Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 113

Vừa dứt lời, nàng đã trông thấy Lăng Ngọc dẫn một đôi nhi nữ đi vào, sau đó nàng đưa mắt nhìn bé Bùn đang nằm trong lòng của nhũ mẫu. Bấy giờ con bé đang nhìn ngó xung quanh với đôi mắt tròn xoe đầy vẻ hiếu kì, một lát sau, nó nhoẻn miệng cười ngọt ngào với nàng, bàn tay nhỏ nhắn chỉ về phía nhị hoàng tử cách nàng không xa, đồng thời ‘A’ lên một tiếng.

Lăng Ngọc cũng không quá bất ngờ khi thấy Dung quý tần ở đây, dù gì nàng cũng đã vào cung mấy lần, cũng biết hiện giờ Dung quý tần đang là trợ thủ đắc lực bên cạnh hoàng hậu nương nương, người giúp hoàng hậu giải quyết chuyện của lục cung và đang được hoàng hậu hết sức tín nhiệm.

Nhị hoàng tử vốn đang ngoan ngoãn lắng nghe hoàng huynh đọc sách, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn, đập ngay vào mắt cậu là một tiểu cô nương cũng trạc tuổi mình, vì thế cũng hưng phấn mà kêu lên ‘A a’.

Bé Bùn nghe vậy lại ‘A’ lên một tiếng vang dội, như thể muốn so tài với cậu bé.

Nhị hoàng tử cũng không chịu kém cạnh, càng kêu ‘A a’ to hơn.

Hai đứa nhỏ cứ kêu ‘A a’ qua lại, khiến hoàng hậu và đám người Lăng Ngọc cười đau cả bụng.

“Cô nhóc này đúng là hài hước, mau bế tới đây để bản cung xem nào.” Hoàng hậu cười một lúc mới ngừng lại, vẫy tay về phía bé Bùn.

Lăng Ngọc mỉm cười, ôm lấy nữ nhi từ trong lòng nhũ mẫu, bế thẳng tới chiếc sạp dài mềm mại nơi hoàng hậu đang ngồi.

Cái mông nhỏ của bé Bùn vừa chạm xuống sạp là lập tức dùng tứ chi bò về phía nhị hoàng tử đang ngồi.

Hoàng hậu và Lăng Ngọc không kịp giữ bé lại, đành nhìn nó bò thật nhanh về phía nhị hoàng tử, sau đó ngồi uỵch ở trước mặt cậu bé.

Triệu Tuần và bé Đá thấy thú vị, ngồi một bên nhìn hai đứa nhỏ giao lưu bằng với cách nói bập bẹ.

“Tiểu nha đầu này tay chân có lực thật đấy, đã biết đi chưa?” Hoàng hậu mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, cất tiếng hỏi.

“Con bé có người đỡ thì có thể đi được vài bước, xa hơn thì chắc vẫn chưa đi được.” Lăng Ngọc trả lời.

“Vậy thì giống Thụy nhi rồi, Thụy nhi cũng như vậy, nếu có người đỡ thì cũng có thể đi được vài bước.” Nhắc đến nhi tử là cả khuôn mặt của hoàng hậu lại trở nên dịu dàng.

Dung qúy tần nở một nụ cười đúng mực, sau khi liếc thoáng qua Lăng Ngọc, quay sang nhìn huynh muội bé Đá, bấy giờ mới cụp mắt xuống và dứng dậy cáo lui: “Nương nương có khách quý, thần thiếp không quấy rầy nữa.”

Hoàng hậu cũng không muốn giữ lại, dặn dò qua loa vài câu rồi để nàng rời đi.

Trước khi đi, nàng lại không nhịn được mà dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt có nụ cười vui vẻ mãn nguyện của Lăng Ngọc, sau đó nàng bất giác bặm chặt cánh môi, vẻ mặt có chút ngưỡng mộ.

Nhi nữ song toàn…… Chỉ tiếc rằng đời này mình sẽ chẳng có cơ hội sinh con dưỡng cái.

Nàng khẽ thở dài, cuối cùng quay người rời đi.

Ra khỏi cung Phượng Tảo, lúc đang định lên kiệu thì nàng bắt gặp Minh quý nhân vừa mới vào cung năm ngoái, thấy đối phương cung kính làm lễ với mình, nàng bỗng sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Qúy nữ xuất thân danh môn thì sao chứ, giờ các nàng thấy mình chẳng phải đều lễ phép làm lễ vấn an sao?

Ngoại trừ sự sủng ái của bệ hạ ra, nàng cơ bản đã có được những thứ mà nàng từng muốn như quyền thế, địa vị, vinh hoa phú quý. Điều này chẳng phải đã chứng minh rằng lựa chọn ngày đó của nàng là không sai sao?

Trong cung Phượng Tảo, hoàng hậu hỏi vài chuyện thú vị lúc ở nhà của bé Bùn, sau đó nàng lại kể những chuyện khiến người ta dở khóc dở cười của nhị hoàng tử, cuối cùng hỏi về bé Chước, nhi tử của Dương Tố Vấn.

Lăng Ngọc cũng chọn vài chuyện thú vị của bé Chước để kể cho hoàng hậu nghe, khiến nàng cười không ngớt.

Đây là lần đầu tiên Lăng Ngọc thấy hoàng hậu trước nay luôn đoan trang cười vui vẻ như vậy, không phải là nụ cười yếu ớt thận trọng mà nụ cười này xuất phát từ vui vẻ nơi đáy lòng. Có thể thấy, sự ra đời của nhị hoàng tử thật sự đã khiến nàng ấy buông bỏ được gánh nặng trong lòng, cũng giống như tỷ tỷ Lăng Bích của nàng vậy, từ khi sinh được bé Hổ là cả người nhìn trông thư thái hơn hẳn.

“Á?! Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!!” Tiếng kêu sợ hãi của bé Đá và Triệu Tuần bỗng nhiên vang lên, hai người cùng quay đầu nhìn thì trông thấy bé Bùn và nhị hoàng tử không biết đã giằng co với nhau tự lúc nào, ngươi đá ta bằng đôi chân mập mạp, ta đánh ngươi bằng bàn tay múp míp, ta một phát ngươi một phát không ai chịu nhường ai.

Nhất là bé Bùn, cô bé bỗng nhiên lật người, đè cơ thể tròn vo lên người nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử không chịu thua kém, tứ chi dùng toàn lực đạp bé Bùn ra, sau đó kêu lên ‘A a’ rồi nhân cơ hội đè lên người bé Bùn khi cô bé chưa kịp định thần.

Bé Đá và Triệu Tuần ở một bên kêu ‘Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi’, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản hai đứa nhỏ đang càng đánh càng hăng lại.

Lăng Ngọc và hoàng hậu dở khóc dở cười, đang định tiến lên ôm hai đứa nhóc coi trời bằng vung này ra thì bất ngờ có một bóng người đột nhiên lao vào, Lăng Ngọc chỉ thấy nhoáng lên một cái, đối phương đã bế nhị hoàng tử đang lăn lộn cùng bé Bùn lên.

“Bệ hạ!”

“Phụ hoàng!”

Tiếng gọi của bé Đá và Triệu Tuần vang lên, các cung nữ lập tức quỳ xuống sau khi nghe tiếng gọi.

Lăng Ngọc cũng vội vàng quỳ xuống, hoàng hậu thì đứng dậy, tiến tới trước mặt Triệu Uân, người đang bế nhị hoàng tử lúc này đang trừng mắt to mắt nhỏ với bé Bùn, nàng cất tiếng hỏi: “Sao bệ hạ lại qua đây lúc này?”

Triệu Uân không trả lời nàng mà trừng mắt với bé Bùn.

Bé Đá chạy ‘bịnh bịnh’ lên trước, ôm bé Bùn đang ngồi trên sạp dài lên, lớn tiếng nói bằng giọng đắc chí: “Đây là muội muội của cháu!”

Nhị hoàng tử giãy giụa trong lòng phụ hoàng, thấy phụ hoàng không thèm để ý tới mình thì nhìn về phía bé Bùn kêu ‘A a a’. Bấy giờ Lăng Ngọc đã tiến lên đón lấy nữ nhi, định tạ tội xong thì lui xuống, nhị hoàng tử thấy thế gấp đệ độ gọi to: “Muội muội!”

Cậu bé vừa gọi, hoàng hậu lập tức bật cười, nhưng bé Đá lại bực bội lẩm bẩm: “Có phải em gái của ngươi đâu, gọi bậy cái gì!”

Hoàng hậu đón lấy nhi tử, chỉnh lại quần áo đã bị kéo đến nhăn nhúm của thằng bé, sau đó nàng cầm bàn tay nhỏ bé của con, mỉm cười nói: “Đã biết là muội muội, sao còn còn đánh nhau với muội muội?”

Nhị hoàng tử nhìn về phía bé Bùn mà gọi tiếp: “Muội muội!”

Bé Bùn đang trừng mắt với cậu bé, thấy nó gọi mình như thế thì lập tức quay ngoắt mặt đi, giấu khuôn mặt vào trong lòng mẹ, ra nhiều không muốn nhìn thấy nó.

Lăng Ngọc chán không buồn nói, nhưng hoàng hậu lại bật cười thích thú vì cảm thấy dễ thương.

“Xinh đẹp nhất, đáng yếu nhất?” Triệu Uân nhìn về phía bé Đá với vẻ mặt nghi hoặc.

Bé Đá ưỡn ngực, dõng dạc trả lời: “Đúng ạ!”

Lăng Ngọc đặt nữ nhi xuống để sửa sang lại quần áo cho con, chỉnh sửa lại mái tóc tơ mềm mại, sau mới dịu giọng dỗ con bé vài câu, tiểu nha đầu ngoan ngoãn chắp tay với Triệu Uân, gọi bằng giọng êm ái: “Bệ hạ!”

Phát âm vậy mà lại rất chuẩn.

Triệu Uân sững sờ, hơi nheo mắt đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, thấy khuôn mặt con bé đỏ hây, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, đang nghiêng đầu nhìn mình với vẻ hiếu kì. Một lát sau, con bé quay người ôm lấy chân mẹ, trốn cả người phía sau mẹ, chỉ thò nửa cái đầu ra tiếp tục nhìn.

Triệu Uân nhướng mày, nghĩ bụng: rõ ràng ban nãy còn đánh nhau sảng khoái thế mà, sao bây giờ đã biết xấu hổ rồi?

Thật đúng là một nha đầu hung dữ khó hiểu!

Lăng Ngọc không muốn làm phiền họ nên vội vàng xin lui.

Hoàng hậu mỉm cười đồng ý: “Bản cung biết ngươi bận việc trong phủ nên cũng không giữ ngươi ở lại lâu nữa, nhưng nếu có rảnh thì nhất định phải dẫn bé Bùn vào cung chơi đấy, bản cung rất thích con bé.”

Lăng Ngọc mỉm cười đồng ý, sau đó mới dẫn đôi nhi nữ lui ra.

“Muội muội!” Nhị hoàng tử thấy bé Bùn bị bế đi thì cuống lên, vùng vẫy muốn xuống khỏi sạp.

“Sao thế này? Chẳng phải vừa rồi đánh nhau dữ lắm sao?” Triệu Uân nhìn nhi tử với vẻ khó hiểu.

Triệu Tuần vội tiến lên giúp hoàng hậu dỗ đệ đệ.

“Trẻ con đánh nhau rồi lại làm lành ngay ấy mà, đâu thể coi là thật được.” Hoàng hậu liếc hắn một cái, lại nói: “Hơn nữa bé Bùn quả thực rất đáng yêu, lại còn chạc tuổi của Thuỵ nhi. Dù chúng có đánh nhau, chắc cũng là vì thích nên mới đánh.”

Triệu Uân càng chau chặt mày hơn.

Đây là kiểu ngụy biện gì vậy? Đánh nhau cũng là vì thích nhau?

“Con đã từng đánh nhau với bé Đá chưa?” Hắn quay sang hỏi Triệu Tuần.

“Đánh rồi ạ!” Triệu Tuần trả lời theo bản năng, sau đó cúi đầu không dám nhìn Triệu Uân nữa vì chột dạ, sợ bị phụ hoàng mắng cho một trận.

Là như thế ư? Triệu Uân càng ngờ vực hơn.

Từ khi sinh ra hắn đã tài trí hơn người, các hoàng đệ ở trước mặt hắn đều cư xử đúng mực, đừng nói là đánh nhau với hắn, thậm chí bọn họ còn không dám nói chuyện to tiếng với hắn. Về phần những đứa trẻ con nhà quan viên khác lại càng không có khả năng này.

Sau khi bình định các tỉnh phía nam Bình Giang, triều đình và dân chúng đều đang đợi đại quân khải hoàn, Lăng Ngọc và Vương Thị cũng ngày đêm trông ngóng, thỉnh thoảng họ lại kể cho bé Bùn nghe những câu chuyện anh hùng của cha bé.

Mỗi lần nghe họ nhắc tới cha, bé Đá đều ngác lại những chuyện đang làm, dịch cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh, chống cằm chăm chú lắng nghe. Nhưng bé Bùn thì khác, con bé nghe được một lúc đã cảm thấy nhàm chán, không phải cong mông bò đi, thì cũng là ngáp một cái rồi quay người đi, chổng mông nhỏ về phía họ.

Mỗi lần thấy thế, Lăng Ngọc chỉ đành chán nản vỗ mông con bé vài cái, nghe tiểu nha đầu bất kêu ‘A a’.

“Cũng chẳng biết tính con bé này giống ai, trước đó mẹ còn bảo giống cha nó, nhưng cha nó đâu to ga lớn mật đến mức dám đánh nhau với người ta như thế?” Hễ nhớ tới cảnh tiểu nha đầu giằng co với nhị hoàng tử ngày hôm đó là Lăng Ngọc lại không nhịn được mà thở dài.

Lúc ca ca nó nhỏ như nó còn chưa từng làm chuyện gì táo bạo như vậy! Chẳng biết tiểu nha đầu này bị làm sao, may mà hoàng hậu nương nương rộng lượng, bệ hạ cũng hiếm khi khoan dung một lần, nếu không đã chẳng biết kết cục như thế nào.

“Đợi cha nó về, chàng sẽ không bị tính tình của nữ nhi dọa sợ chứ?” nàng tự lẩm bẩm một mình, càng ngày càng mong ngờ ngày người đó quay về.

Nào ngờ mấy hôm sau, Trình Thiệu Đường dẫn đại quân tiếp tục xuôi nam, trong kinh bắt đầu lan truyền tin tức chàng muốn chiếm đóng các hòn đảo.

Lăng Ngọc nghe xong giật mình sửng sốt.

Ra đảo? Đó chẳng phải nơi Tề vương ở sao? Không ngờ bệ hạ lại để Thiệu Đường đi đối phó Tề vương!
Bình Luận (0)
Comment