Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 102

Tuy mặt Triệu Uân không tỏ vẻ gì, nhưng cũng hiếm khi kiên nhẵn nghe đến khi Triệu Tuần đọc xong chữ cuối cùng. Mặt thằng bé lúc này đỏ bừng, tay nắm chặt góc áo với vẻ lo lắng, không dám ngước lên nhìn cha.

Hoàng hậu thoáng thở dài, hẵng giọng và dịu dàng nói: “Mặc dù không được lưu loát lắm, những dù sao cũng không đọc sai chữ nào, có thể thấy thằng bé quả thực rất dụng công, bệ hạ, ngài xem….”

Triệu Uân trầm tư gõ nhẹ lên ngự án, một lúc lâu sau mới nói:”Hôm nay kết thúc ở đây đi!”

Vừa không nói tốt, cũng không nói không tốt, điều này khiến hoàng hậu chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của hắn. Song, nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn không tức giận, sau đó nhìn sang phía Triệu Tuân, thấy thằng bé vội vàng đứng lên hành lễ rồi rời đi như được đại xá mà chợt thấy đau đầu.

Thằng bé này thật là….

Triệu Uân lại không mấy quan tâm, dù sao trưởng tử cũng sợ hắn như sợ hổ, đây không phải chuyện bây giờ hắn mới biết.

“Hôm nay đến ngày bắt mạch bình an cho hoàng hậu rồi nhỉ?” Triệu Uân chợt hỏi.

Hoàng hậu lấy lại tinh thần, mỉm cười thưa: “Phiền bệ hạ ghi nhớ, hôm nay quả thực là ngày thái y viện bắt mạch bình an cho thần thiếp.”

“Thế đã bắt mạch chưa?” Triệu Uân lại hỏi.

“Bắt xong rồi ạ.” Hoàng hậu không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên hỏi tới chuyện này, nhưng nàng cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của hắn.

“Ờ….” Mặt Triệu Uân hiện lên vẻ thất vọng.

Đã bắt mạch bình an rồi mà thái y viện vẫn yên tĩnh, chứng tỏ chưa có tin vui nào tới.

Hoàng hậu nhận ra sự thất vọng của hắn, trước là nghi hoặc, sau khi nghĩ kĩ mới vỡ lẽ hắn muốn hỏi mình có tin vui hay không, mặt nàng cũng vì thế mà trở nên buồn bã.

Nàng nhận được ân sủng đầu tiên trong hậu cung này, nhưng mãi tới giờ vẫn chưa thấy có tin vui, hiện giờ trong cung ngoại trừ hoàng hậu nàng ra, cũng chỉ có vài người cũ dẫn theo từ phủ thái tử, người có địa vị cao nhất cũng chỉ có Thôi tần – sinh mẫu của hoàng trưởng tử Triệu Tuần và Dung tần người cũ trong phủ.

Còn những phi tần khác thì vì không được sủng ái nên nàng chỉ có thể phong cho họ làm quý nhân.

“Bệ hạ đã đăng cơ được hơn một năm mà bây giờ hậu cung vẫn trống trơn, thần thiếp thấy cũng đã đến lúc thêm vài người mới. Song thiết nghĩ, với tình hình phân tranh chưa giải quyết xong hiện giờ  không phải là thời điểm thích hợp để tuyển tú, chi bằng tuyển những nữ tử mỹ mạo nhà quan vào cung, bệ hạ thấy sao?” Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tâu.

“Những chuyện này nàng tự sắp xếp là được.” Triệu Uân bàng quan lật một bản tấu ra đọc.

Không biết qua bao lâu Triệu Uân mới ngước mắt lên, nhưng lại phát hiện ra hoàng hậu đã rời đi tự lúc nào.

Hắn gập tấu chương lại, nhớ đến bộ dạng lắp bắp đọc sách ban nãy của Triệu Uần mà không khỏi cau chặt hàng mày.

Chung quy vẫn là thứ xuất, đâu thể sánh bằng con của chính thê. Nhưng cơ thể của hoàng hậu.

Ấn đường hắn chau chặt, không biết vì sao lại nhớ tới cuốn sổ tay của Dương thái y mà Canh lão phu nhân đưa cho hắn, hắn bật dậy, tìm cuốn sổ và đọc kĩ hơn.

Sau khi hoàng hậu về cung Phượng Tảo, thị nữ Minh Nguyệt không tán thành nói: “Trong cung đang yên tĩnh, nương nương cần gì phải đưa người mới vào, nếu những người đó sống không biết điều, há chẳng phải chuốc thêm phiền phức cho chính mình sao?”

Thải Vân bên cạnh khiển trách: “Nói năng ngày càng không biết nặng nhẹ, đây là những lời muội được phép nói lung tung sao?”

Minh Nguyệt có chút ấm ức, nhưng cũng chỉ đành dẩu mồm không dám phản bác.

“Đây vốn là chức trách của bản cung, dù hôm nay không nhắc thì ngày mai cũng phải nhắc. Hiện giờ bệ hạ chỉ có Tuần nhi là con trai duy nhất, nên có chút đơn bạc. Mà trong hậu cung này, Thôi tần đã bị bệ hạ chán ghét từ lâu, Dung tần thì mãi không được sủng ái, những quý nhân còn lại thì càng vô dụng hơn, nếu ta không thêm người, lấy ai khai chi tán diệp cho bệ hạ đây?” Hoàng hậu lắc đầu, từ tốn nói,

Xét đến cùng, vẫn là cơ thể của nàng vô dụng!

Đêm đó, tân đế lại đến cung Phượng Tảo qua đêm.

Hoàng hậu bị hắn dày vò hết làn này đến lần khác, không biết tân đế học được động tác mới từ đâu mà khiến nàng xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai. Cuối cùng, dưới sự dày vò vô cùng kịch liệt của tân đế, nàng mệt đến nỗi không có sức cử động ngón tay, trong phút choáng váng, nàng dường như nghe thấy người đang đè phía trên mình lầm bẩm: “Có lẽ tư thế này càng dễ hoài thai hơn.”

Nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông đang nhấp nhô mạnh mẽ trên người mình bằng con mắt sóng sánh ánh nước, nàng vô thức cắn nhẹ cánh môi.

Thì ra những tư thế kì lạ này đều là để giúp nàng dễ thụ thai hơn, không nói đến việc nó có hiệu quả hay không, riêng phần tâm ý này của bệ hạ đã rất hiếm có rồi, nó khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả.

Ngay cả bệ hạ còn không từ bỏ, nàng dựa vào đâu mà thất vọng chứ?

Nàng cũng không biết mình lấy sức mạnh từ đâu mà bỗng nhiên vươn hai tay ôm chặt cổ người nọ, chủ động phối hợp với động tác của hắn.

Cái ôm bất chợt của nàng khiến cơ thể Triệu Uân cứng lại, sau đó động tác càng kịch liệt hơn.

Hắn không tin dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình và đơn thuốc của thái y tài ba kia, mà vẫn không sinh được đích tử!

Trình Thiệu Đường cũng có cùng suy nghĩ với Triệu Uân, từ lúc nảy sinh ý định sinh thêm con, mỗi ngày chàng đều dày vò Lăng Ngọc đến chết đi sống lại. Chàng thầm nghĩ, dù sao nhi tử cũng đã lớn rồi, không thể ngủ cùng cha mẹ như khi trước nữa, không thì cùng lắm là nhờ mẫu thân tìm cách dỗ thằng nhóc đi.

“Vết thương của chàng khỏi rồi là bắt đầu dày vò thiếp, sao chàng không nhớ tới những ngày mình bị thương, thiếp đã cực nhọc ngày đêm hầu hạ chàng như thế nào.” Lăng Ngọc tức tối chừng mắt với Trình Thiệu Đường đang giúp nàng mặc quần áo.

“Chẳng phải bây giờ ta đang hầu hạ nương tử sao?” Trình Thiệu Đường biết gần đây mình đã cày cấy hơi quá đà, thấy vẻ mặt uể oải của nàng thì cảm thấy hơi chột dạ.

Lăng Ngọc hừ nhẹ một tiếng, quay phắt mặt đi không thèm đoái hoài tới chàng nữa.

Làm khổ người ta đủ rồi mới vờ vĩnh tới hầu hạ.

Trình Thiệu Đường cũng không tự ái, niềm nở hầu hạ nàng mặc quần áo, giúp nàng thay tất đeo giày, cuối cùng thì bế nàng tới trước bàn trang điểm rồi ân cần giúp nàng chải đầu trang điểm.

“Chẳng lẽ Trình hiệu úy còn học được cách trang điểm giúp phụ nhân sao?”  Lăng Ngọc nhìn chàng qua chiếc gương đồng, hỏi đùa.

“Nếu nương tử không chê, ta cũng muốn trải nghiệm cái thú họa mày của các văn nhân mặc khách một phen.” Trình Thiệu Đường cười nói.

Lăng Ngọc phỉ phui chàng: “Một người dùng bút cũng không thạo, thiếp bị điên mới để người đó tô mày hộ!”

Trình Thiệu Đường cười khẽ, song cũng chiều theo ý nàng. Chàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng đổi sang một búi tóc đơn giản mà nhã nhặn, sau đó tự trang điểm nhẹ nhàng cho mình, cuối cùng nàng chọn một bộ dao vàng trong hộp trang sức, ướm thử trước gương rồi mới c ắm vào búi tóc như mây kia.

“Thế mà bấy lâu nay ta không biết, hóa ra chỉ nhìn nương tử trang điểm chải chuốt như vậy cũng rất thích mắt.” Trình Thiệu Đường cười nói.

Lăng Ngọc cầm lược gỗ đào gõ vào chàng ở trong gương, sẵng giọng nói: “Bấy lâu nay thiếp cũng không biết từ khi nào chàng học được thói mồm mép như vậy.”

Trình Thiệu Đường lại cười khẽ.

Trước khi có thánh chỉ xuất chinh, nếu không phải việc cần thiết thì chàng sẽ không ra ngoài, chỉ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, đặc biệt là thê nhi.

Sau khi tới kinh thành, chàng cảm thấy vô cùng áy náy khi phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, những ngày hai cha con ở bên nhau thì ngày càng ít đi.

Điều duy nhất khiến chàng cảm thấy biết ơn là người nhà luôn dành cho chàng sự cảm thông và ủng hộ to lớn nhất, ngoại trừ Trình Thiệu An thỉnh thoảng lầm bẩm rằng hắn vất vả lắm mới thuê người khắc xong tấm hoành phi ‘phủ Định Viễn tướng quân’, mới treo không lâu đã bị thay thế, uống phí công sức của hắn.

Lăng Ngọc đương nhiên biết Trình Thiệu Đường muốn sinh thêm con, thật ra không chỉ có chàng, ngay cả bản thân nàng cũng hi vọng mình có thể sinh thêm vài đứa, chí ít có thể khiến gia đình náo nhiệt hơn.

Cho nên, khi Vương Thị khổ não kể cho nàng nghe chuyện ngày đó bé Đá nói không muốn có đệ đệ muội muội, nàng nhất thời dở khóc dở cười.

Thằng nhóc thối này đúng là……..

Hai mẹ con đang nói chuyện thì bé Đá chạy từ ngoài vào như một cơn gió, bổ nhào vào trong lòng Lăng Ngọc rồi kêu oang oang: “Mẹ ơi, mẹ mau sinh cho con một đệ đệ đi, không, phải mấy đứa mới được!”

Lăng Ngọc cười ôm chặt thằng bé, cất tiếng hỏi con trước vẻ mặt kinh ngạc của Vương Thị: “Sao con lại muốn có đệ đệ?”

“Huynh đệ có thể có họa cùng chia. Nếu có thêm đệ đệ, cha sẽ không chỉ giám sát con đọc sách tập võ nữa….” Cu cậu mếu máo, ấm ức đáp.

Lăng Ngọc không nhịn được mà bật cười, ngay cả Vương Thị cũng cười theo.

“Huynh đệ còn phải có phúc cùng hưởng nữa, vậy điểm tâm và ngựa con của cháu có chia cho đệ đệ không?” Vương Thị cố gắng nhịn cười mà hỏi.

Bé Đá buồn bã nhăn mũi, bẵng một lúc sao mới gượng gạo nói: “Dạ, được ạ, có phúc cùng hưởng thì có phúc cùng hưởng.”

Sau khi quyết định muốn có một đệ đệ để có họa cùng chia, hễ rảnh rỗi là bé Thạch Đầu đều dính lấy Lăng Ngọc hỏi đủ thể loại, chẳng hạn như:  ‘mẹ có đệ đệ chưa ạ’, ‘bao giờ mẹ mới sinh cho con một đệ đệ’, ‘cùng lắm thì sau này con không bảo đệ ấy chép sách cho con nữa, mẹ bảo đệ ấy tới sớm một chút’, khiến Lăng Ngọc dở khóc dở cười.

Đợi Trình Thiệu Đường về phòng, nàng tức tối hỏi: “Rốt cuộc chàng đã làm gì bé Đá? Để con nó nóng lòng muốn có một đệ đệ để có họa cùng chia như vậy.”

Trình Thiệu Đường nghe nàng kể lại chuyện của bé Đá gần đây thì cười nói: “Cũng không có gì, bây giờ nó lớn rồi, đương nhiên phải chú ý nhiều hơn đến học tập, không thể giống như trước nữa.”

“Con vẫn còn nhỏ mà! Chàng đừng có nghiêm khắc quá, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mẹ là người đầu tiên không tha cho chàng!” Lăng Ngọc tức giận nói.

“Nàng yên tâm, ta biết rõ điều đó. Nhi tử của mình đương nhiên phải biết rõ chừng mực rồi.”

Lăng Ngọc vô cùng cảm kích khi biết hoàng hậu vẫn luôn chiếu cố gia đình mình trong thời gian nàng và Trình Thiệu Đường không có ở kinh thành, vì thế nàng muốn đích thân bày tỏ lòng biết ơn với hoàng hậu, nhưng ngặt nỗi không tìm được cơ hội vào cung.

Dầu sao hoàng hậu đã là quốc mẫu cao quý, hoa viên trong thâm cung cũng không dễ dàng ra vào như phủ thái tử trước đó, còn nàng giờ chỉ là một nương tử nhà bát phẩm hiệu úy nhỏ nhoi, đến tư cách vào cung thỉnh an hoàng hậu còn chẳng có, huống chi là gặp mặt hoàng hậu.

Khi Lăng Ngọc đang đau đầu vì không thể vào cung thì trong cung truyền tới ý chỉ triệu kiến của hoàng hậu, nàng mừng rỡ, vừa nghe nội thị truyền ý chỉ nói rằng nương nương còn muốn gặp công tử thì vội vàng sai Phục Linh đi gọi bé Đá.

Bé Đá lúc này đang khổ sở nâng ghế nhỏ đứng tấn, Trình Thiệu Đường ngồi trên băng ghế dài nhìn chằm chằm con, thỉnh thoảng lại chỉ ra những tư thế sai của thằng bé.

Lúc Phục Linh đi tới, Trình Thiệu Đường còn chưa nói gì, mắt bé Đá đã lập tức sáng lên.

Tốt quá rồi, nếu vào cung thì hôm nay không cần tập võ với cha nữa!

Trình Thiệu Đường liếc bé Đá một cái rồi chán nản lắc đầu, bỏ ghế nhỏ xuống, vỗ lên vai nó mà nói: “Theo Phục Linh tỷ đi tắm trước đã, vào cung không được nghịch ngợm đâu đấy.”

“Con biết rồi ạ!” Bé Đá lớn tiếng đap, sau đó vui vẻ kéo tay Phục Linh rời đi,

Trình Thiệu Đường tự mình đưa hai mẫu tử đến cổng cung, nhìn cung nữ nội thị do hoàng hậu phái tới đón họ vào, rồi mới đánh xe về nhà.

Đây là lần đầu tiên Lăng Ngọc vào cung kể từ khi tân đế đăng cơ đến ay, những kí ức tồi tệ mà nàng gặp phải trong cung khi tiên đế còn tại vị lúc này đã tan biến bởi sự thay mới hoàn toàn trong cung.

Đến cung Phượng Tảo, Thải Vân đã mỉm cười ra đón nàng: “Nương nương vẫn luôn nhắc tới phu nhân và tiểu công tử, hôm nay cuối cùng cũng đợi được mẹ con hai người rồi, nhất là tiểu công tử, vừa nãy đại điện hạ của chúng ta còn nhắc suốt kìa!”

Không ai nhắc tới chuyện Lăng Ngọc dời kinh, như thế khoảng thời gian qua nàng chẳng qua chỉ đóng chặt cổng phủ không ra ngoài.

Lăng Ngọc cũng cười nói: “Được nương nương nhớ mong quả thực là may mắn của thiếp thân.”

Trong lúc nói chuyện họ đã tiến vào chính điện.

Lúc thoạt thấy hoàng hậu ngồi trên sạp nhỏ, Lăng Ngọc hơi thất thần.

Nàng ấy đã thật sự lên làm hoàng hậu, thay vì địa vị ‘Thành Hi thái tử phi’ đầy khó xử, ngày ngày chỉ biết ăn chay niệm phật,  không màng sự đời.

Sau khi nàng hành lễ xong thì hoàng hậu ban ngồi, Triệu Tuần không đợi được nữa mà chạy tới, kéo tay bé Đá hỏi: “Bé Đá, sao lâu thế rồi không tới tìm ta?”

“Tiểu thúc nói nhà huynh chuyển sang nhà mới rồi, đệ không thể tùy tiện đi tìm huynh mà phải để huynh cho người tới gọi mới được.” Bé Đá dẩu miệng đáp.

“Vậy đệ chuyển tới đây sống với ta đi! Phòng ta rộng lắm, giường cũng nhiều, đệ thích chọn cái nào cũng được!”

“Không được đâu, đệ còn có cha, mẹ, bà nội và tiểu thúc nữa!”

“Thế cũng không sao, nhà đệ chuyển hết tới đây đi, nhà ta nhiều phòng lắm, đủ ở mà!” Triệu Tuân hồ hởi nói.

……….

Hoàng hậu và Lăng Ngọc nhìn hai thằng nhóc ‘cửu biệt trùng phùng’ mà cố gắng nhịn cười, nghe thấy những lời đầy ngây ngô của chúng mà suýt nữa bật cười.

“Hay là các ngươi chiều theo tâm nguyện của Tuần Nhi, cả nhà dọn vào cung ở đi?” Hoàng hậu đùa.

Lăng Ngọc cười đáp: “Vậy thì tốt quá, thiếp thân chỉ sợ tiểu tử ở trong cung làm loạn, nương nương lại phải cầm chổi đuổi chúng ta ra ngoài!”

Hoàng hậu cuối cùng cũng bật cười.

“Trong cung giờ vắng tanh, đang là lúc cần chút náo nhiệt.”

Lăng Ngọc mím môi cười.

Hậu cung đúng là hơi quạnh quẽ, nhưng chắc cũng chỉ là tạm thời thôi, tân đế đăng cơ đã hơn một năm, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu mở đợt tuyển tú đầu tiên.

Nhưng những việc này đều không liên quan tới mình.

Thải Vân dẫn hai thằng nhóc ra ngoài chơi, bấy giờ hoàng hậu mới hỏi tình hình Lăng Ngọc bị ép rời kinh hôm đó.

Nghe xong, nàng không khỏi thở dài.

“Tuy tứ đệ muội trông có vẻ hơi khó gần, thẳng thắn quá mức, nhưng thực chất lại là người rất dễ mềm lòng. Chỉ mong tứ hoàng đệ sẽ niệm tình muội ấy sống chết đi theo mà đối xử thật tốt với muội ấy.”

“Nương nương yên tâm, thiếp thân nghe nói ngày Tề vương bỏ trốn còn cưỡi chung một con ngựa với Tề phi, có thể thấy trong lòng ngài ấy cũng có vương phi.” Lăng Ngọc nói.

Hoàng hậu lắc đầu: “Muội ấy ở đó không thân không thích, nếu chỉ dựa vào tâm ý của tứ hoàng đệ để sống qua ngày thì sao có thể sống hết cuộc đời dài dằng dẵng này. Suy cho cùng, muội ấy chỉ có một mình tứ hoàng đệ, nhưng bên cạnh tứ hoàng đệ lại không chỉ có một mình muội ấy.”

“Nếu muốn quãng đời còn lại có chỗ dựa, e rằng còn phải có cốt nhục của chính mình.” Chợt nhớ tới hiện giờ Tề vương đã là phản thần, hoàng hậu lại thở dài một tiếng: “Với tình hình của bọn họ hiện giờ, có lẽ không có con cũng là chuyện tốt. Sau này lỡ mà đánh nhau, người lớn còn chẳng bảo vệ được mình, huống chi là trẻ nhỏ. Nếu có rồi lại đánh mất, chẳng thà từ lúc đầu chưa từng có được còn hơn.”

Thấy dáng vẻ buồn bã của hoàng hậu, người cũng đang đau khổ vì chuyện con cái mà Lăng Ngọc không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Nói đến bé Đá và Triệu Tuần đang chơi trong vườn, chúng nhân lúc Minh Nguyệt và các cung nữ khác không để ý, kéo tay nhau chuồn ra ngoài chơi.

“Đại công tử, nhà huynh rộng thật đấy, nếu chơi trốn tìm chắc chắn sẽ không bị người ta dễ dàng tìm thấy.” Bé Đá chạy tới chạy lui trên đường, lúc thì chọc vào những bông hoa rung rinh trong gió bên người, lúc thì đuổi theo con bướm sặc sỡ không biết bay từ đâu tới, cuối cùng bé lại chạy tới cạnh Triệu Tuân và nói.

Triệu Tuân đang định đáp lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Triệu Uâng cách đó không xa: “Con khỉ béo kia, qua đây cho trẫm!”

Triệu Tuân sửng sốt quay đầu lại, đã thấy bé Đá nhảy chân sáo tới chỗ phụ hoàng.

“Điện hạ gọi cháu ạ? Sao điện hạ không xưng Cô nữa mà lại xưng trẫm? Trẫm là sao ạ? Có vẻ nghe không hay bằng Cô.”

Những câu hỏi dồn dập của nó khiến Triệu Uân không nói nên lời.

Hạ công công cố nhịn cười nói: “Tiểu công tử, đây là bệ hạ, không phải điện hạ.”

“Điện hạ đổi tên rồi sao?” Bé Đá chớp chớp mắt hỏi tiếp.

Triệu Uân giần giật khéo môi, một lát sau cuối cùng cũng không nhịn nổi mà vươn tay ra, véo mạnh một cái lên mặt nó: “Thằng ngốc này!! Rốt cuộc Trình Thiệu Đường có mời ai về dạy nhóc học về danh xưng lễ tiết cơ bản không đấy!”

Cái véo này của hắn khiến bé Đá kêu oai oái, quơ cánh tay gạt tay hắn ra, sau đó ôm bên má bị véo đau rồi tức giận trừng mắt với hắn: “Đau chết mất, cháu không chơi với thúc nữa, đồ xấu xa!”
Bình Luận (0)
Comment