Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 121

Vương Thị vẫn có chút không hiểu: “Thiệu An thích cô nương Tô gia thì ta biết, nhưng Dung quý tần là sao? Sao tự dưng lại nhắc tới nàng? Nàng có liên quan gì tới nhà ta ư?”

Tim Lăng Ngọc đập hẫng một nhị, vô thức nhìn về phía Trình Thiệu An, giờ cả hai mới nhớ ra rằng Vương Thị không hề hay biết Kim Xảo Dung khi xưa đã trở thành Dung quý tần.

“Con chỉ thuận mồm lấy vị đó làm ví dụ thôi, không có ý gì khác.” Trình Thiệu An nảy ra một ý, ậm ờ trả lời.

Vương Thị nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, có vẻ như không hề tin lời hắn nói.

Lăng Ngọc sợ bà lại hỏi tiếp, vội vàng nói sang chuyện khác: “Lần trước bé Đá bảo bánh bột nhà bếp làm không ngon bằng bà nội làm, hiếm khi rảnh rỗi, hay là mẹ vào bếp trổ tài để….”

“Có phải Xảo Dung không? Vị Dung quý tần kia có phải Xảo Dung không?” Vương Thị cắt ngang lời nàng, nhìn chằm chằm Trình Thiệu An mà hỏi.

“Sao, sao có thể là nàng ta chứ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi.” Trình Thiệu An gượng cười nói.

Vương Thị cười nhạt: “Con đừng hòng lừa ta, ta suýt nữa thì quên mất nhà mẹ ruột của nàng ta họ Tô, chả trách đại ca con không đồng ý mối hôn sự của Tô cô nương và con, hóa ra là vì nguyên nhân này.”

Lăng Ngọc không ngờ tới bà thoáng cái đã nghĩ tới Kim Xảo Dung, vì thế mà nhất thời không biết phải làm thế nào.

“Hóa ra nàng ta đã trở thành quý nhân trong cung, hèn gì bặt vô âm tín suốt từng ấy năm, đến cả dưỡng mẫu nuôi nàng ta nên người cũng chẳng thèm đoái hoài, làm biểu cô Kim gia của con chết không nhắm mắt!”

Đây là lần đầu tiên Lăng Ngọc nghe bà nhắc tới cái chết của Tôn Thị, nhìn bà đầy kinh ngạc: “Chết không nhắm mắt?”

“Còn không phải sao, năm đó biểu cô Kim gia lâm bệnh nặng, dẫu đã bệnh đến mê man nhưng vẫn luôn miệng gọi tên của con bé, trước lúc lâm chung cũng nghĩ tới nó, hỏi ‘Xảo Dung đã trở về chưa’ hết lần này tới lần khác, ta chỉ đành lừa bà ấy rằng ‘Con bé đang trên đường về rồi’, nhưng mãi tới tận lúc bà ấy chết mà vẫn chưa đợi được nó, ngay cả một chút tin tức cũng không có.”

“Dù không phải mẹ đẻ, nhưng tình yêu và sự chở che bao năm trời là giả được sao? Chẳng lẽ, chỉ vì không phải mẹ đẻ mà nàng ta có thể không thèm đếm xỉa tới ơn dưỡng dục sao?!”

Ngay cả một người xưa này hiền lành như Vương Thị cũng phải nổi giận khi nhắc tới cái chết năm đó của Tôn Thị.

Lăng Ngọc không biết phải nói gì, bẵng một lúc lâu sau mới cất tiếng an ủi: “Mấy năm qua nàng ta cũng sống không dễ dàng, mẹ nhìn hành động của đại bá Tô gia chắc cũng biết, người đó vốn chẳng phải kẻ tốt lành gì, năm đó ông ta trăm cay nghìn đắng tìm cháu gái về chẳng qua là vì muốn dựa vào nàng ta để bấu víu vào Ninh gia lần nữa.”

“Thế nhưng Ninh gia – những kẻ mang tiếng là người thân của nàng ta lại chỉ lợi dụng nàng ta như một quân cờ. Năm đó họ đã đưa nàng ta tới phủ thái tử với ý định để nàng ta sinh con hộ trưởng nữ, tức trắc phi của thái tử lúc bấy giờ, từ đó củng cố vị thế của Ninh gia.”

Trình Thiệu An sửng sốt ngước nhìn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện của Dung quý tần sau khi rời khỏi thôn Trình gia năm đó.

“Không phải con muốn bào chữa cho nàng ta, con chỉ cảm thấy nếu hai bên đã quyết định sẽ làm người xa lạ thì những chuyện của quá khứ cứ để nó trôi qua, cần gì phải tức giận mỗi khi nghĩ tới.” Lăng Ngọc nhẹ nhàng khuyên giải.

Vương Thị đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, nhưng bà vẫn không cách nào tha thứ được, nghe vậy, bà chỉ trừng mắt nhìn Trình Thiệu An: “Dù đại ca con có đồng ý mối hôn sự của con và Tô cô nương kia, thì ta cũng sẽ không đồng ý! Nhà chúng ta sẽ không bao giờ có bất kì quan hệ gì với đám họ Tô kia nữa!”

“Mẹ!!” Trình Thiệu An kêu lên, không dám tin nhìn Vương Thị trút giận lên người mình, sau đó lại trơ mắt nhìn Vương Thị phất áo bỏ đi mà chỉ có thể dậm chân tại chỗ: “Con nào có chọc giận ai đâu chứ!”

Lăng Ngọc buồn cười, liếc hắn một cái rồi vội đuổi theo dỗ dành Vương Thị.

Vì chuyện hôn sự thủy chung không có được sự chấp thuận của mẹ và huynh trưởng, những ngày sau đó Trình Thiệu An ở lì trong nhà, không đi đâu cả. Lúc thì quấn lấy Vương Thị nài nỉ, lúc thì vây quanh Trình Thiệu Đường với bộ dạng muốn nói lại thôi.

Vương Thị vốn là người dễ mềm lòng, tuy vẫn còn đau đáu về sự ra đi của Tôn Thị và ghi hận những người có liên quan tới Dung quý tần, nhưng bà chung quy vẫn không thể làm ngơ trước sự thành khẩn của Trình Thiệu An, vì thế mà chưa đến va ngày đã bị đánh bại.

Ngược lại, Trình Thiệu Đường vẫn  trước sau như một, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, làm Trình Thiệu An gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng không dám nhiều lời vì sợ chọc giận huynh trưởng khiến cuộc hôn nhân của mình hoàn toàn hết hi vọng, vì thế hắn chỉ đành nhìn về phía Lăng Ngọc với ánh mắt cầu xin tha thiết.

Lăng Ngọc cũng không hiểu Trình Thiệu Đường đang nghĩ gì, cho nên hôm nay, nhân ngày chàng ở trong phủ mà cố gắng hỏi dò ý tứ của chàng.

“Mấy hôm trước ta vừa cho người đi hỏi thăm tình hình của tỷ đệ Tô gia, xem xem nữ tử kia có tốt thật không, nếu nàng ta và vị biểu tỷ ở trong cung của nàng ta đều cùng một hạng người thì ta thà để Thiệu An giận ta cả đời, cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này.” Trình Thiệu Đường không giấu giếm này, nói thẳng.

“Chàng nghe ngóng mấy hôm rồi, đã có kết quả chưa?” Lăng Ngọc gặng hỏi.

Trình Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Nữ tử này là người quật cường, khá có chủ kiến, còn Thiệu An thì mềm yếu, nếu hai người kết đôi e rằng sẽ thành kiểu nữ cường nam nhược, thật sự không phải chuyện tốt.”

Lăng Ngọc nghe vậy phì cười: “Xem chàng nói kìa, nếu là như vậy thì hai người có thể bổ sung cho nhau, chẳng phải sẽ càng dễ chung sống hơn sao? Chỉ cần trong lòng hai đứa nó đều có nhau, sau này ắt sẽ chung sống hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, thế có gì mà không tốt?”

“Điều quan trọng nhất vẫn là cả hai đều tâm đầu ý hợp. Nếu hai đứa nó cùng có chung mục tiêu, cùng đồng tâm hiệp lực thì chẳng phải cuộc sống rực rỡ hơn ư?”

“Chúng đã hợp tác với nhau mấy năm nay, chắc hẳn hai bên đã hiểu rõ tính tình đối phương. Nếu đồng ý mối hôn sự này, sau này chẳng phải sẽ dễ hòa hợp hơn sao?”

Trình Thiệu Đường ngẫm nghĩ, quả thực là như vậy, nhưng nghe nàng che chở cho hai người kia như thế thì không khỏi nhướng mày hỏi: “Danh tiếng của cô nương kia không tốt mấy, cộng thêm cách làm việc mạnh mẽ, có thể thấy không phải là người đơn giản, nàng không sợ sau khi nàng ta về nhà….”

Lăng Ngọc cười khẽ: “Thiệu An mới là người chúng sống với nàng ta cả đời, chứ có phải thiếp đâu, Thiệu An đã không để ý, thiếp để ý làm gì chứ?”

“Hơn nữa, giữa hai chị em dâu chỉ cần coi trọng chữ lí, biết nhường nhịn lẫn nhau thì sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn không cần thiết, nào có nhiều tranh châos không cần thiết như vậy.”

“Còn về việc vì sao nàng ta lại mang tiếng xấu như vậy, thiếp cũng coi như là người theo dõi chuyện này từ đầu chí cuối, đại bá phụ kia của nàng quả thực là kẻ lòng lang dạ sói, ức hiếp người quá đáng. Nàng có thể phẫn nộ đánh trả, mà lại là một phát ăn ngay như vậy, đủ để thấy nàng còn mạnh mẽ hơn nam tử bình thường mấy phần.”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Nàng nói có lý.”

Thấy chàng như vậy, Lăng Ngọc biết ngay mối hôn sự này đã ăn chắc mười phần.

“Nếu như có cơ hội thiếp cũng muốn gặp nàng ta một lần, xem xem rốt cuộc cô nương này đặc biệt như thế nào, mà có thể lay động được trái tim của Thiệu An.” Nàng suy tư nói.

“Thì cũng có hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng, có thể có cái gì đặc biệt chứ.” Trình Thiệu Đường không cho là đúng.

Chẳng mấy chốc, Trình Thiệu An đã biết được thái độ của huynh trưởng từ lời kể của Lăng Ngọc, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đại tẩu yên tâm, tuy nàng luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng không phải người thích gây chuyện vô cớ, ngược lại, nàng rất biết điều, chưa bao giờ càn quấy.”

Lăng Ngọc cười nói: “Nếu thật sự như vậy thì tốt.”

Thúc tẩu hai người đang nói chuyện thì bé Đá ở gian bên cạnh vui vẻ chạy vào: “Mẹ ơi, tiểu thúc, cha trở thành Trấn quốc công rồi!”

“Quốc công gì cơ?” Lăng Ngọc giật nảy cả mình.

“Trấn quốc công!! Bệ hạ hạ chỉ tấn phong cha làm Trấn quốc công! Tiểu thúc, tấm hoành phi ‘phủ Bình Nam’ người vừa làm xong lại phải thay rồi!” Bé Đá cười khúc khích.

Trình Thiệu An nghe vậy cười ha ha: “Thay chứ, thay ngay ấy chứ!”

Ngay sau đó, hạ nhân trong phủ nghe tin vội vàng đi tới, vừa nghe nói chủ tử lại được thăng tước thì lập tức đồng thanh chúc mừng.

Lăng Ngọc vui mừng khôn xiết, nghe nói lần trước Trình Thiệu Đường chọc giận Khải Nguyên đế trên kim điện, khiến ngài giận đùng đùng bỏ đi, suýt nữa thì ngay cả công lao vất vả lắm mới có được đều không còn, mà e rằng hầu tước hiện giờ cũng chẳng giữ nổi, không ngờ hôm nay tình thế lại thay đổi.

Sau ba tháng bị Khải Nguyên đế lạnh nhạt, Bình Nam hầu Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng được tấn phong làm Trấn quốc công chiến công lẫy lừng, chàng cũng là Quốc công gia trẻ tuổi nhất của bản triều từ khi khai quốc tới giờ.

Các quan viên không mấy bất ngờ, thậm chí còn có cảm thấy thư thái vì ‘thánh chỉ cuối cùng cũng được ban xuống rồi’. Dù sao bọn họ cũng nhớ lời nói đầy tiếc nuối của Canh thái phó ngày đó, tuy hạ chỉ muộn ba tháng nhưng thánh chỉ đã được viết xong từ trước vẫn được ban bố.

Lăng Ngọc mặc nghi phục của phu nhân quốc công, sau đó nàng giúp Vương Thị sửa sang lại cẩm bào trên người, thấy mặt bà căng thẳng thì không khỏi trấn an: “Mẹ không cần lo lắng, hoàng hậu nương nương là người vô cùng lương thiện, chúng ta chỉ cần làm tốt lễ nghi là được.”

Vương Thị vỗ ngực, rầu rĩ nói: “Dẫu là vậy, nhưng đó vẫn là hoàng hậu nương nương cao không thể với trong những vở kịch, ta chỉ là một bà lão quê mùa, cũng chưa trải sự đời gì, lỡ có xúc phạm quý nhân thì phải làm sao đây.”

“Mẹ chỉ cần hành lễ như Trần ma ma dạy mẹ là được, những chuyện khác để con lo. Hơn nữa….” Lăg Ngọc cười khẽ, giúp bà cài trâm phụng lên đầu: “Mẹ cũng không phải bà lão quê mùa, mà là Trấn quốc thái phu nhân, phu nhân khắp kinh thành này cũng chẳng có mấy ai có thể ngang hàng với mẹ.”

Vương Thị vốn còn bồn chồn, nhưng sau khi nghe nàng trấn an một hồi, trong lòng đã thoải mái hơn phần nào.

Hôm nay hoàng hậu nương nương triệu kiến nữ quyến của phủ Trấn quốc công, mẹ chồng nàng dâu dắt bé Bùn vào cung dưới sự hộ tống của Trấn quốc công tân nhậm

Trình Thiệu Đường.

Vương Thị vốn vô cùng thấp thỏm lo lắng, nhưng khi trông thấy nụ cười dịu dàng của hoàng hậu thì nhẹ nhõm hơn, lại thấy nàng thân thiết khi ôm bé Bùn vào lòng, chăm chú lắng nghe tiểu cô nương ngây ngô nói chuyện thì bà cuối cùng cũng yên tâm hẳn.

Vương Thị nói chuyện với hoàng hậu một lát, chợt cảm thấy bụng chướng lên, vì thế vội vàng nhìn sang Lăng Ngọc cầu cứu.

Lăng Ngọc vừa nhìn đã hiểu, nàng đứng dậy tạ tội.

Cung nữ bên cạnh hoàng hậu đều là người thông minh lanh lợi, lập tức có cung nữ mới được cất nhắc tiến tới, dẫn Vương Thị đi xuống.

Sau khi Vương Thị rửa sạch tay, chỉnh trang lại quần áo mới quay lại chính điện dưới sự dẫn dắt của cung nữ kia.

Nào ngờ mới đi được một đoạn, bà bỗng nhiên trông thấy một nữ tử mặc cung trang hoa lệ, trang điểm tinh xảo đi tới, bà nhìn thật kĩ hơn thì sau đó lập tức đồng tử co lại, lao tới, túm lấy nàng ta đánh, vừa đánh vừa khóc mắng: “Là ngươi, là cái đồ vô lương tâm nhà ngươi, thương cho biểu cô Kim gia ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn, tới lúc chết cũng không được nhìn ngươi lần cuối! Ngươi vừa vịn cành cao đã không màng ơn dưỡng dục, ngươi là cái đồ vô lương tâm….”

Dung quý tần đang định tới thỉnh an hoàng hậy, ai dè lại bị một con mụ điên đột nhiên lao tới túm lấy đánh cho một trận, đánh đễn nỗi cả người nàng đơ ra, sợ tới mức hoa dung thất sắc, không ngừng kêu cứu mạng.

Nhưng sau khi nghe những lời bà già điên này nói thì cả người nàng ta như bị sét đánh.

“Ngươi nói gì cơ? Ai chết? Ai chết?!” Nàng ta nắm chặt vai của Vương Thị, hét lên như  điên.

“Mẹ ngươi chết rồi!! Bị bệnh chết rồi, chết hông nhắm mắt!! Ta muốn nhìn xem quãng đời còn lại ngươi có sống thanh thản được không!!”

“Ngươi nói láo, bà ấy khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể chết vì bệnh được!!”

“Ta nói láo ư?! Ta nói láo cái gì?! Dù sức khỏe bà ấy có tốt đến đâu cũng đã bị ngươi làm cho suy sụp hoàn toàn, mẹ ngươi vật vã hơn nửa năm trời mới đi, cũng chỉ vì mong đứa con vô lương tâm như ngươi trở về thăm bà ấy một lần!!”

“Bà nói láo, bà nói láo…”



Các cung nữ vây xem thấy hai người bỗng nhiên đánh nhau thì sợ hết hồn, nhưng không dám đắc tội cả hai nên vội vàng tiến lên người kéo người khuyên, khó khăn lắm mới tách hai người ra được.

“Bà nói rõ ra cho ta, có phải bà đang lừa ta không, rốt cuộc có phải đang lừa ta không?!!” Dung quý tần xưa nay luôn xem trọng vẻ bề ngoài mà bấy giờ tóc tai rối loạn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng có chút lem đi, nàng thấy Vương Thị bị cung nữ kéo đi thì lao tới như một người điên.
Bình Luận (0)
Comment