Thể Tôn

Chương 897

Lôi Cương không kìm được liền khuyếch tán thần thức ra xung quanh. Giờ nhớ đến việc ngày xưa, hắn đã phát giác ra chút đầu mối, nhưng thần thức của hắn tìm kiếm tỉ mỉ bốn phía cũng vô phương tìm ra chỗ đặc biệt. Hắn ngồi xếp bằng, tĩnh tâm lại. Tuy thác nước ngày xưa đã không còn nữa, nhưng hắn vẫn muốn cảm nhận tâm tình ngày đó, nói cách khác là cảm nhận một chút xem trước kia rốt cuộc đã tiến vào không gian ý niệm Đạo Hư bằng cách nào.

Lôi Cương từ từ bình ổn lại nội tâm. Khi đạt đến một điểm tĩnh lặng, hắn liền thử cảm nhận xung quanh. Cảm nhận này không có chút quan hệ gì với thần thức. Lôi Cương lúc này không dùng đến thần thức, mà chỉ dựa vào cảm giác vốn có của cơ thể con ngươi, giống như lúc đầu hắn chỉ là một người phàm đã có thể tiến vào ý cảnh của Đạo Hư vậy. Có điều, nếu hắn muốn trải nghiệm sự đau đớn lúc đó thì quả là rất khó. Hiện tại đã không có mấy người có khả năng khiến Lôi Cương phải chống đỡ một cách khổ sở như ngày đó nữa rồi.

Lôi Cương vẫn không chịu bỏ qua việc cảm nhận xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy cửa đột phá tiến vào không gian ý niệm. Thời gian nhanh chóng trôi đi, hắn dần tiến vào trạng thái không linh, chỉ một lòng muốn tìm thấy cửa đột phá!

Bất giác, Lôi Cương đã ngồi nơi này không biết bao nhiêu năm. Tâm hắn như không tồn tại, thần trí hắn gần như đã dung hòa vào tự nhiên, dung nhập vào hỗn độn. Trạng thái này người bình thường rất khó đạt đến, chỉ sau khi tâm cảnh đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể tiến vào cảnh giới không linh.

Chìm vào cảnh giới không linh này cũng giống như hồn bay phách tán vậy, như thể thế giới đã không còn người này nữa. Lôi Cương hiện đang ở vào trạng thái này. Trạng thái này rất kỳ diệu, trong đầu hắn đều là tình cảnh xung quanh, bất kỳ thứ gì cũng đều hiện rõ mọi đường nét trong đầu hắn. Hắn thậm chí còn có thể nhìn ra cuộc đời của mỗi con người.

Trạng thái này chắc chắn sẽ làm Lôi Cương chấn động nếu hắn đang tỉnh táo. Nhưng hiện tại hắn lại thấy đó là lẽ đương nhiên. Tâm hắn giống như hỗn độn, thêm vào lĩnh ngộ của hắn về hỗn độn, khiến trạng thái này trở nên vô cùng kỳ diệu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trên trận pháp khổng lồ dưới tháp tạo hóa, sâu dưới đất ở Thái Cổ Giới xa xôi, đột nhiên hiện lên một thân ảnh. Không biết y có mở mắt hay không, chỉ thấy lóe lên hào quang bảy sắc, cứ thế kéo dài rất lâu, thân ảnh này mới biến mất.

Lôi Cương chậm rãi khuếch tán thần thức, không phải ra bốn phía, mà khuyếch tán xuống phía dưới. Đây là tiềm thức của hắn thăm dò xuống dưới. Theo hắn thấy, nếu nơi này thật có gì đặc biệt, thì hẳn là dưới đất này, nói cách khác là phía dưới thác nước ngày xưa.

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong đầu Lôi Cương như phải chịu va chạm kịch liệt, thanh âm như tiếng tim đập nảy lên từ trong người hắn. Hắn vụt mở mắt, ánh mắt như điện hàm chứa sự kinh sợ nhìn xuống phía dưới. Trước khi đầu óc hắn bị công kích, hắn đã nhìn thấy một cảnh khiến hắn cả đời khó quên.

Hắn không biết cảnh tượng đó là thật hay là ảo giác, nhưng cảnh tượng đó đã cuộn lên sóng gió trong lòng hắn.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã nhìn thấy một người khổng lồ, một người khổng lồ với thể hình to lớn khiến hắn kinh hãi. Mức độ to lớn của người này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Đầu của y giống như một tinh cầu lớn siêu cấp, tóc y như núi cao vạn trượng, thân thể y… khổng lồ đến không thể hình dung được. Y đứng trong hư không mênh mông vô tận, phảng phất như trời đất là do một mình y chống đỡ vậy. Trong khoảnh khắc đó, Lôi Cương đã cảm nhận được nội thể người này ẩn chứa lực lượng khủng khiếp kinh thiên động địa, đủ để hủy diệt hỗn độn.

Lực lượng như vậy khiến Lôi Cương vô cùng kinh sợ.

Nếu có được thân thể này, Lôi Cương gần như nắm chắc có thể nghênh chiến Đạo Hoang!

Lôi Cương hít sâu một hơi, cố sức nén lại sự chấn động trong lòng. Hắn thầm nói:

- Chẳng lẽ, đó chính là thân xác của tiên hoàng? Thân xác của tiên hoàng lại ở dưới thác nước? Đây cũng là nguyên nhân vì sao mình có thể tiến vào ý cảnh Đạo Hư?

Lôi Cương trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ hắn càng cảm thấy việc này là có khả năng. Chính bởi vì có thân xác của tiên hoàng, nên hắn mới có thể tiến vào không gian ý niệm của Đạo Hư.

Cũng chính nhờ có thân xác của tiên hoàng, mới có được hắn ngày hôm nay. Lôi Cương biết, nếu hắn không thể tiến vào không gian ý niệm của Đạo Hư, thì cũng không thể gặp được Thái Huyền, và giờ hắn cũng đã sớm hóa thành một nắm đất khô, yên giấc ngàn thu dưới đất rồi. Chính là nhờ thân xác của tiên hoàng, nên mới có được Lôi Cương ngày hôm nay.

Thế giới vốn kỳ diệu như vậy. Có rất nhiều sự việc đều là vì một chi tiết nhỏ, hoặc một nguyên nhân nào đó, mà thay đổi toàn cục.

Thân thể Lôi Cương nhanh chóng chìm xuống phía dưới. Hắn đã có thể nhìn thấy cảnh đó, vậy thì thân xác của tiên hoàng chắc chắn đang ở dưới. Thân hắn không ngừng rơi sâu xuống với tốc độ hết sức kinh người.

Thời gian trôi đi, Lôi Cương hạ xuống dưới vạn trượng, trăm vạn trượng, nghìn vạn trượng, cuối cùng xuống đến mười nghìn vạn trượng. Đương nhiên, áp lực mà hắn phải chịu chỉ hắn mới biết. Hắn cũng không rõ đã xuống sâu bao nhiêu, chỉ thấy áp lực đè lên toàn thân càng lúc càng lớn. Khi bắt đầu thấy có chút khó nhọc, hắn nhìn thấy một màn sáng. Màn sáng này có bảy sắc, giống như tháp tạo hóa lúc trước. Dưới màn sáng này chính là người khổng lồ đã hiện ra trong đầu hắn trước đó.

Nhìn người khổng lồ phía dưới, Lôi Cương ngẩn ra. Một tiếng gọi vang lên từ sâu thẳm tâm hồn hắn, khiến tim hắn đập mạnh, thần hồn của hắn cũng theo đó mà dao động, như thể người phía dưới có liên hệ mật thiết với hắn vậy. Lôi Cương ngưng trọng nhìn chằm chằm phía dưới. Hắn đã khẳng định trước mắt chính là thân xác của tiên hoàng. Nhưng điều làm hắn ngưng trọng là, vì sao khi đối mặt với thân xác của tiên hoàng, hắn lại có cảm giác như vậy?

Cân nhắc một lúc lâu xong, Lôi Cương thử tiến xuống phía dưới, nhưng kết giới bảy màu này đã cản hắn lại, làm hắn không thể bước vào, chỉ có thể nhìn người khổng lồ phía dưới. Hắn không cam lòng, mục đích hắn đến Thất Giới chính là vì thân xác tiên hoàng, vậy mà lúc này, thân xác tiên hoàng gần ngay trước mắt mà lại không cách nào có được. Điều này làm hắn buồn bực vô cùng.

- Làm cách nào mới có thể công phá kết giới bảy màu này?

Lôi Cương thầm tự hỏi. Toàn thân hắn lóe lên hào quang bảy sắc, song thủ đưa đến kết giới bảy sắc.

Ầm!

Thần hồn Lôi Cương suýt chút nữa là bị chấn bay. Thần hồn lúc ẩn lúc hiện, sắc mặt hắn ngưng trọng xen lẫn vẻ không cam lòng.

Hít sâu một hơi, Lôi Cương đành phải chấp nhận hiện thực lúc này. Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Hắn liên tưởng đến khí tức của tiên hoàng trên người Thần Vân. Vậy những phân thân đó liệu có quan hệ gì với tiên hoàng không? Nếu hội tụ đủ những thân thể đó, liệu có thể phá tan kết giới bảy màu này không? Trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy việc này rất có khả năng. Vụt nghĩ đến Chí Bảo, hắn nhìn thân xác tiên hoàng với ánh mắt lưu luyến, rồi nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment