Lôi Cương được Giới Hồn chiến cổ bảo hộ, thần hồn đã dần dần khôi phục, nhìn về phía trước thấy bàn tay khổng lồ không tiếp tục đánh tới liền thở phào nhẹ nhóm. Hắn lúc này mới bình tĩnh đánh giá thân thể khổng lồ của tiên hoàng, đương nhiên là hắn cũng không mạo muội tiến lại gần nữa.
Nhờ thất hệ ẩn chứa trong cơ thể, Lôi Cương rất nhanh đã khôi phục lại. Thần hồn đã hồi phục nhưng hắn vẫn chưa biết làm thế nào. Một chưởng kia ẩn chứa lực lượng kinh khủng, đến giờ hắn nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hắn dám chắc mình không thể tiếp thụ nổi vài lần như thế. Nhưng sau một chưởng đó, thân thể Thái cổ chi hoàng lại chìm vào bất động như trước, điều này làm hắn càng khó hiểu, nếu thật sự có thần trí vậy thì tại sao lại không đánh chết hắn. chẳng lẽ là do cho rằng chỉ cần một chưởng là có thể đánh chết mình? sai! Làm sao y có thể nhận biết được mình có còn tồn tại hay không? Nếu biết mình có tồn tại vậy thì tại sao không đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ thân thể của y không thể di động? Nhưng điều này Lôi Cương có chút không tin. Nếu thân thể của Thái Cổ chi hoàng có thể huy động được cánh tay thì tại sao y lại không thể nhúc nhích?
Để chứng thực suy nghĩ này, Lôi Cương khống chế Giới Hồn chiến cổ hướng phía trước tiến tới. Trải qua hơn một tháng, Lôi Cương lần thứ hai tiếp cận thận thể Thái cổ, theo cự ly ngày càng gần hắn càng cảm giác khẩn trương hơn. Cũng may có Giới Hồn chiến cổ tản mát ra kết giới bảo hộ, bằng không Lôi Cương sợ rằng không dám tiến lại gần.
Lôi Cương vừa tiến tới, không trung bỗng vang lên tiếng sấm rền, thiên địa tựa như bị xé nát, khiến nội tâm hắn rung động dữ dội, một thứ nguy cơ ập tới khiến thần hồn hắn run rẩy.
Lôi Cương ngẩng đầu lên đã thấy cự chưởng khổng lồ kia lần nữa lại đánh tới, hắn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã bị cự chưởng bao trùm, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh hắn văng ra xa, cũng may lần này có kết giới của Giới Hồn chiến cổ bảo hộ nên thần hồn hắn không bị thương nặng như trước. Ổn định lại thân thế, ánh mắt Lôi Cương sáng lên nhìn chằm chằm cự chượng, hắn phát hiện cự chưởng không hề đánh tái. Mà Lôi Cương có thể nhận ra vị trí lúc này của hắn đã vượt quá phạm vi bàn tay đó có thể vươn tới.
" Chẳng lẽ thân thể kia thực sự không thể di động? Hơn nữa hình như chỉ sử dụng được có hữu thủ?" Nhận thấy điểm này, Lôi Cương trong lòng mừng rỡ, nếu như vậy thì uy hiếp đối với hắn sẽ giảm đi rất nhiều. Hít mạnh một hơi, Lôi Cương một lần nữa cầm Giới Hồn chiến cổ tiến tới,nếu Thái cổ chi hoàng chỉ có thể vũ động hữu thủ, như vậy hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều, có thể tiếp cận từ dưới chân
Thân thể Thái cổ chi hoàng to lớn đã vượt quá tưởng tượng của Lôi Cương, phi hành từ đỉnh đầu đến chân phải mất thời gian mấy ngày. Đúng như Lôi Cương dự liệu, cự chưởng kia không đánh tới nữa, điều này làm Lôi Cương cẩn thận đánh giá lại thân thể Thái cổ chi hoàng. Hắn lúc này đứng nơi lòng bàn chân, da thịt nơi này tựa như đất đai khô cằn nứt nẻ, từng đường nét giống như những vực thẳm rộng lớn. Lôi Cương trầm ngâm một hồi rồi vươn tay phải chạm vào lòng bàn chân. Thân thể hắn khẽ run lên, cẩn thận ngẩng đầu nhìn quanh, thấy bàn chân không có nhúc nhích liền thở phào một hơi, thân thể của Thái cổ chi hoàng vẫn bất động, như vậy đúng là chỉ có bàn tay kia là có thể cử động.
Thần hồn Lôi Cương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng chạm vào khối thân thể, muốn dung nhập vào nó. Nhưng mức độ phòng ngự của khối thân thể quá lớn, căn bản Lôi Cương không thể thâm nhập. Lôi Cương nhíu mày, phòng ngự của cái thân thể này rất mạnh, muốn tiến nhập vào cũng vô cùng gian nan. Muốn đoạt được thân thể này thì phải tiến nhập được vào trong Nê Hoàn cung nhưng lúc này làm sao mà tiến nhập? Nếu là thường nhân, Lôi Cương tự nhiên là có thể tiến vào nhưng đây lại là thân thể của Thái cổ chi hoàng ,được xưng tụng là thân thể mạnh nhất trong hỗn độn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Bên ngoài kết giới, khuôn mặt thất hoàng hiện rõ vẻ lo lắng, bọn họ tất nhiên biết thân thể của Thái cổ chi hoàng cực mạnh, Lôi Cương muốn tiến nhập vào là rất gian nan. Chưa nói đến trong cơ thể kia còn tồn tại một tia ma niệm cản trở hắn.
" Hay chúng ta tiến nhập vào trong đó giúp hắn một chút?" Thủy hoàng trầm ngâm lúc lâu, thấp giọng nói.
" Nếu ngay cả cửa này Lôi Cương cũng không qua được thì ngày sau làm sao chiến thắng được hắn? Chúng ta chỉ có cơ hội một lần, nếu đã động thủ mà không nắm được phần thắng, tương lai chúng ta chỉ có thể chờ cho hắn thôn phệ." Sắc mặt Hỏa hoàng biến đổi, lạnh giọng ngăn cản. Dung mạo hắn cũng dần dần biến đổi thành dáng dấp của Thái cổ chi hoàng nhưng lại cực kỳ giống Lôi Cương. Có thể nói là khuôn mặt kết hợp của Thái cổ chi hoàng và Lôi Cương.
" Hỏa hoàng nói rất đúng, nếu cả cửa này mà hắn cũng không qua được thì một chút tư cách hắn cũng không có." Hư hoàng lạnh lùng nói.
Thất hoàng cũng không đơn giản, sự tồn tại của bọn họ đã rất quỷ dị, không ai có thể hiểu nổi. Thất hoàng rốt cuộc từ đâu mà đến, ngoại trừ bảy người bọn họ thì không ai biết được rõ ràng. Ngay cả Đạo hoang cũng không biết, mà "hắn"theo lời nói của thất hoàng, sợ rằng lại càng kinh khủng.
Lôi Cương cũng không biết mục đích của thất hoàng, càng không biết được lai lịch của bọn họ. Lúc này hắn đang lâm vào trầm tư. Rốt cuộc là làm cách nào để tiến vào cái thân thể này? Thân thể của Thái cổ chi hoàng quả thật quá khủng bố, không thể phá vỡ, sợ rằng chỉ có thể tiến nhập vào từ phía miệng hắn. Nhưng nếu bản thân tiến vào trong đó tất nhiên sẽ bị hữu thủ công kích, đây là một trở ngại rất lớn.
Trầm ngâm một lúc lâu, khuôn mặt Lôi Cương toát lên vẻ kiên quyết. Thần sắc hắn ngưng trọng hướng phía trên cấp tốc lao đi. Đã như vậy tất nhiên phải thừa nhận công kích của hữu thủ. Bay lên không trung, thân thể Lôi Cương khuếch tán ra, dung nhập vào trong hư không. Mà Giới Hồn chiến cổ dưới sự khống chế của Lôi Cương trong thời gian ngắn đã biến lớn thành mấy vạn trượng, tỏa ra quang mang lục màu, như vầng thái dương tỏa sáng rực rỡ cả không trung.
Lôi Cương dự định dùng Giới Hồn chiến cổ thu hút sự chú ý của ma niệm, còn hắn nhân cơ hội mà tiến nhập vào trong cơ thể của Thái cổ chi hoàng. Lôi Cương tuy tính toán như vậy nhưng cũng biết sự tình không dễ dàng, khiến cho hắn có chút lo lắng cùng với chờ mong.