Trình Thiệu Đường đẩy tay nàng ra: “Đợt trước nương nương đã xin ý chỉ của bệ hạ mời một số nữ tử có phẩm hạnh đoan trang từ các phủ trong kinh vào cung để tiến hành chọn lọc, nay nàng ấy có thai, bệ hạ lập tức hủy bỏ chuyện này để nàng ấy đỡ phải nhọc lòng, có thể thấy bệ hạ rất coi trọng cái thai này của nương nương.”
“Mong mãi mới được đứa con này, ngài ấy đương nhiên rất để tâm.” Lăng Ngọc không mấy bất ngờ.
Bản thân tân đế là đích tử, vì thế so với thứ xuất, ngài ấy càng coi trọng đích tử hơn, chỉ mong lần này hoàng hậu sinh được con trai, có vậy mới khiến những kẻ có tâm tư bất chính hoàn toàn hết hi vọng.
“Với tính tình của hoàng hậu nương nương, e rằng người sẽ không đồng ý để bệ hạ làm vậy.” Lăng Ngọc nói.
Trình Thiệu Đường gật đầu: “Nàng nói đúng rồi đấy.”
Hậu cung vốn đã quạnh quẽ, lại chẳng có lấy một người được lòng thánh thượng, nay hoàng hậu còn đang mang thai. Với sự hiền lương của nàng ấy, sao có thể để bệ hạ không có người biết nóng biết lạnh ở bên săn sóc.
Lăng Ngọc thở dài não nề.
Nữ tử trên đời này là như vậy, chuyện gì cũng đặt phu quân lên đầu, ngay cả hoàng hậu nương nương – người có thân phận cao quý như mẫu nghi thiên hạ cũng không phải là ngoại lệ.
“Chuyện của hậu cung không liên quan tới chúng ta, nếu nương nương cho vời thì nàng vào cung thỉnh an, cứ hết lòng là được, không cần để ý đến người không liên quan.” Trình Thiệu Đường nói.
“Người không liên quan gì cơ?” Lăng Ngọc lấy làm khó hiểu, song, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của chàng thì nàng lập tức vỡ lẽ.
Hoàng hậu nương nương có thai, trước khi có người mới có năng lực vào cung, Dung tần chẳng phải là điểm sáng duy nhất lúc này sao? Dựa vào sự an phận bao nhiêu năm qua của nàng ta, nói không chừng hoàng hậu còn có thể giao phó một số việc trong cung cho nàng ta.
Nếu đúng là như vậy thì nàng không thể không nói rằng, Dung tần cũng khá thông minh, nàng ta đã tìm được cách thích hợp để tồn tại trong cung.
Không thể dựa vào bệ hạ, chỉ đành ôm chặt lấy cây đại thu là hoàng hậu nương nương, dù không có được sự sủng ái của bệ hạ thì nàng ta vẫn có thể sống tốt dưới bóng mát của cây đại thụ, chỉ cần một ngày hoàng hậu vẫn còn biệt đãi nàng ta thì ngày đó nàng ta không sợ bị người ta giẫm đạp.
“Còn một chuyện nữa, bệ hạ chọn thư đồng đủ tuổi từ các phủ, để chúng vào cung học tập luyện võ với đại hoàng tử, bé Đá cũng có trong số nhưng người được chọn.”
Lăng Ngọc cau mày, mặt toát lên vẻ không vui.
Trình Thiệu Đường hiểu suy nghĩ của nàng, an ủi nói: “Nàng đừng sợ, lần này bệ hạ sắp xếp cho chúng ở cung Thừa Đức, ăn ngủ nghỉ đều ở đó, Canh thái phó là người phụ trách dạy chúng đọc sách, Chử đại ca thì phụ trách dạy võ nghệ, bất cứ ai trong hậu cung cũng không được tùy tiện ra vào.”
“Đây là kiểu dạy học khép kín sao?” Lăng Ngọc vô cùng ngạc nhiên, nghe đến đoạn Chử Lương dạy võ nghệ mới thoáng yên tâm.
Dù sao đó cũng là người bé Đá quen, lại còn thân thiết với gia đình nàng nên cũng coi như là người của mình.
“Ừ, đúng là như vậy.” Trình Thiệu Đường gật đầu.
Ban đầu chàng cũng lo lắng về bài vở của nhi tử sau khi mình xuất chinh, đọc sách còn có ông ngoại nên sẽ không thành vấn đề, nhưng về vấn đề võ nghệ thì lại phải nghĩ cách khác, kế hoạch hiện giờ của bệ hạ coi như thay chàng giải quyết vấn đề khó khăn này.
Canh gia thi lễ gia truyền, tiền Canh tướng gia chính là Trạng nguyên đương thời, Canh thái phó là đích trưởng tử của ông, được thừa hưởng sự đào tạo từ khi còn tấm bé, học thức phải nói là bất phàm, có ông đích thân dạy dỗ, chàng thấy mình chẳng còn gì để lo lắng.
Còn về Chử Lương thì càng không cần lo lắng.
“Chuyến này chàng đi nhất định phải chú ý nhiều hơn, ta thà thấy chàng bình an trở về, chứ không cần công thành danh toại gì đó của chàng. Dù thế nào đi chăng nữa, dù là tiền đồ như gấm hay vinh hoa phú quý cũng không để đánh đồng với mạng sống.” Hôm sau, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, đích thân thay áo chải đầu cho chàng, càng về sau thì nàng càng lưu luyến.
Trình Thiệu Đường vuốt v e gương mặt nàng, nhìn nàng trìu mến rồi dịu dàng nói: “Những lời nàng nói ta đều nhớ cả rồi.”
Vừa ra đến trước cửa, chàng bất giác dừng bước lại, ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt rưng rưng nước mắt của người thân, tầm mắt dừng lại trên người Lăng Ngọc đang nắm bàn tay nhỏ bé của nhi tử, sau đó nhìn sang khuôn mặt khóc tèm lem của bé Đá, chàng cắn răng, cuối cùng xoay người, sải bước rời đi.
“Tướng quân.” Tiểu Mục chờ ở ngoài cổng đã lâu, thấy chàng ra thì lập tức dắt ngựa của chàng tiến lên với vẻ hưng phấn.
Hắn cuối cùng cũng có cơ hội được chinh chiến sa trường với Trình đại ca rồi!
Trình Thiệu Đường lên ngựa, nhìn chằm chằm ngôi nhà phía sau mình lần cuối, sau đó kẹp bụng ngựa, tuấn mã lập tức phi nhanh như tến bắn, bỏ lại bé Đá đang đuổi theo cùng tiếng khóc ở phía sau.
“Cha ơi!!” Thấy bóng cha đã biến mất khỏi tầm mắt, bé Đá cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
Trình Thiệu An đuổi tới, ôm chặt bé vào lòng và dịu giọng dỗ dành, đến khi tiếng khóc trong ngực nhỏ dần, hắn mới ngẩn ngơ nhìn về phía huynh trưởng vừa biến mất, im lặng hồi lâu.
“Ngũ cô nương, chúng ta đi thôi, nếu để muộn lão nô không tiện bẩm báo.” Giọng nói thờ ơ vang lên bên cạnh khiến Tô Ngưng San thu lại tầm mắt.
Nàng liếc đối phương một cái, chẳng nói chẳng rằng bước lên cầu.
Rồi sẽ có một ngày, rồi sẽ có một ngày………. Nàng nhất định cho bọn họ biết rằng, nàng không phải quả hồng mềm mặc người ta vo ép!
Nàng xoắn chặt chiếc khăn trong tay.
Vào năm đầu của thời kì Khải Nguyên, Khải Nguyên đế một lần nữa bổ nhiệm Trình Thiệu Đường làm thống soái, dẫn binh bình định các xung đột ở khắp nơi trong Trung Nguyên. Sau khi ý chỉ được truyền ra, quan viên trong triều đều có suy nghĩ riêng.
Từng là Trấn Ninh hầu và là Ninh Quốc công bây giờ nhẹ nhàng lau chùi thanh bảo kiếm đã đi theo ông hơn mười mấy năm, sau khi nghe tin thì hơi chững lại, qua hồi lâu mới thở dài một tiếng.
“Hành động này của bệ hạ hoàn toàn bỏ ngỏ đám lão thần từ thời tiên đế chúng ta!”
Không dùng những lão tướng kì cựu, bắt đầu dùng một nhóm tướng trẻ do Trình Thiệu Đường đứng đầu, phải nói là tân đế quả thực là người dám đánh cược.
Trong những tướng lĩnh xuất chinh lần này, ngoài Trình Thiệu Đường có chút tiếng tăm sau trận đánh ở Tây Nam ra, những người khác đều là những kẻ vô danh. Giờ này khắc này, ông cuối cùng cũng tin chắc rằng, thời đại quân sự từng thuộc về ông và Bình Dương hầu sẽ sớm trở thành quá khứ.
“Quốc công gia nói vậy là sai rồi, những người kia tuy rằng có năng lực, nhưng chung quy vẫn còn thiếu kinh nghiệm, làm sao có thể đánh đồng với ngài được chứ?” Phó tướng đi theo ông lâu năm không đồng ý với suy nghĩ của ông.
Ninh quốc công tra kiếm vào vỏ, thản nhiên nói: “Tuy bọn họ thiếu kinh nghiệm, nhưng cũng từng liều mạng trên chiến trường, rất nhiều người trong số họ đều đến từ chiến trường Tây Nam, e rằng chẳng ai biết rõ năng lực của họ hơn ta.”
Dẫu những tướng sĩ trẻ tuổi ấy đi theo Trình Thiệu Đường, nhưng phần lớn đều được ông chứng kiến trưởng thành, sao ông lại không rõ năng lực của họ chứ.
Tiên đế hồ đồ cả đời, nhưng về chuyện chọn người kế vị lại sáng suốt hiếm thấy.
Ông chống quải trượng, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía bầu trời xanh với vẻ mặt cô đơn và đẫn đờ.
Giang sơn mỗi thời đều xuất hiện nhân tài, từ đó người mới thay thế người cũ. Loáng một cái, anh hùng tuổi xế chiều, hồng nhan cũng già đi, quả thực đã đến lúc ông nên lui về rồi….
***
Trong cung Phượng Tảo, hoàng hậu dịch người vì có chút không được tự nhiên, nàng lén liếc nhìn vua của một trước trước mặt, bỗng cảm thấy hơi đau đầu.
Bệ hạ đã nhìn chằm chằm vào bụng nàng hơn hai khắc chung rồi….
Nàng không đoán được chàng đang nghĩ gì, chỉ có thể ngồi yên để chàng nhìn. Nhưng cứ ngồi im mãi như thế này, nàng cũng cảm thấy rất mệt!
Nàng khẽ thở dài, đang định phá vỡ sự trầm mặc này thì Triệu Uân đã cau mày cất tiếng hỏi trước: “Trong bụng thật sự có con của trẫm sao?”
Hoàng hậu hắng giọng nói: “Nếu thái y không lừa quân, thì chắc là vậy.”
“Bọn họ không có gan chó đấy đâu!” Triệu Uân hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng ngồi thẳng người lên.
Trước cổng cung Phượng Tảo, Dung tần tới thỉnh an hoàng hậu bị Minh Nguyệt chặn lại.
“Hôm nay hoàng hậu không rảnh, Dung tần muộn chút hẵng tới!”
“Cũng được, vậy lát nữa ta lại tới.” Dung tần ngó lơ vẻ mặt khinh thường của Minh Nguyệt, mỉm cười nói.
Minh Nguyệt nhìn nàng ta dẫn cung nữ rời đi rồi nhổ toẹt một cái: “Gì mà tới thỉnh an nương nương chứ, rõ ràng là tới vì bệ hạ! Giờ nương nương đang có thai nên ai cũng không an phận, sao các nàng không nhìn xem mình có thân phận gì mà cũng dám mơ tưởng thay thế được nương nương, giành lấy sự sủng ái của bệ ha!”
Dung tần thoáng dừng bước, song lại vờ như không nghe thấy mà tiếp tục tiến về phía trước, nhưng cung nữ Thanh Trúc bên cạnh nàng lại cảm thấy tức giận, nhỏ giọng nói: “Nàng ta thật sự quá đáng hết sức!”
“Đại cung nữ được yêu thích bên cạnh hoàng hậu nương nương đương nhiên phải kiêu kỳ hơn người khác rồi.” Dung tần thờ ơ nói.
“Biết là vậy, nhưng chẳng phải nàng ta cũng chỉ là nô tì thôi sao?”
Dung tần chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Nô tỳ? Nô tỳ bên cạnh một chủ tử đắc thế còn danh giá hơn nhiều so với chủ tử bị thất thế, ngay cả Thôi tần có công sinh ra hoàng trưởng tử, bây giờ cũng chỉ là hư danh. Nếu không phải nể mặt hoàng trưởng tử, e rằng nàng ta còn chẳng có cửa vào cung, cả đời phải ở trong phủ thái tử chờ chết.
Nhưng vào cung rồi thì sao chứ? Nàng ta vẫn ‘ốm nặng’ không ra ngoài như cũ, sợ rằng ngoại trừ những người có lòng, cũng chẳng có mấy người nhớ rằng trong cung còn tồn tại một người như thế.
Thế nhưng…..
Vẻ mặt nàng có phần suy tư.
Nếu hoàng hậu sinh hạ đích tử, vậy thì thân phận của hoàng trưởng tử sẽ trở nên lúng túng.
Những năm qua, tuy hoàng trưởng tử vẫn luôn được hoàng hậu nuôi dạy, nhưng lại không phải đích tử, dẫu hoàng hậu có đối xử hết lòng với nó, nhưng một khi nàng ta có cốt nhục của mình, e rằng…..
Đúng như những gì nàng nghĩ, tân đế vốn chỉ có một đứa con trai là Triệu Tuần, Triệu Tuần được hoàng hậu đích thân nuôi dạy, tuy không có danh phận đích tử nhưng cũng không khác gì đích tử là bao. Sau này, những hoàng tử của phi tần khác chưa chắc đã sánh bằng vị hoàng trưởng tử này.
Nào ngờ hoàng hậu nhiều năm không hoài thai lại bất ngờ nhận được tin vui, tân đế xưa nay thích ra vẻ âm trầm trên triều đường, hành sự như sấm rền gió cuốn, không nể nang ai, giờ đây cách cư xử đã có phần mềm mỏng hơn, các quan viên biết rằng điều này đều là nhờ việc hoàng hậu có thai mới khiến tân đế vui mừng khôn xiết, điều này cũng chứng tỏ rằng tân đế gửi gắm rất nhiều kì vọng vào đứa bé trong bụng hoàng hậu.
Hoàng hậu trong cung truyền ra ý chỉ, chọn những nữ tử có công dung ngôn hạnh vẹn toàn trong phủ của các quan viên từ tứ phẩm trở nên để bổ sung hậu cung, ý chỉ vừa truyền ra, triều đình và dân dúng hết lời khen ngợi sự hiền đức của hoàng hậu.
Lăng Ngọc đương nhiên cũng biết chuyện này, nàng chỉ biết lắc đầu đầy chán nản.
E rằng cả kiếp này nàng cũng chẳng tài nào học nổi sự hiền đức như vậy. Đừng nói là để nàng tự mình chọn người, nếu Trình Thiệu Đường dám léng phéng với nữ tử khác trong lúc nàng mang thai, nàng thậm chí còn tính đến việc chặt xác chàng, làm sao có thể sinh con rồi làm trâu làm ngựa cho chàng!
“Vợ thằng cả, con thấy sao?” Vương Thị cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng, nàng hoàn hồn nhìn chằm chằm Vương Thị.
Vương Thị thấy thế thì biết nàng ngay không nghe thấy những lời mình vừa nói, chỉ đành bất lực nhắc lại: “Lục gia kia lại tới nhà tìm chúng ta, bọn họ nói rằng chuyện sính lễ có thể bàn bạc lại, chỉ cần dựa theo những hộ gia đình bình thường trong kinh là được. Ta thấy Lục cô nương quả thực là một cô nương khá tốt, hiếm lắm Thiệu An mới nhìn trúng một người, hơn nữa nhà họ cũng đã thay đổi suy nghĩ, ta thấy mối hôn sự này cũng không phải không được.”
“Nhị đệ cũng đồng ý rồi ạ?” Lăng Ngọc hỏi.
“Việc này, ta vẫn chưa nói với nó, ta muốn xem ý con thế nào trước, nếu con cũng thấy được, ta mới nói với nó.”
Lăng Ngọc lắc đầu: “Mẹ nói Lục cô nương tốt, nhưng rốt cuộc nàng tốt thế nào thì con cũng không rõ. Nhưng nếu theo quan điểm của con thì nên chuyện nào ra chuyện nấy, mối hôn sự này đã bỏ rồi thì không nên nhắc lại nữa. Vì sao nhà họ Lục kia bỗn nhiên thay đổi suy nghĩ? Con nghĩ là vì họ nhìn trung thân phận của Thiệu Đường. Nếu Thiệu Đường vin quang trở về, họ sẽ duy trì mối quan hệ của hai nhà; giả sử Thiệu Đường…..”
“Không phải con lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà…. Con thà tìm một nhà bình thường nhưng cô nương và người nhà đó phúc hậu, còn hơn là dây dưa với đám người chuyên bợ đít người khác.”
“Cái này….. con nói cũng có lí.” Vương Thị nghe nàng nói như vậy thì không khỏi do dự.
Bà muốn tìm thê tử cho thứ tử, nhưng người nhà thê tử lại nhắm vào trưởng tử, thế còn ra thể thống gì nữa?
“Nhưng nếu Lục cô nương kia quả thực là một cô nương tốt hiếm có, vậy thì mối hôn sự này cũng không phải là không có khả năng, nếu mẹ tin con, chi bằng để con tìm cơ hội gặp một lần, đến lúc đó chúng ta hẵng quyết định.”
“Không cần làm phiền đại tẩu, đệ không đồng ý mối hôn sự này.” Trình Thiệu An không biết đã đi vào tự lúc nào, nói chắc nịch như đinh đóng cột.
“Sao lại thế?” Vương Thị sửng sốt hỏi.
“Hiện giờ đại ca vì tiền đồ của cả nhà chúng ta mà liều cả mạng sống, sao con có thể làm liên lụy huynh ấy được. Cứ cho là Lục gia không có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ dựa vào lời nói và việc làm không nhất quán của họ cũng đủ để thấy họ chẳng phải gia đình tử tế gì. Thành thân là chuyện tốt của hai họ, không phải chuyện của hai người, hơn nữa nó còn liên quan tới tương lai của hai gia tộc, nên sao có thể xem nhẹ được.
“Đại tẩu, tẩu không cần quan tâm tới chuyện này nữa, đệ không đồng ý!”
Lăng Ngọc nhìn hắn chằm chằm như thể không quen biết hắn, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Nếu đệ đã quyết định như vậy thì chuyện này cứ nghe đệ là được.”
Vương Thị thấy thế thì thở dài não nề: “Thôi vậy thôi vậy, để ta xem nhà khác.”
Nửa tháng sau, trong kinh bất ngờ nổ ra một tin tức kỳ lạ, Tô Quán Chương, gia chủ của Tô gia – hoàng thương mới được định bị cháu gái cáo trạng lên công đường, lập tức gây ra náo động.
Nữ tử khuê các cáo trạng bá phụ ruột thịt là vụ cáo trạng đầu tiên của triều đại kể từ khi khai quốc đến nay.
Lúc Lăng Ngọc nghe thấy Phục Linh nhắc tới chuyện này thì súy nữa không nắm chắc chén trà trong tay.
Nàng không nghe nhầm chứ? Tô gia cô nương thật sự kiện Tô Quán Chương ư?Đọc đoạn Trấn Ninh hầu ngậm ngùi ghê á, thương quá à