Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 116

Trình Thiệu Đường không hỏi hắn định giải thích thế nào, chỉ nhìn bóng lưng rời đi của hắn, đám người Đường Tấn Nguyên thấy hắn quay lại thì tiến tới, vây quanh hắn rồi cùng bước đi.

Đường Tấn Nguyên phát hiện ra ánh mắt của chàng thì quay đầu nhìn lại.

Cách một khoảng khá xa, trong ánh mắt của hai huynh đệ kết nghĩa từng cùng sống chết có nhau đều có vẻ phức tạp.

Một lát sau, Trình Thiệu Đường là người đầu tiên quay mặt đi, chàng dẫn Thái Hòa đi tìm nơi nạn dân tụ tập.

“Vương gia chuẩn bị về phủ?” Đường Tấn Nguyên rủ mắt, cung kính hỏi.

Tuy những tiếng la hét chỉ trích đã lắng xuống từ lâu, nhưng sắc mặt của các tướng sĩ dưới trướng Tề vương vẫn có chút u ám, bọn họ đã thức ròng rã mấy ngày để tham gia cứu nạn, đến cuối cùng lại bị người ta vu oan như thế, dù là ai trong tình cảnh này cũng sẽ khó tránh khỏi tức giận.

“Về phủ đi!” Tề vương trầm giọng nói.

“Vâng!” Ngay sau đó, Tề vương dẫn thị vệ của hắn về phủ, những tướng sĩ còn lại vẫn ở lại đây tiếp tục tham gia cứu nạn với đại quân triều đình.

“Vương gia!” Ánh Liễu đã lo lắng cho Tề vương suốt mấy ngày nay vừa thấy bóng hắn trở về là vội vàng ra đón.

Tề vương dừng bước, nghe nàng ta lo lắng nói tiếp: “Mấy ngày nay vương gia vất vả khổ cực rồi, thiếp đã sai người chuẩn bị…”

“Không cần đâu, nàng về trước đi, bản vương còn có chuyện cần xử lý.”  Tề vương ngắt lời nàng, thấy sắc mặt nàng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, hắn lại nhớ tới quyết định của mình, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn: “Giờ đang trong giai đoạn đặc biệt, nàng, nàng cố gắng chăm sóc tốt cho hai con, mọi chuyện đều phải nghe theo căn dặn của vương phi.”

Ánh Liễu có chút thất vọng, nhưng cũng không dám làm trái ý hắn, chỉ ‘vâng’ một tiếng rồi ngơ ngác nhìn hắn bước vội vào thư phòng với vẻ mặt ảm đạm, có chút chua sót nói không nên lời.

Sau khi cửa thư phòng sau lưng đóng lại, Tề vương bước chậm tới trước thư an và ngồi trầm mặc hồi lâu.

Mãi cho đến khi phía xa truyền tới giọng nói của hạ nhân, hắn mới hoàn hồn, cuối cùng trải tờ giấy ra, nhấc bút trên giá lên, nhúng mực, suy nghĩ một lát rồi hạ bút.

Sau khi viết xong chữ cuối cùng, hắn chậm rãi đặt bút xuống, đợi cho đến khi mực khô hết mới từ từ gấp tờ giấy viết đầy chữ lại rồi nhét vào phong thư.

“Người đâu, truyền Đường Tấn Nguyên!” Hắn cao giọng gọi.

Tức khắc có hạ nhân thưa vâng, lui xuống gọi Đường Tấn Nguyên tới.

Trong chính phòng, Tề vương phi bất an ngồi dựa vào cửa sổ.

Kể từ ngày Tề vương dẫn binh đi chống lại đại quân triều đình như thể từ trên trên giáng xuống đến tận thời khắc này, nàng chưa từng gặp lại hắn.

Trận động đất xảy ra bất ngờ cơ hồ đã giáng một đòn hủy diệt cho vô số dân chúng đại phương, từng có mấy lần nàng dương như có thể nghe thấy tiếng khóc bi thương của dân chúng từ xa vọng tới.

Nàng càng hiểu rõ rằng Tề vương đã hết hy vọng, cho dù không có trận thiên tai này thì vào khoảnh khắc đại quân triều đình xuất hiện trên đảo, bọn họ đã không còn phần thắng. Kết cục chỉ có hai khả năng, hoặc là liều chết quyết chiến đến giọt máu cuối cùng, hoặc là đầu hàng nhận tội.

Thế nhưng, Tề vương sẽ đầu hàng ư? Nàng cười khổ.

Với sự kiêu ngạo của người nọ, làm sao có thể bằng lòng đầu hàng nhận tội.

“Vương phi, vương gia về phủ rồi ạ.” Thị nữ tiến vào bẩm báo.

Nàng đứng phắt người dậy toan đi ra, nhưng nhanh chóng ngồi xuống: “Biết rồi, Án tiên sinh và Đường hộ vệ có về cùng không?”

“Chỉ Đường hộ vệ đưa vương gia về phủ, còn Án tiên sinh thì không thấy đâu.”

Còn có hộ vệ đưa về phủ, chẳng lẽ sự việc đã có bước ngoặt khác? Nàng ngờ vực nghĩ, nhưng chỉ nghĩ đến đây đã khiến nàng không thở ngồi chờ thêm nữa, lập tức đứng dậy đi ra phòng ngoài.

Tới trước thư phòng, thấy cửa phòng đóng chặt, nàng không khỏi cau mày hỏi người hậu bên cạnh: “Sau khi vương gia về vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng, không gọi ai vào hầu hạ sao?”

Người hầu nọ khom người trả lời: “Bẩm vương phi, vương gia từng gọi Đường hộ vệ vào ạ.”

Tề vương phi đang định đẩy cửa bước vào chợt chững lại, sau đó chậm rãi thu tay về. Một lát sau, lúc nàng đang định rời đi thì cửa phòng bị người bên trong mở ra kêu ‘kẹt’ một tiếng, nàng quay người nhìn thì trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tề vương.

“Nàng tới rồi?” Nàng nghe thấy chàng hỏi mình như vậy.

Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng nàng cứ cảm thấy người này có gì đó không được bình thường, đến nước này rồi mà chàng vẫn còn bình tĩnh đến kì lạ.

“Ta vừa dặn hạ nhân chuẩn bị thức ăn, đnag định sai người đi gọi nàng tới, không ngờ nàng đã tới đây rồi.” Tề vương không đợi nàng trả lời đã nói tiếp.

So với phía đông nơi xảy ra động đất nghiêm trọng nhất, phía tây nơi tọa lạc của phủ Tề vương ít bị ảnh hưởng nhất, tuy cũng cảm thấy mặt đấy rung rung, nhưng không gây ra thiệt hại gì đáng kể.

Tề vương phi nhìn hắn chằm chằm, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn khi thấy Tề vương bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, dắt nàng vào phòng.

***

Từ nơi an trí cho nạn dân, Trình Thiệu Đường dẫm ánh trắng trở về doanh trướng, cả ngày bận tối tăm mặt mũi đến nỗi gần như không được uống nước, lúc này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng lại cảm thấy cơn đói ập đến.

“Tướng quân nên dùng bữa rồi. Mấy hôm nay ngài đã vất vả nhiều, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng mạt tướng là được.” Lý phó tướng khuyên nhủ.

Trình Thiệu đường day thái dương, đáp ‘ừ’ một tiếng, nhưng lại hỏi: “Bên phía Bàng đại nhân có truyền tin gì tới không?”

“Tạm thời không có. Tin tức cả đi cả về mất rất nhiều thời gian, đâu thể nhanh như thế được.”

Trình Thiệu Đường sao lại không biết điều này, nhưng mỗi ngày nhìn thấy thảm trạng của nạn dân là trong lòng chàng lại cảm thấy khó chịu.

“Tướng quân, không hay rồi, phủ Tề vương cháy rồi!!” Vào đúng lúc này, có binh sĩ hớt hải tiến vào bẩm báo.

“Chẳng phải có hạ nhân của phủ Tề vương sao, chẳng lẽ còn muốn chúng ta dập lửa giúp họ?” Lý phó tướng bực bội nói.

Trái tim Trình Thiệu Đường đập hẫng một nhịp, đột nhiên nhớ tới câu Tề vương nói ban sáng, vì thế chàng không ngồi nổi nửa, vén góc áo bào vội vàng chạy ra ngoài trong khi còn chưa kịp uống một ngụm trà.

Lý phó tướng thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Trình Thiệu Đường chạy như tên bắn, sắc mặt trở nên hoảng hốt khi trông thấy ánh lửa ngút trời ở phía phủ Tề vương từ đằng xa.

“Vương gia, vương gia!!” Tiếng kêu khóc tê tâm phế liệt của Ánh Liễu trở nên cực kỳ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Tề vương phi khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám tin người vài canh giờ trước còn dùng bữa với nàng, kể cho nàng nghe những chuyện lúc nhỏ của hắn, chớp mắt một cái đã chìm trong biển lửa.

Thế lửa càng ngày càng ngày càng lớn, tiếng đốt cháy ‘lách tách lách tách’, đám hạ nhân từ tứ phía xách nước tới cứu hỏa nhưng chỉ như muốn bỏ biển, căn bản không có chút tác dụng nào, họ chỉ có thể nhìn ngọn lửa dữ dội nuốt chửng ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ.

“Vương gia!!” Ánh Liễu đẩy mạnh thị nữ đang giữ mình ra rồi lao người về phía ngọn lửa, nàng lao quá nhanh quá dứt khoát khiến hai thị nữ ở gần nàng nhất muốn kéo nàng lại cũng không kéo nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Ánh Liễu toan lao vào đám cháy, nào ngờ Tề vương phi đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay của ánh Liễu, thành công ngăn cản bươccs chân của nàng.

Ngay sau đó là một tiếng ‘chát’ giòn giã vang lên, Tề vương phi vung tay tát Ánh Liễu một cái thật mạnh, làm nàng ta quay đầu sang một bên, cơ thể loạng choạng ngã uỵch xuống đất.

“Nếu ngươi muốn chết thì dẫn theo hai đứa con của ngươi đi chết cùng đi!” Tề vương phi đanh giọng quát.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!” Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu khóc của trẻ con, Ánh Liễu quay đầu thì trông thấy đôi nhi nữ của nàng không biết đã chạy tới tự lúc nào, đang nhào thẳng vào lòng nàng khóc nức nở.

Nàng ôm chặt hai con vào lòng, nhìn ngọc lửa cháy bừng bừng trước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc rống lên.

“Vương gia!!”

Trình Thiệu Đường gặp Án Ly và các tướng sĩ của Tề vương ở trước cổng phủ Tề vương, họ vừa nghe tin cũng hốt hoảng chạy về, hai bên chỉ nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lao vào cổng lớn.

Khi chạy đến nơi bốc cháy, họ thấy đám hạ nhân trong phủ cầm chậu rỗng xô rỗng vây quanh đám cháy, trắc phi Ánh Liễu của Tề vương thì ôm hai đứa con của mình quỳ trên đất khóc nức nở.

Còn Tề vương phi thì nhìn về phía biển lửa với sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sóng sánh ánh nước.

“Vương gia!!” Án Ly và những người khác nghe tin chạy về biết Tề vương thân trong biển lửa thì mặt ai cũng tái mét, không hẹn mà cũng kêu lên.

Nhiều tướng sĩ như phát điên, đoạt lấy thùng rỗng trong tay hạ nhân rồi ra sức hất nước vào đám cháy, ngay sau đó đám người Lý phó tướng và Hòa Thái đi theo Trình Thiệu Đường tới cũng tham gia dập lửa.

“Vô ích thôi, vô ích thôi, chàng đã quyết tâm phải chết rồi, dù không có trận lửa này thì cũng chẳng thiết sống….” Tề vương phi lẩm bẩm, tầm mắt nàng thoáng chốc trở nên mồ hồ, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nàng đưa tay đi lau, vậy mà lau được một tay đầy nước mắt.

“Vô ích thôi, vô ích thôi….”

Trình Thiệu Đường cảm thấy cổ họng mình như thể bị người ta bóp chặt, nhất là khi chàng nghe thấy tiếng khóc bi thương của Ánh Liễu và hai đứa nhỏ, sắc mặt chàng bất giác tái nhợt.

Vì thế, đây chính là lời giải thích của Tề vương giành cho mình, cho bệ hạ và cho người dân trên đảo sao?

“Trình tướng quân.” Chàng nghe thấy có người gọi mình, quay người lại thì trông thấy Đường Tấn Nguyên đã đứng trước mặt tự lúc nào.

“Trình tướng quân, đây là thứ trước khi vương gia lâm chung nhờ ta giao cho Trình tướng quân, hi vọng Trình tướng quân có thể trình lên bệ hạ.” Đường Tấn Nguyên lấy phong thư trừ trong ngực ra.

Trình Thiệu Đường hít thở nặng nề, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Đệ biết Tề vương đã sớm có ý định tự tử?”

Đường Tấn Nguyên nở nụ cười trông còn khó coi hơi khóc, cất giọng khàn khàn: “Đám cháy này còn là do ta phụng mệnh của vương gia phóng….”

“Cái gì?!” Trình Thiệu Đường còn chưa nói gì, một binh sĩ Tề vương đúng lúc đi qua nghe vậy kêu lên kinh hãi.

“Đám cháy này là ngươi phóng theo lệnh của vương gia?!!”  Binh sĩ này hét lên khiến cho mọi người đang xách nước dập lửa xung quanh dừng bước, nhất là những tướng sĩ đã theo Tề vương vào sinh ra tử nhiều năm, họ đều nhìn về phía Đường Tấn Nguyên với vẻ không thể tin nổi.

“Đường hộ vệ, những lời ngươi nói đều là thật sao?” Án Ly lau mồ hôi trên trán, cố gắng duy trì vẻ bĩnh tình, trầm giọng hỏi.

Đường Tấn Nguyên không nói không rằng, chỉ vén áo quỳ trước ngọn lửa hừng hực, ‘cộc cộc cộc’ liên tục dập đầu mấy cái: “Thuộc hạ đều đã hoàn thành di mệnh của vương gia.”

Nói đến đây, hắn nghẹn lời chốc lát, sau đó nói tiếp: “Thuộc hạ vốn là kẻ lang bạt giang hồ, vương gia chẳng những không chê còn cho ta đi theo hầu hạ. Vương gia có ơn tri ngộ với thuộc hạ, thuộc hạ không có gì báo đáp, chỉ mong ở dưới hoàng tuyền có thể góp chút sức hèn này bảo vệ vương gia chu toàn!”

Nói xong, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã rút ‘xoẹt’ một con găm bên hông ra, đâm mạnh vào ngực mình trong tiếng kêu thất thanh của mọi người…..

“Tấn Nguyên!!” Khi Trình Thiệu Đường phát hiện ra có điều bất thường, toan tiến lên ngăn cản thì chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đổ rầm trên đất.

“Tấn Nguyên, Tấn Nguyên….” Tay Trình Thiệu Đường run rẩy cầm máu cho hắn, nhưng con dao găm đã đâm trúng giữa ngực. Cảnh tượng máu tươi trào ra xối xả khiến cho chàng, cũng như tất cả những người có mặt tại đây đều cảm thấy đau đớn.

“Vương, vương gia nói, đời này ngài ấy đã làm, làm nhiều chuyện sai lầm, chỉ, chỉ có dùng lửa đốt, mới, mới có thể rửa sạch toàn, toàn thân đầy nghiệp chướng.” Đường Tấn Nguyên cảm nhận được máu trong cơ thể đang chảy đi từng chút một, nhưng hắn vẫn cật lực vùng vẫy nói.

“Đường đại ca….” Nhưng thị vệ dưới trướng hắn nghẹn ngào quỳ xuống.

Án Ly bước tới, cố chấp bắt mạch cho hắn rồi kiểm tra vết thương ở ngực của hắn, cuối cùng vẫn lắc đầu đầy bất lực.

Trình Thiệu Đường đỏ bừng hai mắt, trên tay, trên người chàng đều dính máu tươi của hắn, nghe hắn lẩm bẩm gọi: “Trình đại ca….”

“Ta đây, ta đây……” Hắn khàn giọng đáp,

“Trình đại ca, thật ra đệ, thật ra đệ chẳng muốn chút nào, chẳng muốn cắt áo đoạn nghĩa với huynh một chút nào cả. Nhưng mà, nhưng mà, đệ chẳng có cách nào khác, chẳng có cách nào khác…..”

“Ta biết, ta đều biết.”

“Minh Cúc, Minh Cúc và đứa nhỏ đánh nhờ đại ca….. Kiếp sau, kiếp sau đệ nhất định kết cỏ ngậm vành, để báo, báo đáp ân đức của đại ca.” Ý thức của Đường Tấn Nguyên dần dần tan rã, còn chưa đợi được câu trả lời của Trình Thiệu Đường mà hai mắt đã vô lực khép lại.

Cơ thể Trình Thiệu Đường cứng đờ, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống khuôn mặt đã mất đi hơi thở.

“Đường hộ vệ đi rồi, mong tướng quân nén bi thương.” Lý phó tướng tiến lên một bước, thăm dò hơi thở của Đường Tấn Nguyên, sau đó khẽ nói.

“Đường hộ vệ quả là kẻ sĩ trung thành!” Án Ly nhìn ngọn lửa đã không còn đường cứu vãn, sau đó đưa mắt nhìn Đường Tấn Nguyên đã tuẫn mình theo chủ mà thở dài não nề.

“Kẻ sĩ trung nghĩa? Kẻ sĩ trung nghĩa……… Kẻ sĩ trung nghĩa, hay cho một kẻ sĩ trung nghĩa, kẻ sĩ trung nghĩa chó má thì có!!” Trình Thiệu Đường từ từ đặt Đường Tấn Nguyên xuống, nghe vậy thoạt tiên là nói lẩm bẩm, sau đó cười ha hả, cuối cùng nhổ toẹt một cái.

“Tướng quân?!” Đám người Hòa Thái thấy vẻ mặt bất thường của hắn, tưởng hắn bị cái chết của Đường Tấn Nguyên đả kích, lúc định tiến lên khuyên nhủ thì lại nghe thấy hắn gằn giọng nói: “Thế nào là trung nghĩa? Không phân biệt thị phi, không phân biệt đúng sai, tận trung một cách mê muội, như vậy là ngu trung!! Biết sai mà không đổi, trung với chủ nhưng không nhớ tới nghĩa kết tóc, tình phụ tử, coi thường công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, hắn đã vậy thì có tư cách gì nói tới chữ nghĩa?!”

“Xét đến cùng, Đường Tấn Nguyên hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát dùng cái chết để trốn tránh trách nhiệm, còn nói trung nghĩa gì chứ!”

Nói tới đây, chàng xé phong thư mà Đường Tấn Nguyên giao cho mình ra, đọc to: “Tội thần Triệu Dịch dập đầu bá lạy….”

Giọng nói đột nhiên dừng lại, không ai có thể ngờ rằng đây chín là thư nhận tội của Tề vương.

Tội thần….. mọi người trong phủ Tề vương nhìn về phía ngọn lửa rừng rực, cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống.

Tề vương phi vẫn đứng thẳng, ánh lửa chiếu ra vẻ mặt đẫn đờ, không buồn không vui của nàng.

Cuối cùng cũng kết thúc, sống sống chết chết, ân ân oán oán đều theo biến mất theo ngọn lửa này.

Phải tới rạng sáng hôm sau đám cháy trong phủ Tề vương mới được dập tắt hoàn toàn, tuy lửa cháy dữ dội nhưng có lẽ Tề vương đã sắp xếp trước khi tự thiêu, hắn sai hạ nhân rời đi trước rồi chọn một tòa nhà biệt lập để châm lửa tự thiêu, vì vậy nên không có thương vong nào xảy ra.

Ngay sau đó, thị vệ vương phủ phát hiện ra một thi thể cháy đen trong đống đổ nát.

Trình Thiệu Đường trầm mặc nhìn hạ nhân vương phủ cẩn thận liệm thi, nghe tiếng khóc thay nhau vang lên trong phủ mà sắc mắt trở nên u ám.

Một năm này, Tề vương Triệu Dịch phản bội kinh thành chạy ra đảo, sau đó tự thiêu tại phủ Tề vương trên đảo, trước khi chết còn tự tay viết thư nhận tội. Một tháng sau, dân chúng trên đảo nghênh đón đội cứu trợ thiên thai của triều đình.

Bình Nam hầu Trình Thiệu Đường vẫn để binh mã của chàng ở lại đảo để giúp đỡ quan viên cứu nạn giải quyết các vấn đề trên đảo, mãi tới khi nhận được ý chỉ triệu chàng về kinh của Triệu Uân thì chàng mới áp giải gia quyến và binh lính đầu hàng của Tề vương lên đường về kinh.

Đến đây, loạn lạc phân tranh trong trung nguyên đã hoàn toàn được dẹp yên.

Trong phủ Bình Nam hầu, Lăng Ngọc đang nghe Trình Thiệu An kể lại những chuyện hắn vừa hỏi thăm được về trận động đất trên đảo, Tề vương táng thân trong biển lửa, Đường Tấn Nguyên tuẫn chủ. Nghe đến đây, Lăng Ngọc không khỏi cảm thấy thất vọng tràn trề.

Tuẫn chủ…. nàng không thể ngờ rằng Đường Tấn Nguyên lại chọn kết cục như vậy.

Hắn chết thì dễ dàng nhẹ nhõm lắm, nhưng hắn có từng nghĩ tới thê nhi, những ở lại không.

“Kẻ sĩ trung thành, đúng là kẻ sĩ trung thành!” Qua hồi lâu, nàng cười khẩy một tiếng với vẻ mặt đầy trào phúng.
Bình Luận (0)
Comment