Thể Tôn

Chương 925

Lôi Cương không hoàn toàn chuyên tâm tu luyện lâu lắm mà trở về liên minh Hạo Huyền trước. Mấy ngày sau khi gặp bọn Lôi Hư, hắn liền tới Thái Cổ giới tìm Lôi Mặc và ca ca Lôi Ma. Lần này đánh một trận, Lôi Cương hoàn toàn không nắm chắc phần thắng. Hắn rất lo lắng nếu bản thân bại trận thì…Hắn vốn không phải là người tự đại, nếu đã không thể tránh khỏi một trận đại chiến thì tốt nhất bản thân nên thực hiện cho tốt những gì đã dự định làm. Trước đó, Lôi Cương muốn đoàn tụ cùng người thân của mình trước đã.

Thiên Thánh tinh, Thái Cổ giới.

Thiên Thánh tinh đứng đầu chín hành tinh nổi danh nhất Thái Cổ giới có rất nhiều người đã từng ngã xuống, cũng đã có rất nhiều cường giả từ nơi này mà danh chấn Thái Cổ giới. Sau kiếp nạn năm xưa, các cường giả của Thái Cổ giới đã biến mất gần một nửa. Hậu quả là bây giờ Thái Cổ giới nổi lên một trận mưa gió máu tanh còn ghê gớm hơn ở Thánh giới Hồng Hoang. Người ở Thái Cổ giới vốn là những người lãnh huyết vô tình, thứ duy nhất có thể quản thúc được bọn họ chính là thực lực.

Thái Cổ giới là nơi mạnh được yếu thua, cường giả được tôn vinh. Không có cường giả áp chế, nơi này nổi lên một trận mưa máu gió tanh là chuyện đương nhiên. Nơi duy nhất ít bị ảnh hưởng chính là chín đại hung tinh của Thái Cổ giới, có điều, sau kiếp nạn, càng ngày càng có nhiều cường giả xông vào trong đó, ôm ấp hy vọng gia tăng thực lực bản thân.

Ở Thiên Thánh tinh, nghe nói chỉ có cường giả thiên giai hỗn độn mới có thể đặt chân đến hung tinh, nơi từ lâu thây ma đã chồng chất thành núi, trời luôn đổ mưa máu. Trong Truyện Tống Trận của Thiên Thánh tinh, mấy thân ảnh cùng xuất hiện. Trong đám người đó có một gã thanh niên mặc hắc bào, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bốn phía xung quanh, sát khí toàn thân y phát ra tạo thành một lớp phòng ngự canh chừng xung quanh. Trên trán người thanh niên này có một hạt châu màu đen to bằng cái móng tay. Hạt châu này không phải là ấn ký, mà dường như đã nhập vào trong trán vậy. Nhìn kỹ thì còn có thể thấy được hạt châu này liên tục chuyển động.

Rất nhanh có người liền theo dõi người thanh niên này nhưng vừa nhận ra viên hắc châu trên trán y, hầu hết các tu luyện giả đều trầm xuống, ánh mắt bọn họ đều rực cháy. Ở chín đại hung tinh này, gần như tu luyện giả nào cũng đều biết lai lịch của hạt châu này.

Thiên Diệu châu của Thiên Diệu lão tổ!! Trước kiếp nạn, Ma đã giao Thiên Diệu châu cho Mặc, đây là chuyện ai cũng biết. Mọi người đều hiểu rõ dụng ý trong đó là gì. Những năm gần đây, Mặc có thể biến nguy thành an, phần lớn nguyên nhân là nhờ có viên Thiên Diệu châu này. Nhưng vấn đề là trong kiếp nạn kia, tin tức về Ma và Thiên Diệu lão tổ ngày càng ít đi, thậm chí còn biến mất hoàn toàn. Nhiều người suy đoán liệu có phải Ma và cả Thiên Diệu lão tổ đều đã chết trong kiếp nạn kia không? Không phải bọn họ suy nghĩ nhiều, nhưng dù sao số cường giả đại tôn bị chết vốn không hề ít. Nếu thực đã chết thì viên Thiên Diệu châu này cũng không thể ở trong tay tên tiểu bối này được. Nháy mắt, rất nhiều người đều nhìn chòng chọc vào người thanh niên tìm cách chiếm lấy viên châu.

Người thanh niên này chính là Lôi Mặc. Lúc này, tu vi của Lôi Mặc đã đạt đến đỉnh hỗn độn địa giai. Đến Thiên Thánh tinh này với y chẳng khác nào là một lời khiêu chiến đầy thách thức, nhưng Lôi Mặc vẫn kiên quyết đến nơi này bởi đã lâu lắm rồi, y không gặp Lôi Ma. Lôi Mặc không biết liệu Lôi Ma có mất mạng trong kiếp nạn kia không. Chính vì thế, lần này tới Thiên Thánh tinh, y muốn đi tìm kiếm gã.

Lôi Mặc nhìn các tu luyện giả đang nhìn chằm chằm vào y, chợt nghiêm lại. Y cảm nhận được luồng khí tức cường đại bọn họ phát ra, càng nhận thấy ánh mắt rực cháy của bọn họ. Y cảnh giác, chậm rãi bay về phía trước.

-Khoan đã, đạo hữu có phải là Mặc, danh chấn một phương đó không?

Lôi Mặc bay chưa được bao xa, một giọng nói hồn hậu đã vang lên. Một nam tử trung niên đầy sát khí đứng chắn trước mặt y, cười nhạt nhìn y chăm chú. Nói cho chính xác là gã nhìn viên Thiên Diệu châu trên trán Lôi Mặc.

Lúc này, càng lúc càng có nhiều người xuất hiện xung quanh hơn. Tuy rằng bọn họ chưa tới gần Lôi Mặc, nhưng người nào tinh tường đều thấy được mục đích của bọn họ. Lôi Mặc nhất thời bị bao vây. Thiên Diệu châu của Thiên Diệu lão tổ hiển nhiên là cực phẩm thần khí trong lòng mỗi một tu luyện giả hỗn độn thiên giai. Nếu có thể đoạt được món thần khí này, biết đâu bọn họ lại có thể trở thành cường giả đại tôn.

Số lượng tu luyện giả tập trung nơi đây càng lúc càng nhiều. Lôi Mặc nắm chặt song quyền, thầm nổi giận. Y chăm chú nhìn người nam tử trung niên đang nhìn ngược lại y này, ánh mắt như bốc hỏa. Lôi Mặc cố kìm cơn giận dữ, nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

-Ta đúng là Mặc, thì sao?

-Ha ha, ta chẳng qua là muốn làm quen thôi. Khi xưa, ta từng có chút giao tình với Ma. Ta nghe nói quan hệ giữa Ma và Mặc ngươi không hề tầm thường, không biết mấy năm nay vì sao Ma không xuất hiện vậy?

Nam tử trung niên cười, nói sang sảng, dường như chuyện vừa kể không có chút quan hệ nào với gã vậy.

Lôi Mặc hiển nhiên biết được người này đang muốn dò xét. Y cũng biết được mối nguy hiểm lúc này y đang phải đối mặt. Mặt lạnh như băng, Lôi Mặc hờ hững nói:

-Ma sư tôn của ta đã bế quan nhiều năm để đột phá hỗn độn thiên giai, dĩ nhiên ngươi không nghe tin của người rồi.

Lôi Mặc biết rõ tình cảnh của bản thân, nên trả lời mà mặt không hề biến sắc.

Không chỉ có nam tử trung niên, ngay đến các tu luyện giả quanh đó đều sửng sốt. Số thần thức bao quanh Lôi Mặc đã biến mất gần một nửa.

Vẻ tươi cười của người nam tử trung niên này cũng nhạt đi không ít. Gã thoáng trầm tư, dường như đang kiểm chứng độ tin cậy trong lời nói của Lôi Mặc vậy. Một lát sau, gã cố nén lại sự căm tức trong lòng, gượng cười, nói:

-Hóa ra ngươi là đồ đệ của Ma huynh đệ? Ta đã lâu không gặp sư tôn ngươi, không ngờ y đã đạt đến đỉnh hỗn độn thiên giai. Đã như vậy thì Mặc, ngươi cũng nên cẩn thận ở Thiên Thánh tinh này một chút.

Lời Lôi Mặc nói gần như khiến các tu luyện giả đứng quanh đó đều bỏ ý định lúc trước. Nếu đúng như y nói, bọn họ sẽ phải đắc tội với đồ đệ của một cường giả rất có thể đã đi vào cấp bậc đại tôn, đó là hành động cực kỳ không khôn ngoan. Ở Thái Cổ giới thời kỳ chiến loạn này, đắc tội với một cường giả đại tôn chẳng khác nào tự tìm đường chết cả. Hơn nữa, từ hỗn độn thiên giai muốn đột phá lên đại tôn, cường giả cần bao lâu đây?! Chỉ có những người đã từng đột phá mới có thể biết được. Tuy rằng bọn họ không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm, nhưng đó quả thực là một áp lực lớn đối với những người chưa từng đột phá. Đắc tội với đồ đệ của một cường giả đại tôn thực chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả.

Nhận thấy không ít tu luyện giả đều đã bỏ đi, Lôi Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng y còn chưa kịp đi, một câu nói chợt vang lên khiến y hết sức căng thẳng.

-Nghe đồn Thiên Diệu lão tổ cũng đã mất mạng trong kiếp nạn đợt ấy. Ma cũng không biết đã đột phá được cấp bậc đại tôn hay chưa. Cho dù đã đột phá rồi thì quá nhiều chuyện đã xảy ra, không biết y thế nào rồi?! Mà Thiên Diệu châu của Thiên Diệu lão tổ e rằng có ẩn chứa tuyệt kỹ thành danh Hóa Ma Chưởng của Thiên Diệu lão tổ, nếu có chiếm được…

Một giọng nói chợt vang lên. Một lão giả đầu đầy tóc bạc nói. Lão nhìn Mặc đầy oán hận, dường như có thâm cừu đại hận với y vậy.

-Ma, khi xưa ngươi giết đồ nhi của lão phu. Hôm nay, lão phu sẽ biến đồ nhi của ngươi thành mục tiêu cho tất cả mọi người cùng công kích.

Lão giả thầm oán hận, nói.

Quả nhiên, lão giả vừa dứt lời, các tu luyện giả đang định bỏ đi đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lôi Mặc. Ba chữ "Thiên Diệu châu" này ẩn chứa sức mê hoặc cực kỳ kinh khủng.

Ngay đến nam tử trung niên kia cũng dừng chân lại, nhìn Lôi Mặc, nhưng lần này, gã không định ra tay trước.

Bình Luận (0)
Comment