Trời dần dần tờ mờ sáng, bầu trời màu xanh nhạt được khảm mấy ngôi sao nhỏ, cả vùng đất lờ mờ, giống như bị tấm lụa mỏng màu xám bạc bao phủ.
Tờ mờ sáng bình minh nhẹ nhàng lên cao che đi màn đêm, một luồng ánh nắng nhu hòa chiếu vào cửa sổ xe, chạm vào bông hoa nhỏ trên bức rèm che mỏng loang lổ màu vàng nhạt cùng tro đen hòa vào nhau, hạ xuống trán Nam Cung Tự, giống như là một vài chữ viết thần bí.
Theo rung động của xe ngựa, trán Nam Cung Tự đập thật mạnh vào góc trên cửa sổ, mi tâm nhíu chặt, cơn buồn ngủ dần dần tiêu tán, theo bản năng đưa tay xoa nhẹ cái trán sưng vù, một luồng gió biển mát mẻ thổi tới mặt, nàng vén bức rèm che lên, nhìn đại dương mênh mông bát ngát cách đó không xa, ánh mắt khẽ run, trong lòng giống như nước biển bất bình gợn sóng, đây là lần đầu tiên nàng thấy biển, thì ra biển rộng lớn như vậy!
Nhị Hoàng tử nghe thấy tiếng rên từ bên trong buồng xe truyền tới, hắn vội vã kéo chặt cương ngựa, đi chậm lại, nhìn về phía cửa sổ xe Nam Cung Tự, tầm mắt dừng lại chỗ máu ứ đọng trên trán nàng, cau mày nói: "Tà Vương phi, ngươi không sao chứ?" Giọng điệu khách sáo bên trong lại hàm chứa quan tâm.
Nam Cung Tự ngước mắt liếc nhìn Nhị Hoàng tử, rút tay trở về, bức rèm che tuôn rơi rủ xuống, gió nhẹ chầm chậm phe phẩy, chuỗi ngọc châu trên rèm phát ra tiếng chuông linh động vui tai.
Thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói: "Không có việc gì, sắp đến Ký Châu chưa?"
Ký Châu cách biên cương chỉ có năm trăm thước, dân chúng đã sớm rời khỏi Ký Châu, nơi đó trừ binh lính canh giữ, không tìm thấy một người có thân phận thứ hai.
Nghe vậy, Nhị Hoàng tử ngước mắt nhìn cửa thành cách đó không xa, hít vào một hơi: "Ừ, cũng sắp đến rồi." Đã chạy chặng đường bốn ngày ba đêm, cả người hắn cũng đã mệt mỏi, mắt nhìn thấy sắp tới Ký Châu, hắn hận không thể bỏ lại quân đội chạy thẳng tới cửa thành, sau đó sẽ thong thả tắm, từ nơi không xa truyền đến một trận tiếng trống ‘ ù ù ’ cùng tiếng kèn vang dội, hắn rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này, xem ra lại phải khai chiến. Nhưng mà hắn lo lắng không phải điều này, mà là Nam Cung Tự, thấy bụng nàng càng ngày càng lớn, chiến trường tàn khốc vô tình, làm sao có thể nghĩ đến việc nàng có bầu hay không?
Nam Cung Tự đảo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt lo lắng của Nhị Hoàng tử, nhìn thấu tâm tư của hắn, thật ra thì chính nàng cũng rất lo lắng, dù sao nàng đang mạo hiểm nguy cơ sinh non! Chỉ là vừa nghĩ tới năm đó bộ tộc cửu vĩ hồ bị Trần quốc tiêu diệt, ánh mắt của nàng liền thị huyết nhuốm đầy máu, thù này, mạng của một mình Trần Tử Hiên làm sao có thể đổi lấy tính mạng của mấy trăm cửu vĩ hồ? Nàng ắt phải khiến Trần quốc máu nhuộm thành sông, trả thù cho đồng tộc cùng các trưởng lão đã chết!
Theo tiếng vó ngựa từ từ tiến tới gần cửa thành, xe ngựa lay động kịch liệt mấy cái, chỉ nghe ngoài xe truyền đến tiếng chém giết, Nam Cung Tự nhướng mày, chẳng lẽ là trúng mai phục của quân địch?
Không để nàng suy đoán nhiều hơn, pháo đạn gào thét ánh sáng kéo thật dài phá vỡ bầu trời, rơi xuống chỗ cách xe ngựa không xa, nổ tung thành một cái hố sâu, "Tiếu tiếu" mấy vạn mũi tên giống như mưa chi chít đánh úp tới hướng quân đội, ngựa chiến bị trúng tên, binh lính căn bản cũng không tránh kịp, mấy trăm tên lính đều bị vạn tiễn xuyên tim.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn
Nhị Hoàng tử vung đao trong tay, chặn lại mấy trăm mũi tên, nhìn quân đội khổng lồ cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên xanh mét: "Không được, trúng mai phục! Mau vào thành."
Theo mệnh lệnh của Nhị Hoàng tử, bọn lính rối rít chạy tới hướng cửa thành, xe ngựa đang chạy nửa đường lọt vào trong hố bùn, Nam Cung Tự cảm thấy lay động kịch liệt, ‘ đinh ’ một tiếng, hai mũi tên bắn thủng buồng xe, nhanh chóng đánh nát mũ ngọc nàng cố định ở trên búi tóc, cả đầu tóc dài đen nhánh tỏa sáng chảy xuống, bao quanh thân thể, mũi tên cứng rắn dính trên cửa xe,
Nhị Hoàng tử thấy thế, vội vàng từ lưng ngựa nhảy lên xe ngựa, trong nháy mắt vén bức rèm che lên, hắn ngốc tại chỗ, một mũi tên cách con ngươi 1 li thì dừng lại.
Nam Cung Tự bỏ tên trong tay xuống, liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi nợ ta một con mắt, sớm muộn gì cũng phải trả lại." Bỏ lại những lời này, nàng đẩy Nhị Hoàng tử ra, nhảy xuống xe ngựa, nhìn trận thế quân đội cường đại phía trước, sinh lòng giễu cợt, hèn hạ luôn luôn là tác phong của người nước Trần.
"Tà Vương phi?" Mộc Thương Li đứng trên cửa thành nhìn cô gái từ ngoài thành đi tới, khi nàng đứng ngoài cửa thành thì hắn liếc mắt nhận ra là Vương phi của Tà U vương, Nam Cung Tự! Nhíu mày một cái, nàng không ở trong thành yên ổn dưỡng thai, chạy tới nơi này làm gì?
Nam Cung Tự ngước mắt nhìn về phía nam tử đứng trên cửa thành, nhướng mày nói: "Mở cửa thành cho bổn cung!"
Mộc Thương Li đầu tiên là ngẩn người, nhìn mũi tên cách đó không xa đang bắn về phía sau lưng Nam Cung Tự, con ngươi từ từ phóng đại, vội vàng quát: "Phía sau có tên!"
Nam Cung Tự môi đỏ mọng mấp máy, bóng dáng nhanh chóng lóe lên, tránh thoát một mũi tên trí mạng kia, quay đầu lại nhìn về phía binh lính bắn tên cách đó không xa, hướng về phía Mộc Thương Li quát: "Đem pháo xa tới đây cho Bổn cung!" Lúc này thật sự chọc cho nàng xù lông lên rồi! Không kết thúc có phải không?
Cửa thành chậm rãi mở rộng ra, Mộc Thương Li làm sao nghe lời nàng nói, vội vã thúc giục: "Cửa thành đã mở, ngài mau vào đi!"
Nam Cung Tự ngẩng đầu híp mắt nhìn về phía Mộc Thương Li: "Bổn cung nói, đem pháo xa tới đây cho Bổn cung!" Không nổ chết vài người, cơn giận trong lòng nàng khó tiêu.
Mắt nhìn thấy mũi tên đến càng ngày càng nhiều, Mộc Thương Li cũng không nói gì, vội vàng sai người đặt một chiếc pháo xa lên, Nam Cung Tự cúi người xuống, hí mắt đem đầu pháo thẳng hướng quân đội Nha Nha màu đen cách đó không xa, hướng về phía binh lính cầm đuốc bên cạnh mệnh lệnh một tiếng: "Đốt lửa!"
Binh lính theo lời, đốt cháy đầu sợi, ‘ rầm rầm rầm ’ ba tiếng nổ, ba viên đạn pháo bắn về hướng quân đội Nha Nha, ‘ oanh ’ mấy tiếng, Mộc Thương Li sững sờ nhìn quân đội cách đó không xa ngã xuống một mảng lớn, không khỏi giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Bắn đẹp quá!"
Trần Thái tử nhìn binh lính bị đánh bay, sắc mặt đại biến, không ngờ ba viên đạn pháo liền nổ chết mấy trăm thước binh lính của hắn, rốt cuộc là người phương nào có phương pháp bắn tinh sảo như vậy, thấy nhóm lớn binh lính đã tràn vào cửa thành, hắn mấp máy môi mỏng, giơ tay vung lên: "Rút lui!"
Nam Cung Tự thấy quân địch dần dần rút lui, nhìn về phía Mộc Thương Li chỉ về phía mũi tên đầy đất: "Đi nhặt hết những mũi tên kia lên, có ích!" Dứt lời, nàng nâng bụng bầu tròn trịa, đi vào trong cửa thành.
Mộc Thương Li vội vàng bay vọt xuống từ trên cửa thành, cau mày nhìn Nam Cung Tự, thật lâu sau, hắn ôm quyền nói: "Vi thần tham kiến Tà Vương phi."
Nam Cung Tự mím mím môi, giơ tay lên nói: "Không cần đa lễ."
"Tà Vương phi, ngài tới nơi này làm gì? Tà Vương gia đâu?" Mộc Thương Li một bụng đầy nghi hoặc, hiện tại Tà Vương phi đang mang thai, Tà U vương làm sao có thể để cho nàng tới chỗ như thế này?
"Mộc Tướng quân tiếp chỉ!" Nam Cung Tự đưa tay cầm lên thánh chỉ binh lính dâng lên, đem thánh chỉ cầm trong tay ‘ba’ lập tức mở rộng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Mộc Thương Li vội vàng quỳ trên mặt đất, ôm quyền: "Vi thần cung nghênh thánh chỉ Ngô Hoàng!" Bọn lính theo sát sau cũng rối rít cung kính quỳ xuống.
Khóe miệng Nam Cung Tự cười sâu thêm mấy phần, từ trên cao nhìn xuống quét mắt nhìn Nhị Hoàng tử quỳ dưới đất, Mộc Thương Li cùng binh lính, đáy mắt đều là vẻ hài lòng, thật lâu sau, mặt không chút thay đổi tuyên đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nam Cung Tự nữ nhân không thua đấng mày râu, chính là nhân trung chi phượng, dũng mãnh thiện chiến, trẫm đặc biệt phong Nam Cung Tự làm Đại Nguyên soái, Nhị Hoàng tử là Phó soái, Mộc Tướng quân nghe theo tất cả chỉ thị của Nguyên soái, người trái lệnh giết không tha! Khâm thử ——"
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn
Đừng nói Mộc Thương Li choáng váng, ngay cả binh sĩ bên trong quân doanh đều ngơ ngẩn, gì? Đầu óc Hoàng Thượng có phải gỉ sét hay không, hay là già nên hồ đồ rồi? Vậy mà lại để một nữ nhân nắm giữ binh quyền, hơn nữa còn là người mang thai, đây không phải là khiến cho quân địch chế giễu sao!
"Mộc Tướng Quân tiếp chỉ!" Nam Cung Tự giống như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ lúc này, mặt không chút thay đổi mở miệng.
"Vi thần tiếp chỉ!" Mộc Thương Li sửng sốt thật lâu, mới chậm chạp hoàn hồn lại, mặt xanh mét nhận lấy thánh chỉ, mặc dù ngàn lần vạn lần không muốn nàng làm Nguyên soái, nhưng vẫn nhắm mắt dập đầu tạ ơn: "Tạ chủ long ân ——"
Nhị Hoàng Tử đứng dậy liếc nhìn sắc mặt thật là khó coi của Mộc Thương Li, mấp máy môi mỏng: "Mộc Tướng Quân, chỗ này có phòng tắm không?"
Mộc Thương Li hoàn toàn choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ nhanh chóng đưa tin tức kinh người này bẩm báo Tà U vương, nhưng nhìn lại một chút quân đội theo tới, phần lớn đều là binh lính của Tà U vương, nếu như không được hắn phê chuẩn, những binh lính này làm sao có thể cam nguyện xuất chinh đi theo Tà Vương phi? Liếc nhìn Nam Cung Tự, đảo mắt nhìn về phía Nhị Hoàng Tử, nhỏ giọng nói: "Bẩm báo Nhị Hoàng tử, chỗ này vốn dĩ có phòng tắm, nhưng bị quân địch đánh nổ, chỉ là có một chỗ cách nơi này không xa có hồ, ngài có thể tới đó tắm rửa."
Trong lòng Nhị Hoàng tử không vui, cái nơi chim không thèm ỉa gà không muốn đẻ trứng trong quân doanh ngay cả một phòng tắm cũng không có, ngửi mùi mồ hôi trên người, hắn nhíu mày một cái, thở dài một tiếng: "Cũng được, dẫn đường!"
"Vâng, dẫn đường cho Nhị Hoàng tử." Mộc Thương Li nhìn về phía binh lính bên cạnh trầm giọng nói, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nam Cung Tự, ánh mắt không hề chớp rơi xuống bụng đang nhô lên của nàng, muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng xoay người đi về phía quân doanh, liền không nói cái gì nữa.
Quân doanh
Hoàng hôn cuộn thêm đầy ưu thương, mở con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào cả vùng đất. Khắp nơi bao phủ màu vàng yên tĩnh, dãy núi phía xa phủ thêm màu ánh nắng chiều, bên kia trời vú trâu giống như áng mây trắng noãn, cũng biến thành màu đỏ tươi bình thường. Cây cỏ ngừng gợn sóng, bầy dê trâu từ thảo nguyên phương xa đi trở về; chỉ có những bầy lạc đà kia ban đêm cũng không trở về, vẫn còn ở rừng liễu lân cận bên hồ đằng kia đi lại. . . . . .
Mấy vạn tên lính dưới sự hướng dẫn của Mộc Thương Li, hô khẩu hiệu đứng xếp từng dãy chỉnh tề, đối với nữ Nguyên soái này, nói bọn họ nguyện ý phục tùng, đây tuyệt đối là giả, trong lòng ít nhiều sẽ không phục Nam Cung Tự, dù sao ra trận giết địch không phải đùa giỡn, đi theo sai Nguyên soái, lúc nào cũng có thể khiến cho bọn họ bỏ mạng.
Nam Cung Tự từ trong trướng bồng đi ra, liếc nhìn Mộc Thương Li hướng dẫn binh lính ở đằng trước, bình tĩnh đi về phía trước, đáy mắt lạnh nhạt quét qua trận thế quân đội khổng lồ, cũng hít một hơi lạnh, mặc dù trên mặt bọn họ không chút thay đổi, nhưng nàng biết từ đáy lòng bọn họ không phục Nguyên soái là nàng.
"Khụ khụ!" Nàng hắng giọng một cái, nhìn về phía binh lính nói: "Có ai không phục Bổn cung, cứ việc nói ra, chuộc các ngươi vô tội!"
Nghe vậy, bọn lính liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn lại một chút nữ tử đứng ở phía trước, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên không ngừng.
Thật lâu sau, người đầu tiên là binh lính đứng ở hàng thứ hai đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói: "Ta không phục, từ xưa tới nay, nào có chuyện nữ tử mang binh đánh giặc, hơn nữa còn là người mang thai, để quân địch biết, không phải là để cho bọn họ chế giễu sao?"
"Xin Tà Vương phi suy nghĩ vì đại cục, để cho Tà U vương mang binh xuất chiến!" Một người binh lính trong đó liều lĩnh nói.
"Xin Tà Vương phi suy nghĩ vì đại cục, để cho Tà U vương mang binh xuất chiến!" Bọn binh lính bắt đầu cực kỳ ăn ý quỳ trên mặt đất, trăm miệng một lời nói.
Nam Cung Tự nhíu mày, cọp mẹ không phát uy, ngươi lại cho rằng lão nương là mèo bệnh có phải không? Cầm trường thương trong tay lên, nhắm chuẩn bọn lính: "Chỉ cần có người có thể đánh ngã Bổn cung, Bổn cung liền rút khỏi vị trí Nguyên soái, trở về phủ!"
Đầu mày Mộc Thương Li nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Tà Vương phi, như vậy không tốt đâu? Ngộ nhỡ tổn thương đến ngài, vi thần không gánh vác nổi."
Lời này Nhị Hoàng tử đã từng nói, nhưng kết quả. . . . . . Khiến cho hắn mất hết mặt mũi trước mặt văn võ bá quan, thất bại mơ mơ hồ hồ, kêu một tiếng cực kỳ thê thảm!
"Ha ha, vậy thì phải xem các ngươi có bản lãnh thương tổn được Bổn cung không?" Nam Cung Tự mỉm cười yếu ớt, nhìn nụ cười như vô hại, nhưng đáy mắt lại nổi lên một chút rét lạnh.
"Ta đến!" Vương giáo úy tạm ngừng trường thương trong tay, cho dù tung người, trường thương kiếm phong nhắm thẳng Nam Cung Tự, hí mắt nói: "Xem chiêu!"
Trường thương nhanh chóng xoay tròn, càng lúc càng nhanh, bóng dáng Nam Cung Tự nhanh chóng chợt lóe, hai chân đạp một cái, cả bóng dáng giống như là một đạo tia chớp màu trắng kinh hãi, không để lại dấu vết cọ xát Vương hiệu úy, nàng tung người, giang hai cánh tay ra, lúc Vương hiệu úy còn chưa kịp phản ứng , một cước hung hăng đá tới sau lưng hắn.
Mày Vương hiệu úy nhíu lại thật chặt, sau lưng giống như là bị một luồng lực mạnh mẽ đẩy, ngã trên đất cách xa mười mét, khóe miệng tràn ra tia máu, nếu như lúc này tàn nhẫn đá thêm một cước, không phải là sẽ đá vỡ lục phủ ngũ tạng của hắn.
Gió chạng vạng tối, nhẹ nhàng hiu hiu, áo khoác ngoài màu đỏ theo gió xoay tròn, nhẹ nhàng im hơi lặng tiếng.
Trong bụng mọi người không khỏi cả kinh, vậy mà nàng chưa cần dùng đến trường thương, đã có thể đánh ngã Vương hiệu úy.
Một tay Nam Cung Tự đỡ bụng đang nhô lên, một tay cầm thương chỉ về phía bọn lính, nhíu mày: "Còn ai nữa!"
Bọn binh lính không khỏi lần lượt lui từng bước, một mảnh yên tĩnh.
"Vi thần bái kiến Nguyên soái!" Vương hiệu úy ôm quyền quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
"Bọn thần bái kiến Nguyên soái!"
Nam Cung Tự nhìn bọn họ người người quỳ xuống đất thần phục, trong lòng cười lạnh một hồi, còn chưa có đánh thử đã nhận thua, thật không có ý nghĩa! Nàng đảo mắt nhìn về phía Mộc Thương Li đang sững sờ đứng im tại chỗ, lông mày đen khẽ nhăn, đỉnh trường thương chỉ về phía chóp mũi hắn: "Ngươi không phục Bổn cung?"
Lúc này Mộc Thương Li mới hồi hồn, liếc nhìn Nam Cung Tự cố ý khiêu khích, trong lòng âm thầm than một tiếng, chậm rãi nửa quỳ xuống nói: "Vi thần không dám."