trầm ngâm. Lôi Cương vẫn chưa có ý định rời khỏi Hạo Huyền Lôi phủ. Tinh Thiên Sát kia chắc chắn vẫn đang ở chiến trường hỗn độn địa giai. Hiện giờ, nếu hắn đi ra ngoài, nhất định sẽ phải tử chiến một trận với y. Lôi Cương vẫn chưa nắm chắc có thể thắng Tinh Thiên Sát hay không. Tuy rằng độ của hắn nhanh, nhưng khả năng tấn công của Tinh Thiên Sát lại hết sức sắc bén. Nếu bị y tấn công, Lôi Cương nhất định sẽ bị thương nặng. Chính vì vậy, Lôi Cương quyết định ở lại Hạo Huyền Lôi phủ, hấp thụ Hồn châu, nhanh chóng gia tăng sức mạnh, đạt được đỉnh thanh giai.

Nếu là lúc trước, Lôi Cương chắc hẳn đã không dám tưởng tượng bản thân có thể gia tăng sức mạnh nhanh như vậy. Nhưng hiện tại, hắn chắc chắn có thể làm được. Trong giới chỉ có đến gần tám mươi mốt viên Hồn châu, hơn nữa, giới chỉ của mấy vạn người đã bị hắn đánh chết ở chiến trường hỗn độn huyền giai hiện đang nằm trong U giới của hắn. Lôi Cương dự định sẽ lấy toàn bộ những vật ở trong giới chỉ này ra, tập hợp lại, dù sao tất cả chúng cũng đều là thứ có giá trị cả a.

Lúc này, Lôi Cương đặt toàn bộ giới chỉ thu được ở trước mặt. Đống giới chỉ chất thành một ngọn núi nhỏ. Thần thức của hắn phân ra, cùng lúc khống chế cả nghìn giới chỉ lấy toàn bộ vật phẩm trong đó ra.

Một canh giờ sau, trước mặt Lôi Cương đã có một ngọn núi cao toàn vật phẩm chồng chất lên. Hắn hết sức mừng rỡ khi phát hiện trong đống giới chỉ này có gần năm nghìn viên Hồn châu, gần như cứ bốn giới chỉ là lại có một viên Hồn châu. Hiển nhiên, Lôi Cương đã chiếm được một đống vật phẩm có giá trị, đây quả là chuyện mà các đệ tử khác ở Tây Tháp Tinh không dám tưởng tượng a.

Lôi Cương cầm từng thứ vật phẩm lên phân loại. Trong đống đồ, có một nghìn món thần khí hoàng giai, ba trăm món thần khí huyền giai, hơn mười món thần khí địa giai, cùng với các loại thần đan, thần dược phẩm chất không cao lắm nhưng cũng đủ để đổi lấy mấy viên Hồn châu. Lôi Cương quyết định ra khỏi thành Tử Vong sẽ đem bán hết cho La Thiên Minh.

-A?

Lôi Cương chợt phát hiện trong đám vật phẩm chất cao như núi có một tiểu tháp to bằng nắm tay phát ra ánh sáng sáu màu. Hắn cẩn thận cầm trong tay, chăm chú quan sát. Nhưng ngọn tiểu tháp này ngoài chất liệu gỗ đặc biệt ra cũng không có bất cứ tác dụng nào khác nữa. Thoáng trầm ngâm, Lôi Cương cất tiểu tháp vào trong U giới, rồi kiểm tra các loại vật phẩm khác.

Nửa ngày sau, Lôi Cương mới phân loại xong những món vật phẩm này, rồi cất toàn bộ vào trong U giới. Trong số đó, còn có một tấm địa đồ bằng gỗ, chất liệu hết sức đặc biệt. Lôi Cương xem vài lần rồi đoán chắc hẳn bản địa đồ này vẫn chưa đầy đủ. Hắn cũng không biết bản địa đồ này nói gì, nhưng dù thế nào thì lần thu hoạch này của Lôi Cương cũng hết sức phong phú. Sau chuyện lần này, lượng của cải của hắn có thể sánh với các thế lực tầm trung.

Sau đó, Lôi Cương bắt đầu nuốt Hồn châu, gia tăng tu vi.

Lôi Cương không hay biết rằng, ở chiến trường hỗn độn địa giai, một tên thanh niên lạnh lùng, mặc hắc y vừa từ chiến trường huyền giai tới đây đã luôn tìm kiếm người nào đó. Rất nhiều tu luyện giả nhìn chằm chằm y. Bằng vào tu vi của y, lẽ ra sẽ bị không ít người tiến đến khiêu khích, có điều, vì chuyện Lôi Cương lúc trước mà những tu luyện giả này không còn dám tùy tiện động thủ nữa.

Người thanh niên mặc hắc y này chính là Lôi Hư, người đã đánh bại người trấn thủ chiến trường hỗn độn huyền giai. Y luôn tìm Lôi Cương khắp chiến trường hỗn độn địa giai, nhưng tình hình hiện tại thực khiến y có phần khó hiểu.

-Lôi đạo hữu?

Ngay khi gần chục tên tu luyện giả còn đang nhìn chằm chằm vào Lôi Hư, một giọng nói kinh ngạc đã vang lên. Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện sau lưng Lôi Hư. Y chậm rãi quay đầu nhìn nàng, con ngươi mắt y thoáng co lại rồi lại bình thường như trước. Y lạnh lùng nói:

-Ngươi là ai?

Người xuất hiện phía sau Lôi Hư chính là Long U Nhi. Đôi mắt tĩnh mịch của nàng hết sức kinh ngạc, quan sát Lôi Hư. Lôi Hư rất giống với Lôi Cương, nếu như không phải khuôn mặt y không có vẻ bình thản, trưởng thành, dày dạn sương gió, có lẽ cho Lôi Hư là Lôi Cương cũng không sai. Lúc này, Long U Nhi cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng đã nhanh chóng chú ý tới điểm khác biệt giữa Lôi Hư và Lôi Cương. Nhất thời nàng nói không lên lời. Cảm nhận khí tức chí âm lạnh lẽo phát ra từ trong thân thể Lôi Hư, Long U Nhi cảm thấy đáy lòng nàng cũng lạnh theo.

-Trên đời này sao lại có người giống nhau như vậy?

Long U Nhi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói.

-Ngươi biết hắn sao?

Lôi Hư cất giọng nói không chút tình cảm.

-Hắn? Ai cơ?

Long U Nhi nói theo phản xạ. Nửa khắc sau, nàng mới tỉnh ngộ, nói:

-Ngươi muốn nói đến Lôi Cương đạo hữu sao?

Lôi Hư gật đầu, khẽ run người. Cái lạnh lùng lãnh khốc trong người y giờ lại có phần hồi hộp, căng thẳng. Tuy y hận Lôi Cương, nhưng ngay khi sắp đối mặt với hắn, tâm trạng của Lôi Hư lại hết sức phức tạp.

-Hô…

Một âm thanh cọ xát với không khí chợt vang lên. Lôi Hư biến sắc, hỏa diễm đen sì từ người y toát ra, tạo thành một hàng phòng ngự bao phủ lấy cơ thể.

-Lôi Cương, không ngờ ngươi lại dám ra đây.

Giọng nói trầm vang của Tinh Thiên Sát vang lên, đầy sát khí.

Bình Luận (0)
Comment