Thể Tôn

Chương 922

Người bất ngờ xuất hiện trước mặt Hách Vô Cực chính là Lôi Cương đi từ Thất giới tới Thánh giới Hồng Hoang. Lúc này, thực lực của hắn đã mạnh đến không thể tưởng nổi. Tướng mạo của hắn đã dung hợp với Thái Cổ. Chính vì trông Lôi Cương tương tự như Thái Cổ nên nhất thời Hách Vô Cực mới nhìn nhầm. Có điều, cho dù không phải vì tướng mạo, e rằng lão cũng buộc phải khiếp sợ bởi khí tức Lôi Cương phát ra lúc này quá giống với khí tức của Thái Cổ. Dưới lớp da thịt màu đồng của hắn còn mơ hồ ẩn hiện ánh sáng bảy màu, cả lớp da đều trong suốt, thân người cao cao của hắn ẩn chứa sức mạnh hết sức kinh khủng.

Lôi Cương nắm trong tay thần hồn dung hợp, liếc mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn, thản nhiên nói:

-Mau trở về cơ thể của ta thôi.

Nói xong, hắn liền nuốt luôn thần hồn dung hợp vào miệng, không cho hai thần hồn kịp có chút cơ hội phản kháng nào. Tức thì, Lôi Cương quay qua nhìn chằm chằm vào Hách Vô Cực, ánh mắt sáng như điện. Hắn kinh ngạc nói:

-Là ngươi?

Hách Vô Cực đã đứng cách đó cả vạn dặm đang ngây người, nghe thấy Lôi Cương nói, lão lại nhìn hắn chằm chằm. Một lúc lâu sau, lão nói đầy vẻ không tin nổi:

-Lôi Cương??

Tức thì, lão lại lắc đầu, như thể không tin nổi. Hách Vô Cực thấp giọng nói:

-Không đúng, ngươi không phải là Lôi Cương. Ngươi là Thái Cổ. Ngươi chắc chắn là Thái Cổ!

Lôi Cương nhíu mày, thầm ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được trong cơ thể Hách Vô Cực có khí tức của Đồng Chiến và của người mặc áo bào đen ở Cấm Lục Chi Địa. Nhưng hắn không thể hiểu được từ khi nào Đồng Chiến và tên ở Cấm Lục Chi Địa kia đã cường đại đến như vậy rồi? Lôi Cương càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra lão vừa bảo hắn chính là Thái Cổ? Như thế cũng đồng nghĩa với chuyện người này cũng biết Thái Cổ sao? Cho dù thế nào, biết Thái Cổ cũng có nghĩa người này chính là một người còn lại từ thời Thái Cổ. Thảo nào khí tức của lão lại cường đại như vậy.

Nhưng hắn là Lôi Cương, người đã tập hợp được tinh túy của cả bảy hành và đã kết hợp được thân thể của Thái Cổ. Người có thể khiến hắn sợ hãi thực sự rất hiếm hoi.

-Ta là Thái Cổ thì sao?

Lôi Cương nhíu mày, nói, lòng thầm nổi chiến ý. Nhìn từ khí tức thì xem ra Hách Vô Cực này chính là một đối thủ giành cho hắn. Lôi Cương dù đã dung hợp với thân thể của Thái Cổ Chi Hoàng nhưng chưa từng thực sự chiến đấu. Hắn vẫn chưa biết bản thân có thể đánh ra bao nhiêu phần sức mạnh của thân thể Thái Cổ.

-Ngươi là Thái Cổ!

Hách Vô Cực run rẩy, kiên quyết nói. Khuôn mặt của lão hơi méo xẹo đi, lão thấp giọng nói:

-Khi xưa, ta đã bại dưới tay ngươi, nhưng hôm nay, ta đã ngộ được đệ tam trọng nhân cách. Hôm nay chính là cơ hội để ta rửa mối nhục khi xưa!

-Tam trọng nhân cách, hợp!

Hách Vô Cực phẫn nộ rít gào lên một tiếng, toàn thân quỷ dị của lão phát ra một hấp lực mạnh mẽ. Theo tiếng rít gào của lão, các tinh cầu ở cách đó rất xa lại một lần nữa nổ tung lên. Lúc này, đòn tấn công của lão lại càng lan đi rộng hơn. Các tinh cầu ở cách đó mấy trăm vạn dặm đều bị nổ tung, hóa thành từng luồng sáng bắn về phía Hách Vô Cực.

Bọn Sát Cức biến sắc, nhanh chóng đưa theo bọn Chỉ San thoát khỏi nơi này. Phạm vi trận chiến giờ càng lúc càng lớn. Thật không dám tưởng tượng rốt cuộc trận chiến này đã phá hủy bao nhiêu tinh cầu.

Đến khi rời đi rất xa rồi, bọn Sát Cức mới lại dừng lại. Lôi Hư nhìn Chỉ San, thoáng vẻ kinh ngạc. Chỉ San giờ cũng chú ý đến Lôi Cương, đặc biệt là dung mạo của y. Không biết vì sao, nàng thiếu chút nữa đã nghĩ Lôi Hư là Lôi Mặc. Hai người này cực kỳ giống nhau nhưng thân là mẫu thân, Chỉ San cũng biết Lôi Hư không phải là Lôi Mặc. Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

-Con chắc là Lôi Hư rồi. Ta là dì của con, Chỉ San.

Khuôn mặt Lôi Hư khẽ giật giật. Y hơi gật đầu, trầm ngâm một lúc. Y thấp giọng nói:

-Chỉ San nhị nương, người là nhị nương của con, không phải là dì. Chuyện của mọi người con cũng biết.

Chỉ San nghe vậy thì khẽ run lên, thở phào nhẹ nhõm. Nàng gật đầu, cười nói:

-Cảm ơn con, Lôi Hư.

Vạn và không ít vị trưởng lão của Vạn Tượng các, và cả người của Tử gia của Tử Vận đều giật mình nhìn các tu luyện giả đứng quanh đó. Vừa thấy được trình độ của những người này, tất cả đều khiếp sợ. Mỗi một người trong số các tu luyện giả này đều có thực lực khiến cho người khác phải ngưỡng mộ a.

Đây chính là người của Nhất giới trên Vô Thượng giới sao? Các tu luyện giả từ Thất giới đến Thánh giới Hồng Hoang đã phải tu luyện vất vả thế nào ai cũng hiểu. Bọn họ là cường giả cấp đỉnh ở Thất giới, thế nhưng đến Thánh giới Hồng Hoang lại chỉ là những nhân vật hạng bét. Tâm sự này của bọn họ chẳng khác nào của những người đi từ thiên đường xuống thẳng địa ngục a.

Lôi Cương nhíu mày, lạnh lùng nhìn những quầng sáng đang điên cuồng tập trung về phía Hách Vô Cực. Hắn cảm nhận được những gì đang ẩn chứa trong những quầng sáng này. Nhưng Lôi Cương ngạc nhiên nhất chính là không ngờ lão có thể rút được thần hồn của chúng? Chắc không phải lão là người Tà đạo chứ? Lôi Cương vẫn không cử động, chỉ đứng yên đó, chăm chú nhìn Hách Vô Cực. Ánh mắt của hắn hết sức lãnh đạm, dường như chẳng chút e ngại đòn tấn công của Hách Vô Cực vậy.

Lúc này, các sinh linh từ vô số các tinh cầu đều tập trung lại, hóa thành thanh trường mâu lần nữa xuất hiện trong tay Hách Vô Cực. Lần này, thanh trường mâu dài đến mười trượng, chẳng khác nào một cây đại thụ cả. Nhưng từ cây mâu sắc bén cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người phải khiếp sợ. Toàn thân trường mâu được bao phủ bởi màu tím. Lôi Cương giật mình, một sự uy hiếp không hề nhỏ làm hắn không nhịn nổi khẽ cử động, thân thể Lôi Cương bất ngờ hóa lớn.

-Thái Cổ, một kích này ngươi có dám tiếp hay không?

Hách Vô Cực hét lớn một tiếng, nhanh chân lao tới phía trước, chấn vỡ hư không. Thanh trường mâu trong tay được lão phóng đi.

-Hô…

-Ầm ầm rầm.

Chỉ trong khoảnh khắc, không khí bị ma sát phát ra tiếng động chói tai. Từng tiếng nổ liên tục vang lên trong không gian. Cả hư không như bị phá nát, thanh trường mâu điên cuồng bắn về phía trước.

Trong một thế giới bảy màu, một người thanh niên chất phác đang ngồi trên đỉnh của một ngọn núi chợt mở bừng đôi mắt. Đôi mắt của gã ẩn chứa ánh cười tàn nhẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung, gã thản nhiên nói:

-Thật không ngờ lại là ngươi. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng! Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trong khoảnh khắc thanh trường mâu bay tới, thân thể Lôi Cương đã cao đến trăm trượng. Hắn đứng trong không trung chẳng khác nào một người khổng lồ đội trời đạp đất. Song quyền của hắn nắm chặt, hắn thấp giọng quát lên một tiếng, chưa thèm đỡ đòn, chỉ đứng yên đó. Lôi Cương nhìn chăm chú vào thanh trường mâu đang bay tới, không hề có ý định đỡ đòn. Hắn thật muốn xem thân thể Thái Cổ rốt cuộc cường đại đến mức nào.

-Ầm!!

Một tiếng nổ vang lên. Mũi của thanh trường mâu này đâm thẳng lên ngực Lôi Cương. Sức mạnh của vô số sinh linh như muốn xé tan thân thể hắn, nhưng lúc này thân thể của Lôi Cương chính là thân thể của Thái Cổ, nào có thể bị xé rách dễ dàng như vậy?! Mỗi một phần trong cơ thể của hắn đều như là một giới riêng, giờ đứng trước nguy hiểm, toàn bộ các giới trong cơ thể hắn cùng bùng phát ra. Một luồng khí tức hủy thiên diệt địa điên cuồng tăng vọt lên. Lôi Cương thấp giọng quát lên một tiếng, từ cơ thể hắn chợt phát ra một tiếng động, một luồng sóng âm lan ra. Luồng sóng âm này như ẩn chứa từng tiếng rít gào của mỗi một ngóc ngách trong cơ thể của Lôi Cương. Thanh trường mâu hoàn toàn tan biến thành mây khói dưới luồng sóng âm này, chỉ còn lại một dấu vết to bằng nắm tay lưu lại trên cơ thể hắn.

Con ngươi của Hách Vô Cực co rụt lại đầy vẻ khiếp sợ. Lão cảm nhận được luồng sóng âm này, sát khí toàn thân lão tuôn ra cuồn cuộn, tạo thành một lớp phòng ngự bao phủ lấy toàn thân. Nhưng dưới luồng sóng âm này, lớp phòng ngự của lão hoàn toàn nát vụn. Thân thể Hách Vô Cực như một đống cát bị hất tung lên.

-Ta không cam lòng!! Ta không cam lòng!! Thiêu đốt đi. Vạn vật thế gian này hãy thiêu đốt hết cho ta!!!

Hách Vô Cực không cam lòng rít gào lên, cả hư không theo lời nói của lão mà bừng bừng hắc hỏa.

Lôi Cương vuốt ve thân cây thương, cảm nhận hắc hỏa trong không gian, ngưng thần. Thực lực của tên Hách Vô Cực này quả thật không hề yếu a.

Bình Luận (0)
Comment