Tiểu Giác có được truyền thừa xong thì trở nên cao ngạo, tôn quý. Sự cao ngạo này đến từ sâu trong xương cốt y, từ huyết mạch của y. Lúc xưa, Thánh Thú Huyền Độn cũng chỉ để mắt đến duy nhất một mình Thái Cổ, vậy mà nay, Tiểu Giác nhận được truyền thừa rồi lại biết được bản thân từng coi Lôi Cương là tất cả làm sao y không nổi giận được? Chuyện này không phải do Tiểu Giác thay đổi, bởi y đã không còn là hài tử Lôi Cương đã chăm lớn lên nữa, y giờ là đế vương trong các thần thú. Thử hỏi có người nào có được ký ức của đế vương trong các thần thú như y lại có thể chấp nhận có một vi phụ là con người đây?
Lôi Cương đang ngồi xếp bằng chợt nhảy dựng lên. Bản năng mách bảo hắn có sự uy hiếp xuất hiện. Hắn vừa rút lui mười trượng, một thân ảnh phát ra khí tức cường hãn từ phía tinh cầu bên dưới vọt ra. Lôi Cương vừa định thần nhìn lại, đã mừng rỡ, kinh hô:
-Tiểu Giác, ngươi cuối cùng đã chịu gặp ta rồi.
-Ngươi chính là Lôi Cương sao? Ta không phải là Tiểu Giác, ta là Huyền Độn!
Người này chính là Tiểu Giác, có điều y lại xưng là Thánh Thú Huyền Độn. Y giương đôi mắt nhìn Lôi Cương chăm chú, con ngươi y vừa giận dữ vừa châm chọc. Người có thể thực sự khiến Thánh Thú Huyền Độn coi trọng trong cả hỗn độn này thực sự không có nhiều lắm.
Lôi Cương cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của Tiểu Giác thầm đau đớn. Hắn bình tĩnh cười, nói:
-Ừ, ta là Lôi Cương. Tiểu Giác, bất kể ngươi có mất trí nhớ hay không, dù sao ngươi cũng vẫn là Huyền Độn. Trong lòng ta, ngươi vẫn là Tiểu Giác như trước!
Có điều, nụ cười của Lôi Cương hiện tại lại khá gượng ép.
Vẻ mặt của Tiểu Giác càng trở nên âm trầm hơn. Y nhìn chằm chằm Lôi Cương, sát khí trong mắt chợt ẩn hiện. Đôi mắt bảy màu sáng rực, mái tóc bảy màu không gió vẫn khẽ bay, một luồng khí đế vương từ trong cơ thể y toát ra. Y lạnh lùng nhìn Lôi Cương, trầm giọng, quát lớn:
-Ta nói một lần nữa, ta và ngươi không có bất cứ mối quan hệ nào hết. Từ nay về sau, ta không muốn nghe đến hai chữ "Tiểu Giác" nữa!
Lôi Cương buồn bã nhìn vẻ cương quyết của Tiểu Giác, đau lòng. Hắn cảm nhận được Tiểu Giác khi xưa thực đã không còn nữa. Lúc này, y chỉ còn là Thánh Thú Huyền Độn mà thôi! Y đã không còn là Tiểu Giác vẫn luôn miệng gọi "Phụ thân, phụ thân" nữa. Lôi Cương cũng không trách y, dù sao, y đã không còn ký ức nữa. Y giờ chỉ là Thánh Thú Huyền Độn, là nhân vật đỉnh hỗn độn. Hắn nhìn chăm chú vào Tiểu Giác hồi lâu. Một lúc sau, hắn hơi khàn giọng, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
-Nhìn thấy ngươi ta cũng mãn nguyện rồi! Ngươi là Tiểu Giác cũng được, Huyền Độn cũng không sao!
Lôi Cương nói xong liền nhìn lão giả đứng bên cạnh lão tổ tông của Kỳ Lân. Lão giả này có mái tóc dài sáu màu, dáng vẻ hạc phát đồng nhan, hết sức uy nghiêm. Lôi Cương thầm suy đoán người này chính là người thủ hộ trống trận Giới Hồn, cũng chính là bạn sinh thú của Tiên Hoàng Thái Cổ khi xưa. Nghe Viêm Long lão tổ tông nói thì người này hết sức cường đại, trống trận Giới Hồn nằm trong tay người này. Lôi Cương hơi do dự, nhìn lão giả, chậm rãi nói:
-Tại hạ Lôi Cương bái kiến tiền bối. Lần này, Lôi Cương đến giới Huyền Độn ngoài chuyện tìm kiếm Tiểu Giác ra thì còn là vì trống trận Giới Hồn nữa. Mong tiền bối giao cho ta chiếc trống trận cuối cùng.
-Ha ha, tiểu tử ngươi dù có lấy được trống trận Giới Hồn trong tay ta rồi thì sao? Ngươi chưa lĩnh ngộ hư hành, thì vẫn không thể phát huy uy lực của trống trận!
Lão nhân này nhìn thì hòa nhã, lão nhìn Lôi Cương ôn hòa, chẳng khác nào đang nhìn hậu bối của lão khiến hắn hết sức ngạc nhiên.
Có điều, Lôi Cương giờ đang hết sức lo lắng, chiếc trống trận Giới Hồn cuối cùng đúng là của hư hành sao? Hắn cũng cảm nhân được sáu chiếc trống trận trong cơ thể hắn có phân chia thành năm hành và lôi, nhưng hư hành hắn lại không biết chút gì chứ đừng nói là lĩnh ngộ hư hành. Dù sao, Lôi Cương vẫn không thể bỏ qua chiếc trống trận Giới Hồn cuối cùng này. Hắn nói:
-Tiền bối, Lục Vương Thâm Uyên, Tà Đạo giờ đang bị phân thân của Đạo Hoang, Cổ Hoang khống chế. Chỉ có cách đoạt được bảy chiếc trống trận Giới Hồn, ta mới có thể đánh bại được Cổ Hoang.
-Hư hành, ngươi phải lĩnh ngộ được hư hành mới có thể vận dụng nó được. Hơn nữa, cho dù ngươi có chiếm được cả bảy trống trận Giới Hồn, ngươi cũng chưa chắc đã đánh bại được Cổ Hoang, có lẽ nên nói là Đạo Hoang!
Lão giả vừa nói đến tên Đạo Hoang đã chợt trở nên nghiêm nghị hơn.
-Tiền bối, có chuyện người không biết rồi. Chiếm được trống trận Giới Hồn chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Một khi ta có được cả bảy chiếc trống trận này, ta sẽ đi tìm thân thể của Tiên Hoàng! Cứ như thế thì cho dù Đạo Hoang hay Cổ Hoang, ta cũng có thể đánh bại được.
Lôi Cương tự tin nói. Có điều, hắn cũng thầm khiếp sợ, nếu lão giả nói đúng, nếu Đạo Hoang chính là Cổ Hoang, thì chuyện này nghĩa là như thế nào? Lẽ nào Đạo Hoang thực sự không chết sao? Người này chính là bạn sinh thú của Tiên Hoàng khi xưa, chắc chắn hết sức quen thuộc với bọn Thâm Uyên, cũng biết rất rõ sự tình bí ẩn trong đó? Chuyện này khiến Lôi Cương có chút do dự, hắn nhìn lão giả, cố tìm đáp án chính xác từ lão.
-Lôi Cương, giờ chuyện cấp bách của ngươi không phải là tìm được chiếc trống trận Giới Hồn cuối cùng hay thân thể Tiên Hoàng mà là lĩnh ngộ hư hành. Trước không nói chỉ có lĩnh ngộ hư hành mới có thể phát huy uy lực của trống trận Giới Hồn hư hành, mà ngươi còn phải nghĩ xem có được thân thể Tiên Hoàng rồi thì sao nữa? Đạo Hoang giờ so với Thái Cổ khi xưa chẳng kém nhau là bao, hơn nữa, ngươi cũng là Thể Tu. Nếu như nội tạng của ngươi không có không gian tương ứng thì thân thể ngươi sẽ thế nào đây? Ngươi có được sức mạnh cơ thể của Tiên Hoàng, nhưng sức mạnh thất hành cũng không có. Tiên Hoàng cường đại nhất không phải là thân thể của lão, mà không gian thất hành của lão cũng đã đạt đến trình độ hết sức kinh khủng. Ngươi có hiểu những gì lão phu nói không?
Lão giả chăm chú nhìn Lôi Cương, nhẹ giọng nói.
Lôi Cương giật mình. Nếu như lão giả này nói đúng, thì dự định mấy năm nay của Lôi Cương đã hoàn toàn hỏng hẳn. Hắn vốn tưởng rằng sau khi có được thân thể Tiên Hoàng xong, hắn sẽ có thể đánh bại Cổ hoang, không ngờ chuyện lại không đơn giản như vậy. Hơn nữa, từ ngữ khí của lão giả này thì Đạo Hoang thực sự không chết!! Nói cách khác, truyền thừa Đạo Hoang trong động phủ lúc trước cũng chỉ là chuyện dối trá mà thôi. Nhưng Lôi Cương không hiểu vì sao Đạo Hoang phải làm như vậy? Lão vì sao phải nói cho tất cả mọi người biết? Hơn nữa, theo như lời lão nói thì chuyện huyết mạch của Tiên Hoàng có đáng tin hay không? Bất thần, vẻ mặt của Lôi Cương dần trở nên khó coi.
Lão tổ tông Kỳ Lân đứng một bên hết sức cung kính. Tiểu Giác lại lạnh lùng, coi như mọi chuyện trên thế gian này đều không đáng để cho y chú ý. Có điều, nếu có người quan sát cẩn thận, sẽ thấy trong đôi mắt bảy màu của hắn thoáng lay động, tuy rằng không nhiều, nhưng đây đối với Thánh Thú Huyền Độn quả là chuyện không thể tưởng tượng được. Ngay cả bạn sinh thú của Tiên Hoàng ở cùng với Tiểu Giác nhưng y cũng luôn lạnh lùng, chẳng bao giờ để mắt đến lão. Không phải Tiểu Giác cuồng vọng, mà huyết mạch của y đã quyết định tất cả. Trong lòng Tiểu Giác giờ đang xuất hiện một tình cảm hết sức khó hiểu, tuy y mất đi ký ức, nhưng thấy được vẻ mặt cô đơn của Lôi Cương, bản năng của y lại không muốn thế. Cảm giác này khiến y thầm giận dữ. Y biết rõ thân phận của y, càng biết trước đây y đúng là có thứ tình cảm như thế này.
Lôi Cương thực sự cảm giác toàn thân như mất hết sức lực. Thực lực của hắn tuy đã đạt đến trình độ cả đời một người bình thường cũng không đạt nổi, nhưng khi đối mặt với những lão quái vật Hồng Hoang này thì hắn cũng chẳng khác nào một đứa trẻ yếu đuối, vô lực. Thấy Lôi Cương thất thần, lão giả này lại hờ hững nói:
-Trống trận Giới Hồn này lão phu có thể cho ngươi bất kỳ lúc nào, nhưng giờ cho ngươi cũng chẳng có tác dụng gì. Lão phu hứa với ngươi, khi nào ngươi lĩnh ngộ được hư hành, ta sẽ cho ngươi.
Lôi Cương chậm rãi ngẩng đầu, không chút vui mừng. Hắn nhìn lão giả chăm chú, nói:
-Tiền bối, khi xưa Tiên Hoàng chết có liên quan đến Đạo Hoang hay không?
Lão giả gật đầu, vẻ mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, thản nhiên nói:
-Mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Đạo Hoang như vậy cũng đủ nói lên năng lực của y rất phi phàm rồi, hơn nữa, y…
Lão giả nói đến đây thì chợt ngừng lại, trầm ngâm một hồi, không nói tiếp. Lão nghĩ có nói nhiều nữa cũng vô dụng, ngược lại chỉ tăng thêm gánh nặng cho Lôi Cương mà thôi.
Lòng rối bời, Lôi Cương nhìn Tiểu Giác, muốn nói gì đó lại thôi. Đắn đo một hồi, hắn nói:
-Tiền bối, người có biết Huyền Hỗn đang ở đâu không? Ta lo lắng Tiểu…
Lão giả cười hiền hòa, nói:
-Huyền Hỗn đã không còn sống nữa rồi. Ngươi lo lắng cũng bằng thừa. Khi xưa, tuy gã thực sự có nhúng tay vào nhưng thực sự đã bị Đạo Hoang đánh chết. Sợ rằng, không những Huyền Hỗn mà tất cả mọi người đều không thoát khỏi tay Đạo Hoang được. Lão vì đạt được sức mạnh của Tiên Hoàng khi xưa mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cái lão cần chính là thắng được Thiên Uy, biến đổi hỗn độn! Thanh toán Huyền Độn là chuyện tất nhiên phải làm.
-Có điều, truyền thừa của Huyền Độn vẫn còn thiếu Hỗn Hư Châu! Nếu ngươi biết thì nên để ý giúp y.
Lão giả thở dài nói.