Thể Tôn

Chương 752

Hạo Huyền Lôi phủ.

Lôi Cương điên cuồng nuốt Hồn châu. Chưa đến một năm, hắn đã nuốt gần một trăm viên. Thân thể hắn từ thanh giai giai đoạn đầu nhanh chóng chuyển sang thanh giai giai đoạn giữa, giờ Lôi Cương đã tiến đến đỉnh thanh giai. Sức mạnh tinh khiết ẩn chứa trong hồn châu tựa như cơn hồng thủy ào ạt lan đi khắp cốt hài và cơ thể hắn. Nỗi đau đớn suốt một năm này Lôi Cương phải chịu đựng không phải là thứ người thường có thể chịu nổi.

-Giờ cứ nuốt hết viên Hồn châu này đến viên Hồn châu khác đã không thể giúp cốt hài và cơ thể ta thăng tiến được nữa. Thanh giai đã đến giai đoạn giữa rồi cũng rất khó lên thêm được một tầng nữa. Xem ra ta phải mạo hiểm một chút mới được.

Lôi Cương nhìn đống Hồn châu chồng chất thành núi trước mặt, thầm nghĩ. Hắn hít một hơi thật sâu, thần thức cùng lúc điều động các Hồn châu, một lúc bóp nát cả trăm viên. Lôi Cương hít một ngụm lớn, sức mạnh chứa trong cả trăm viên Hồn châu ào ào chảy vào trong miệng hắn. Luồng sức mạnh ồ ạt nhanh chóng lan đi khắp cơ thể hắn, khiến cơ bắp toàn thân hắn nổi lên, gân xanh trên mặt hiện rõ.

-A!!

Sức mạnh tinh khiết ồ ạt lan đi trong cơ thể khiến Lôi Cương không chịu nổi, hét lên thảm thiết.

-Rống!

Gầm nhẹ một tiếng, thân thể của Lôi Cương nhanh chóng phình lên, từ hơn sáu thước nháy mắt đã thành cao hơn mười trượng. Cả người hắn giống như một quả bóng cao su, càng lúc càng phình to hơn.

Từng tiếng động không ngừng vang lên trong Hạo Huyền Lôi phủ. Lôi Cương hiện đã cao đến ba trăm trượng, chẳng khác nào một người khổng lồ. Lần này hắn có thể hóa lớn như vậy cũng là nhờ trăm viên Hồn châu tương đương với sức mạnh tu luyện cả vạn năm mới có được. Giờ hắn một lúc nuốt hết cả trăm viên, sức mạnh trong cơ thể hắn hiện như thế nào hoàn toàn có thể đoán được. Có lẽ cũng chỉ có Lôi Cương mới có thể chịu nổi luồng sức mạnh này, nếu là tu luyện giả khác chắc hẳn lúc này đã vỡ tung người mà chết. Lúc này, đan điền trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng lớn lên, cương anh điên cuồng hấp thu luồng sức mạnh tinh khiết, không ngừng phình to. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Lôi Cương quơ hai cánh tay to như hai cây cổ thụ. Mỗi lần hắn vung tay là một lần tiếng sấm sét vang lên trong không khí.

Luồng sức mạnh tinh khiết này lan đi khắp mọi nơi trong cơ thể hắn, không chừa lại chỗ nào, xuyên qua cả kinh mạch, cốt hài và cơ thể hắn. Cơ thể Lôi Cương không ngừng lớn lên, cao lớn như một ngọn núi, lại ẩn chứa sức mạnh khiến kẻ khác phải kinh hãi. Lôi Cương cảm nhận như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé thân thể hắn, sự đau đớn theo luồng sức mạnh lan khắp người khiến hắn sống không bằng chết.

Một tiếng động vang lên, Lôi Cương xoay người, đôi mắt sáng rực. Hắn vung nắm tay khổng lồ lên.

-Bang bang!

-Bang bang!

Từng đợt tiếng nổ đáng sợ vang lên không dứt, như thể ông trời đang phẫn nộ, giáng xuống thiên kiếp vậy. Từng luồng sức mạnh tinh khiết tạo thành những đợt chấn động liên tục tấn công bốn phương tám hướng. Nhưng chuyện đáng ngạc nhiên nhất chính là cơn chấn động này chỉ khiến kết giới của Hạo Huyền Lôi Phủ khẽ rung lên mà thôi.

Không biết sau bao nhiêu quyền, cơ thể Lôi Cương mới ngừng lớn lên. Lúc này, thân người hắn đã cao đến năm trăm trượng, chẳng khác nào một cây cột trụ chống trời trước mặt Hạo Huyền Lôi phủ. Hắn liếc mắt nhìn xuống dưới, Hạo Huyền Lôi phủ vốn to như vậy giờ chỉ bằng cái móng tay cái. Không gian của Hạo Huyền Lôi phủ lớn cỡ nào, Lôi Cương hoàn toàn không biết. Thật ra cho dù Lôi Cương có cao đến năm trăm trượng như hiện tại, to như cây cột trụ chống trời đứng trong Hạo Huyền Lôi phủ thì không gian của nó vẫn đủ sức chứa hắn, có điều hiện tại Lôi Cương hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, bằng không hắn đã phát hiện ra điểm kỳ diệu rồi.

-Hô!

Đến khi luồng lực đau đớn kia biến mất, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm. Thần thức kiểm tra trong cơ thể, hắn mừng rỡ phát hiện cương khí vốn có màu xanh trong kinh mạch giờ đã chuyển sang màu lam, biểu tượng cho đỉnh thanh giai. Lôi Cương ngồi xuống, chờ cơ thể hấp thu toàn bộ luồng sức mạnh tinh khiết kia. Thân thể hắn cũng dần thu nhỏ lại, rồi khôi phục lại bình thường.

Ngay sau đó, Lôi Cương lại đứng lên, nhìn da thịt màu đồng nhẵn nhụi như trẻ con của bản thân, hắn thầm cười khổ. Nhưng thật ra hắn hiểu được khả năng phòng ngự của da thịt hắn lúc này không khác gì so với khả năng phòng ngự của thần khí phòng ngự hỗn độn huyền giia. Cốt hài hiện cũng nhiễm màu xanh, một luồng sức mạnh liên tục cuồn cuộn lưu chuyển trong cốt hài. Cơ thể Lôi Cương hiện cũng cường đại thêm một bước, tựa như có huyền thiết hòa trong người, gia tăng sức mạnh của hắn.

Lôi Cương nhận ra sức mạnh Hồn châu mang lại cho hắn không hề thua kém dược lực của thần lực đan chút nào. Như vậy, Hồn châu cũng hết sức thích hợp để tu luyện thân thể. Nhờ có phương pháp này, Lôi Cương nảy ra một ý định, đó là thu thập thật nhiều Hồn châu để giúp thân thể hắn càng sớm đột phá hơn. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được tốc độ thăng tiến của cơ thể hắn sau này.

-Lúc này, tuy ta vẫn không thể ngăn cản lại đòn tấn công của Tinh Thiên Sát, nhưng cũng không phải là không thể đánh bại gã được. Hơn nữa, sức mạnh của ta đã tăng lên gấp trăm lần, một quyền này đã đạt đến bát trọng kình. Nếu như ta có thể đánh bại cương khí của Tinh Thiên Sát, thì cho dù không thể phá hủy chiến giáp phòng ngự thiên giai của gã, ta cũng có thể dây dưa với hắn một lúc được.

Lôi Cương lẩm bẩm nói, sau đó, hắn ra khỏi Hạo Huyền Lôi phủ, ánh mắt kiên định.

-A?

Vừa ra khỏi Hạo Huyền Lôi phủ, Lôi Cương đã xuất hiện ở nơi khi trước hắn cùng đánh một trận với Tinh Thiên Sát. Mặc dù chưa thấy y, nhưng Lôi Cương lại có một cảm giác rất lạ lùng, khiến tim hắn đập gấp liên hồi, như thể ở trong chiến trường hỗn độn địa giai này có người thân của hắn vậy. Cảm giác này rất giống với cảm giác hắn cảm nhận được khi rời khỏi chiến trường hỗn độn huyền giai. Thoáng trầm ngâm, thần thức của Lôi Cương lan ra. Một lát sau, ánh mắt hắn chợt sáng rực, hắn biến mất.

Long U Nhi đang ngồi xếp bằng trong hư không, khép hờ mắt như đang ngồi thiền để tu luyện. Bên dưới nàng là Lôi Hư với hư hỏa đang bốc ra khắp toàn thân y. Sự thần bí của Lôi Hư và hư hỏa quỷ dị kia làm Long U Nhi hết sức tò mò, nhất thời nàng quyết định sẽ ở lại đây, chờ Lôi Hư bình phục rồi sẽ hỏi han y một phen. Đột nhiên, Long U Nhi mở mắt, sự tĩnh lặng trong đôi mắt nàng chợt ánh lên vẻ kinh hãi. Nàng vừa cảm nhận được một luồng khí thế cực kỳ bức người đang tiến đến gần, tựa như một ngọn núi lớn đang bao phủ lấy nàng vậy. Long U Nhi khẽ nghiêng đầu, chợt phát hiện bên cạnh đã xuất hiện một người. Vừa thấy rõ khuôn mặt người này, nàng đã ngây người, nói:

-Lôi đạo hữu?

Lôi Cương dường như không nghe thấy Long U Nhi nói gì, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Hư đang được hư hỏa bao bọc quanh người. Cảm giác kỳ diệu mà hắn cảm thấy chính là phát ra từ người này, dường như hắn có mối quan hệ máu mủ thân thiết gì với người này vậy. Lôi Cương hết sức kinh ngạc. Nhưng đến khi thấy rõ khuôn mặt Lôi Hư, hắn chợt run rẩy, rồi lại gắng kìm chế lại, đôi mắt sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lôi Hư.

-Y…Y là ai vậy?

Lôi Cương thất kinh hô lên. Hắn phát hiện người ở trước mặt này có đến tám phần giống với hắn, dường như là từ cùng một khuôn mẫu đi ra vậy, rất giống với hắn khi còn ở Trung Xu giới.

-Long đạo hữu, hắn là ai vậy?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu hỏi.

-Lôi đạo hữu, có phải ngươi cũng rất ngạc nhiên thấy y rất giống với ngươi không? Hơn nữa, y cũng họ Lôi. Ta và Tinh Thiên Sát suýt chút nữa đã tưởng y là ngươi rồi.

Long U Nhi chậm rãi nói. Nàng rất ngạc nhiên, người này giống với Lôi Cương như vậy, vậy mà Lôi Cương lại không hề quen biết y, lẽ nào đây chỉ là chuyện trùng hợp thôi sao?

-Họ Lôi?

Lôi Cương run lên, thấp giọng nói. Hắn lại nhìn hư hỏa tỏa ra từ người Lôi Hư. Luồng hỏa diễm này hắn luôn ghi nhớ rất rõ, thậm chí có thể nói là khắc cốt ghi tâm. Khi xưa, Tử Vận đã bị chính ngọn hỏa diễm này cướp mất.

-Đúng vậy, y tên là Lôi Hư. Hình như y có quen ngươi.

Long U Nhi chậm rãi nói.

-Lôi Hư?

Lôi Cương lẩm bẩm nói, nhìn lại khuôn mặt Lôi Hư. Đôi mắt hắn như ngây dại đi, người này giống hắn như vậy, lại có họ Lôi. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhưng y cũng quá giống hắn đi.

-Y làm sao vậy?

Nhìn gương mặt tái nhợt rồi lại hết sức lạnh lùng của Lôi Hư, Lôi Cương chợt thấy đau lòng, hỏi.

-Y giao chiến với Tinh Thiên Sát, lưỡng bại câu thương.

Long U Nhi nói. Nàng liếc mắt nhìn Lôi Cương, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nàng lại càng không thể hiểu nổi.

Lôi Hư đang ngồi xếp bằng. Khoảnh khắc Lôi Cương vừa tới, y đã tỉnh lại. Tâm trạng của y hết sức phức tạp. Nghe được giọng nói của Lôi Cương, trong lòng y không biết vì sao lại cảm thấy rất hồi hộp. Đây chính là người phụ thân mà y chưa từng gặp mặt sao? Đây chính là con người đáng trách đã vứt bỏ ba mẹ con y sao? Lôi Hư cố gắng kìm nén tình cảm phức tạp trong lòng lại, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đen sì của y chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Cương, lại thấy người này và y cực kỳ giống nhau, có điều gương mặt kia đã trải qua nhiều sương gió dãi dầm, lại chín chắn hơn nhiều, dáng người hắn lại cao ráo tựa như một ngọn núi vậy. Lôi Hư cơ hồ không thể hít thở bình thường nổi.

Vốn dĩ, gương mặt mà y luôn mong nhớ, luôn tưởng tượng ra lại giống với y như vậy. Lôi Hư phun ra một ngụm máu tươi. Lần này, y bị thương rất nặng, so với y nghĩ còn nặng hơn. Một đòn của Tinh Thiên Sát đã chặt đứt kinh mạch của Lôi Hư, khiến lực hư hành trong cơ thể y bị giảm sút, cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình phục được. Lôi Hư hành tẩu Thánh giới Hồng Hoang mấy năm nay vẫn hoàn toàn dùng tay không, chưa từng ăn một viên thần đan nào, chưa từng sử dụng một loại thần khí nào cả. Y hoàn toàn dựa vào hư hỏa của bản thân để giết chết kẻ địch.

-Ngươi chính là Lôi Cương sao?

Giọng nói của Lôi Hư hết sức lạnh lùng, ánh mắt y cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm Lôi Cương.

-Ta chính là Lôi Cương. Ngươi là….

Không hiểu vì sao, Lôi Cương không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lôi Hư. Hắn nhận ra trong mắt Lôi Hư có cả phẫn nộ, thù hận, đau lòng, cùng sự chờ đợi hết sức phức tạp, khó hiểu.

-Ta là Lôi Hư, con của Tử Vận!

Lôi Hư nhìn Lôi Cương đầy phức tạp. Y cố nén lại dòng nước mắt đang chực rơi xuống, kìm nén tình cảm trong lòng cùng sự phẫn nộ và vui sướng. Y muốn biết rõ ràng liệu muội muội Lôi Thải nói có đúng hay không, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Nếu không phải như vậy, Lôi Hư nhất định sẽ dốc toàn lực đánh bại tên tiểu nhân trước mắt y. Dù có phải chết, y cũng không hề hối tiếc.

Vừa nghe những gì Lôi Hư nói, thân thể vốn khôi ngô cao lớn của Lôi Cương chợt run rẩy mãnh liệt. Con ngươi mắt hắn co lại, khuôn mặt nháy mắt cũng ngây dại, đờ đẫn nhìn Lôi Hư, hết sức giống hắn. Đôi mắt Lôi Cương đỏ hoe nhìn Lôi Hư, miệng lẩm bẩm nói:

-Lôi Hư, con của Tử Vận.

Chẳng biết vì sao, nhìn gương mặt lạnh lùng có chút bướng bỉnh này, rồi lại nhìn vết thương trên ngực y, nhìn gương mặt trẻ con vẫn còn yếu ớt, mệt mỏi của Lôi Hư, Lôi Cương chợt bừng bừng lửa giận. Cơn phẫn nộ không thể nói thành lời cùng sát khí ngút trời từ cơ thể hắn bùng lên dữ dội.

Lúc này, Lôi Cương chẳng khác nào một ngọn núi lửa mấy năm chưa từng phun trào, chờ đến giờ khắc này mới bộc phát. Lửa giận và sát khí vô cùng tận của hắn cũng phát tiết đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment