Sau khi Lôi Cương tỉnh lại thì không biết đang là lúc nào. Hắn hơi mở mắt. Ánh sáng khiến cho Lôi Cương bị chói. Lôi Cương bây giờ không còn là Lôi Cương của ngày xưa mà là một người bình thưởng. Cảm nhận thân thể đang bị xóc, hắn híp mắt nhìn quanh thì phát hiện mình đang ngồi trên một cái xe ngựa, bên người có rất nhiều thảo dược. Xe ngựa chuyển động thong thả có thể nghe được tiếng người đang bàn luận.
- Phụ thân! Người nói xem lão gia gia làm sao lại bị như vậy? Thế nào mà toàn thân đầy vết thương nhìn thật khủng khiếp. Hơn nữa, lão...lão là người nguy hiểm thì sao? - Một âm thanh non nớt vang lên.
- Phàm nhi! Lão tiên sinh bị thương nặng như vậy, hơn nữa cho dù là người ác cũng không làm được chuyện gì. Cho dù có là người xấu thì chúng ta là thầy thuốc làm sao thấy chết mà không cứu? Chúng ta có thể gặp được lão chứng tỏ là lão có duyên với chúng ta. Các tiên nhân thường xuyên nói tới chữ duyên đó sao? Nếu lão có duyên với chúng ta vậy thì cứ để tự nhiên đi. - Một tiếng cười sang sảng cất lên trả lời.
- Phụ thân! Người nói cái hố to đó là do thứ gì tạo ra? Lão gia gia này có phải vì chuyện đó mà bị như vậy không? Lão gia gia đó thật đáng thương. - Âm thanh non nớt lại vang lên.
- Ha ha! Có lẽ vậy.
Lúc này, Lôi Cương đang nằm trên một cái xe ngựa. Người đánh xe là một người có thân thể to lớn, khôi ngô. Bên cạnh y là một đứa bé kháu khỉnh ước chừng mười tuổi. Trong lúc hai người đang trò chuyện thì tâm trạng của Lôi Cương lại cô cùng phức tạp. Mình còn sống sót? Hắn vẫn như trước không hề cảm nhận được thân thể, dường như sức sống trong cơ thể bị hút hết. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy đau đớn.
Nghe tiếng hai cha con bàn luận, tâm trạng của Lôi Cương từ từ bình tĩnh lại. Lúc này, hắn nằm trên xe ngựa, nhìn lên bầu trời, nghe tiếng cả hai nói chuyện. Lôi Cương như về tới thôn Lôi Kiếm trước đây. Mặc dù không còn thực lực mạnh nhưng lại có cuộc sống bình thản hạnh phúc. Lúc trước, nguyện vọng lớn nhất của hắn đó là cùng với ca ca Lôi Ma sống nương tựa vào nhau. Không ngờ cả hai bước lên con đường tu luyện, trải qua vô vàn mưa gió, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Sau khi nhìn bầu trời một lúc lâu, Lôi Cương đột nhiên cảm giác thân thể không còn đau đớn nữa, đồng thời cũng hồi phục được một chút sức lực. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn thân thể của mình thì phát hiện miệng vết thương đều được đắp thảo dược. Trong lòng Lôi Cương chợt có cảm giác ấm áp. Ở trong giới tu luyện, tình cảnh như thế này có thể nói là vô cùng ít, thậm chí là không có. Cho dù bản thân đối mặt với một người trọng thương cũng chẳng ra tay vì mạng sống của người khác cũng đâu có liên quan tới hắn. Nhưng một người bình thường thì lại khác. Đó có lẽ chính là sự khác nhau của người thường và người tu luyện. Có lẽ đây mới là cuộc sống mà hắn mong đợi chứ không phải là cuộc sống ngươi ngu ta trá, cường giả là vua.
Mặc dù Lôi Cương không nghĩ tới sự báo thù nhưng hắn vẫn nhớ tới người con gái mà hắn yêu thương đang ở trong cái không gian bảy màu. Cứ nghĩ đến, Lôi Cương lại cảm thấy đau đớn. Hắn nhìn lên trời rồi lẩm bẩm:
- Tử Vận! Chỉ San. Ta để cho các nàng thất vọng rồi. - Sắc mặt Lôi Cương càng lúc càng sa sút.
Một cái cảm giác mệt mỏi quét qua toàn thân khiến cho Lôi Cương lại ngất đi.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì bên tai vang lên những tiếng bàn luận.
- Người này có phải là quỷ hay không mà xấu đến vậy?
- Đúng thế! Trương đại phu đi ra ngoài tìm thảo dược tại sao lại tìm được người này?
- Nhìn vết thương của người này chẳng lẽ bị tiên nhân truy sát? Phải làm thế nào chứ nếu không sẽ liên lụy tới trấn Sơn Hà.
- Các ngươi đừng có nói bừa. Lão gia gia là bị thứ gì đó nện vào nên mới như vậy. Có phải các ngươi thấy lão xấu xí thì các ngươi đứng có đến. - Một âm thanh vang lên phản bác lại.
Khi Lôi Cương từ từ mở mắt thì những tiếng hô vang lên.
- A! Quỷ đả tỉnh. Chạy mau.
- Chạy mau.
Trong khoảng thời gian ngắn, gần trăm người liền giải tán. Nam tử to lớn thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ rồi bước nhanh tới trước mặt Lôi Cương mà lên tiếng:
- Lão tiên sinh! Ngài đã tỉnh?
Thiếu niên được gọi là Phàm nhi cũng chạy tới nhìn Lôi Cương.
Đập vào mắt Lôi Cương là một người trung niên nho nhã, ánh mắt không giấu được sự mừng rỡ. Còn thiếu niên thì khuôn mặt non nớt có chút giống với nam tử, chỉ có điều trên gương mặt mặc dù điểm nụ cười hồn nhiên nhưng trong mắt vẫn có chút sợ hãi.
Lôi Cương lặng yên nhìn hai người. Hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ nhìn hai người. Trong lòng Lôi Cương lúc này có vô vàn suy nghĩ. Lúc này, hắn không còn hy vọng sống. Vốn vị trí của hắn ở trên cao, bây giờ lại biến thành một người bình thường khiến cho bản thân không thể nào chấp nhận được.
Nhìn gương mặt của Lôi Cương có chút tĩnh mịch cùng với sự tuyệt vọng, nam tử trung niên thở dài:
- Lão tiên sinh. Cho dù thế nào thì còn sống cũng là tốt rồi, bởi vì như vậy tiên sinh còn hy vọng. Nếu chết đi thì... - Âm thanh của nam tử trung niên có chút khàn đi, như nhớ ra chuyện đau lòng nào đó. Còn Phàm nhi cũng nhìn phụ thân với ánh mắt thắc mắc. Tuy nhiên trẻ con vẫn còn khờ dại thì làm sao hiểu được phụ thân mình lại như vậy. Phàm nhi nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Lão gia gia! Đây là phụ thân của con tên là Trương Dật Hiên. Con tên Trương Phàm. Người tên là gì?
Lời nói của nam tử trung niên lúc trước chẳng khác nào tiếng sét đánh vào tai Lôi Cương, khiến cho hắn đang tuyệt vọng phải run rẩy. Thế nên hắn không nghe thấy câu hỏi của Trương Phàm. Đúng vậy, còn sống là tốt rồi, còn sống là còn hy vọng. Mặc dù bản thân không còn tu vi nhưng vẫn có thể tu luyện. Chẳng phải mình vẫn còn thân thể rất mạnh hay sao? Hơn nữa, hắn vẫn còn có thể lĩnh ngộ Khai Thiên. Bản thân vẫn còn hy vọng mặc dù là xa vời nhưng vẫn là hy vọng.
Nhìn Lôi Cương đang ngẩn người lên nhìn bầu trời, Trương Phàm liền lên tiếng:
- Lão gia gia! Có phải người không thể nói chuyện hay không?
- Lão gia gia không nghe được Phàm nhi nói hay sao?
- Lão gia gia đang nghĩ gì vậy?
Đứa bé hết sức tò mò. Mà phụ thân của Trương phàm cũng tỉnh táo lại, trách nó: Đọc Truyện Online Tại TruyenGG
- Phàm nhi! Con để cho lão gia gia nghỉ ngơi. Đến đây đưa lão gia gia vào nhà đi.
Trương Phàm lên tiếng rồi cùng với Trương Dật Hiên đỡ Lôi Cương vào trong phòng. Lôi Cương thấy mình ngay cả đi cũng không đi được thì cái hy vọng trước đó làm cho hắn có chút hoài nghi, không biết thật sự còn hy vọng hay không? Trương Dật Hiên hơi liếc khuôn mặt Lôi Cương mà giật mình. Không biết tại sao nhưng y vẫn có cảm giác thân phận của lão già xấu xí đáng thương này không hề tầm thường.
Một tháng sau, dưới sự quan tâm của Trương Dật Hiên, thân thể của Lôi Cương hồi phục được một chút. Ít nhất bây giờ, hắn có thể chống gậy để đi. Toàn bộ vết thương trên người đã kết vảy nhưng không thể nào xóa được. Khắp người hắn toàn là vết thương khiến cho người ta có một cái cảm giác tang thương.
Lúc này Lôi Cương ở một cái tiểu viện đối diện với phòng của Trương Dật Hiên. Cái tiểu viện này vốn thuộc về một lão nhân, do lão được Trương Dật Hiên giúp đỡ nhiều nên sau này nhường nó lại cho y. Còn Trương Dật Hiên thì có căn phòng quá nhỏ, mỗi ngày lại có người tới xem bệnh vì vậy y sợ quầy rầy Lôi Cương nghỉ ngơi nên sắp xếp cho cái tiểu viện này.
Qua những gì hắn biết thì nơi này tên là trấn Sơn Hà. Điều khiến cho Lôi Cương khó hiểu đó là nơi này dường như không thuộc về thánh giới Hồng Hoang. Hoặc có thể nói nơi này rất quái dị, có phần giống với một thế giới của người bình thường. Tuy nhiên qua miệng của Trương Dật Hiên thì nơi này cũng có tiên nhân. Có điều tất cả chẳng có nhiều liên quan tới Lôi Cương.
- Lão gia gia! Sao người không ở trong tiểu viện? Phụ thân nói thân thể của người mới hồi phục đừng ở bên ngoài, dễ bị trúng gió. - Trong lúc Lôi Cương đang trầm tư thì tiếng nói của Trương Phàm vang lên đánh thức hắn. Nhìn nét mặt lo lắng của đứa bé, trong lòng Lôi Cương xuất hiện vô vàn cảm xúc.