Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 131

Edit: uyenchap210

Triệu Tuân quỳ không nhúc nhích, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng được Triệu Uân đại phát từ bi.

Hắn khẽ tạ ân, cố gắng đứng dậy lại nhận ra hai chân đã tê rần không thể cử động, may nhờ Hạ công công vội vàng đi tới đỡ dậy, nhưng dù thể hắn cũng phải lê từng bước đi.

Triệu Uân lườm hắn, cười lạnh: “Tai mềm nhưng được đôi chân cứng đấy, có thể chịu tới lúc này chưa què cũng coi như khó tin.”

Triệu Tuân tái mặt, hồi lâu sau mới hổ thẹn nói: “Nhi thần, nhi thần biết sai rồi ạ.”

“Biết sai? Trẫm chưa bao giờ tin lời nhận tội nhận sai. Chẳng qua là biết sự tình bại lộ, không thể lấp liếm nên mới chủ động nhận tội nhận sai hòng được miễn giảm trừng phạt, chứ nào biết sai thật sự, đúng không?”

Bởi vậy thần tử Khải Nguyên triều đều biết, một khi phạm sai lầm nhất định sẽ nhận trừng phạt tương ứng, xưa giờ bệ hạ không bao giờ quan tâm tới cái gọi là “thẳng thắn nhận tội sẽ được khoan hồng”.

Bởi vậy hậu thế có người thống kê ra, những năm Khải Nguyên có số quan viên ngã ngựa bị trừng phạt nhiều và nặng nhất lịch sử. Có có người nói, quan triều Khải Nguyên khó làm nhất, sơ sẩy một cái, rơi mũ chuồn là việc nhỏ, sợ là mạng nhỏ cũng khó giữ.

“Thôi Tần có ơn sinh thành nên con, Hoàng hậu lại có ơn dưỡng dục với con, nhưng con chỉ lo hiếu thuận mẹ đẻ, không quan tâm tới tấm lòng của mẹ cả, đây là cái sai thứ nhất.” Triệu Uân sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Nam nhi đỉnh thiên lập địa, đã nói là làm, con còn là con cháu của hoàng thất thì càng phải hơn thế. Nhưng con lại lật lọng, đạo đức giả, đây là cái sau thứ hai.” 

“Đại trượng phu hành xử là phải biết đúng sai, biết cái gì có thể làm, biết cái gì không thể làm, mà con lại không làm được điều đó, đây là cái sai thứ ba.”

Ba cái sai liên tiếp, càng dạy càng khiến Triệu Tuân xấu hổ không chịu nổi.

Cuối cùng Triệu Uân cũng thấy cục tức trong bụng vơi đi không ít: “Con về đi, nghĩ kĩ lại những lời trẫm nói này.”

Triệu Tuân chắp tay khom mình hành lễ, nhưng vì hai chân tê cứng, người chao đảo suýt ngã, may có Hạ công công nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn.

Triệu Uân liếc nhìn con, Hạ công công lập tức sắp xếp kiệu đưa Triệu Tuân về.

“Phụ hoàng, nhi thần có điều thắc mắc!” Giọng nói và tiếng bước chân của Triệu Thụy vang lên từ gian phụ bên.

Triệu Uân cũng không ngẩng đầu: “Nói!”

“Nhi thần vừa nghe phụ hoàng dạy bảo hoàng huynh, câu nào cũng mang ẩn ý, hi vọng hoàng huynh có thể trưởng thành nam tử hán đại trượng phu hành xử phóng khoáng, quang minh lỗi lạc, nhưng lại khác hoàn toàn những điều phụ hoàng dạy bảo nhi thần, vì sao lại thế ạ?” Triệu Thụy nhíu mày, buồn rầu không hiểu.

Rõ ràng phụ hoàng dạy mình phải lươn lẹo khéo léo, giờ ngay cả đạo “trá ngụy” của binh pháp cũng dạy.

Triệu Uân hừ lạnh một tiếng: “Có gì không hiểu? Tính hoàng huynh của con bao dung thiện lương, trấm muốn dạy nó lấy đức phục người. Con lại kiểu nghiệp chướng thích gây họa, chắc chắn gây thù chuốc oán với không ít người, chẳng thà học chút tài lanh, làm sao có thể biết người biết ta, giữ được mạng nhỏ, đúng không?

Triệu Thụy lập tức xụ mặt.

Triệu Uân càng nhìn càng ngứa mắt, lườm hắn một cái: “Đến giờ rồi còn không đi thỉnh an mẫu hậu của con?”

“Tuân chỉ, nhi thần cáo lui!” Đang yên đang lành lại ăn mắng, Triệu Thụy cảm thấy tủi thân cực kỳ, nhăn cái mũi, hành lễ cáo lui.

Triệu Uân lắc đầu, hai thánh chỉ đã viết xong trên bàn, một cái là tứ hôn hoàng trưởng tử Triệu Tuân với đích trưởng nữ của Thị lang Binh Bộ, một cái khác là sách lập Triệu Thụy làm thái tử.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tạm thời cất hai thánh chỉ này đi.

Chuyện Triệu Tuân được khiêng hồi cùng, hoàng hậu lập tức biết, nghe kể mà thở dài, biết cung nhân đã mời thái y thì chỉ kêu Thải Vân qua xem tình hình.

Triệu Tuân thấy Phượng Tảo cung phái Thải Vân tới nhưng không thấy bóng dáng của hoàng hậu, lại nghĩ tới “ba cái sai” mà Triệu Uân mắng mà trong lòng mặn đắng, cuối cùng cũng ý thức được có lẽ lần này bản thân đã làm tổn thương hoàng hậu rồi.

Hoàng hậu không phải mẹ đẻ của hắn, nhưng những năm qua luôn hết lòng hết dạ với hắn, dẫu sau này có con của mình mà tình cảm dành cho hắn vẫn không thay đổi.

Hắn cũng không phải người không biết ơn tình, chỉ mà mỗi lần thấy Ngọc Hòa cung tiêu điều quạnh quẽ, thấy mẹ đẻ già hơn tuổi thật bao nhiêu thì lại đau lòng, bất tri bất giác muốn quan tâm bà nhiều hơn, càng không đành lòng phật ý bà.

Nhưng hôm nay ngẫm kỹ lại, hành động này quả thật “nhu nhược không có chủ kiến”, dễ bị dắt mũi như phụ hoàng giáo huấn.

Hắn hoàn toàn không biết biểu muội của Tạ gia là người thế nào, nhưng vì mẹ đẻ, hắn phụ lòng mẫu hậu đã hao tổn tâm tư lo cho hôn sự của hắn suốt bao ngày qua. Khi mẫu hậu hứa hẹn sẽ gặp biểu muội của Tạ gia một lần rồi mới quyết định, hắn lại vì không lay chuyển được mẹ đẻ mà đã đi xin phụ hoàng luôn.

Thời khắc này hắn đã tỉnh táo, nghĩ đến những hành động liên tiếp này của mình quả thực như bị quỷ ám, không hề có chủ kiến, hoàn toàn bị người ta dắt mũi.

“Nô tì thấy có lẽ Đại điện hạ đã hiểu ra, lúc này rất áy náy, nếu không phải vì hai chân nhất thời khó di chuyển, e rằng sẽ lập tức tới nhận lỗi với nương nương.” Thái Vân về bẩm lại.

Hoàng hậu đang cắt giấy, nghe vậy thoáng khựng tay lại, không nhanh không chậm nói: “Người đời luôn có tâm lí xót thương cho kẻ yếu, Thôi tần rơi vào hoàn cảnh hiện tại, lại là mẹ đẻ của thằng bé, thằng bé lựa chọn như vậy, bổn cung cũng không bất ngờ.”

“Ngược lại, nếu mọi chuyện đều đặt bổn cung lên trước Thôi tần, bổn cung lại thấy nó lạnh lùng nhẫn tâm. Thôi, các ngươi nhìn xem chữ Phúc này cắt được không?”

“Nương nương ngày càng khéo tay, người có thể thưởng chữ Phúc này cho nô tì được không ạ, để nô tì được hưởng ké phúc của nương nương?” Thải Vân cười nói.

“Cái miệng ngươi càng ngày càng biết nịnh người rồi đấy, đã vậy thưởng cho ngươi!” Hoàng hậu cười nói.

Chủ tớ hai người cười một trận, bỏ qua chuyện này.

Khi Triệu Tuân cảm thấy hai chân có thể di chuyển như thường, việc đầu tiên là tới Phượng Tảo cung thỉnh tội, lại phát hiện hoàng hậu đối xử với hắn vẫn như cũ, thậm chí còn quan tâm hơn trước. Hoàng hậu càng như vậy, hắn càng xấu hổ.

Hoàng hậu nào không nhìn ra, chỉ vờ không biết.

Mấy ngày sau, Khải Nguyên đế hạ chỉ, tứ hôn hoàng trưởng tử và đích trưởng nữ của Phùng thị lang Binh bộ, chọn ngày cử hành.

Thôi tần biết được tin tức thì lẩm bẩm: “Không phải bảo hoàng hậu chọn con gái của Thượng thu Lại Bộ à? Sao lại thành con gái của Thị lang Binh Bộ rồi?”

Binh quyền trong thiên hạ đã quy về tay Khải Nguyên đế từ lâu, bà ta cũng cho rằng Binh Bộ không tốt bằng Lại Bộ.

“Chẳng lẽ vì chuyện trước đó mà bệ hạ đối với hôn sự của Tuân Nhi… Cho nên mới không chọn phủ Thượng thư Lại Bộ mà chuyển sang phủ Thị lang Binh Bộ?”

Bà ta càng lúc càng lo lắng, càng nghĩ càng hối hận, chỉ cảm thấy việc hôn nhân, tiền đồ của nhi tử đang tốt đẹp, bây giờ bị mình làm hỏng hết.

Nhưng dù bà ta hối hận thế nào thì cũng không dám ho he ý kiến, chỉ sợ sơ xảy cái sẽ liên lụy đến nhi tử.

Lễ Bộ phụng chỉ bắt đầu lo liệu hôn sự cho hoàng trường tử, bên Công Bộ thì đã khởi công xây phủ hoàng tử từ đâu, hết thảy đều ổn thỏa, mà Triệu Tuân là tân lang quân lại thấy khá nhẹ nhõm thư thái.

Bây giờ, hắn không cần theo học thái phó mỗi ngày, tạm thời cũng không tiếp xúc với chính sự, chỉ là khi rảnh rỗi sẽ phải làm thầy cho Triệu Thụy, thỉnh thoảng cũng học cùng thằng bé.

“Hoàng huynh, cô nương của Phùng gia kia rất hung dữ, hung dữ hơn cả nhóc Bùn. Nghe nói nàng ta còn biết võ, huynh có muốn mời Trấn quốc công dạy huynh chút võ nghệ không, không kẻo sau khi thành thân không đánh lại được vương phi của mình. Hay đệ bảo Công Bộ làm cho huynh mấy món ám khí, nói không chừng sau này có thể cần dùng.” Triệu Thụy lo lắng nói.

Triệu Tuân bất đắc dĩ nhìn hắn: “Đa tạ ý tốt của đệ, nhưng hoàng huynh không cần đâu.”

Lúc này, Triệu Uân đang ở Phượng Tảo cung, có lẽ vì vừa triệu được Yến Ly về kinh sai bảo, có lẽ vì mới lệnh cho Sử Thư quan ghi hoàng hậu “hiền huệ” vào sách nên tâm trạng hắn vui vẻ phấn khởi, hiếm khi mới kiên nhẫn nghe hoàng hậu kể về những việc vặt vãnh trong cung như bây giờ

“… Tĩnh Xương còn nhỏ mà giờ biết chăm sóc người khác rồi, đứa trẻ này đáng yêu thật sự.” Nhắc tới công chúa Tĩnh Xương do Diêu tần sinh, giọng điệu của hoàng hậu lại đầy thương xót.

Triệu Uân “ừ” một tiếng, không có ấn tượng sâu sắc lắm về trưởng nữ này.

Sau khi Diêu tần hạ sinh công chúa Tĩnh Xương, năm tiếp Tương quý nhân hạ sinh công chúa Đoan Gia, mấy năm này hắn bề bộn chính sự, tới hậu cung cũng không nhiều, trong lúc đó có hai tần phi có thai, cơ mà đều sinh non, cho nên bây giờ dưới gối hắn vẫn chỉ có hai trai hai gái.

Ngay đến hoàng trưởng tử là Triệu Tuân mà hắn cũng không sát sao được, huống chi là hai công chúa do hai vị tần phi kia sinh.

Con nối dõi không nhiều, hắn cũng không thèm để ý, vì dù sao trong suy nghĩ của hắn, đích hệ mới quan trọng, chỉ có con cái xuất thân từ đích hệ mới có thể kế thừa toàn bộ tài trí của mình, con thứ chung quy lại vẫn không thể như ý, nhiều cũng chỉ phiền lòng.

Chỉ là hoàng hậu khó có thai, lại thêm năm đó khó sinh Triệu Thụy, mất nhiều năm bồi bổ cẩn thận, mãi đến ba năm trước thái y mới nói có thể mang thai lại.

Thế nên qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn hi vọng có thể thêm một đích tử, sau này Thụy Nhi cũng sẽ thêm một trợ thủ đắc lực

“… Hôm qua thần thiếp nghe nói phu nhân Trấn quốc công lại có thai, thật là có phúc.” Nhắc tới chuyện này, hoàng hậu khó nén hâm mộ.

Triêu Uân nghe vậy thì giật mình, phụ nhân kia lại có thai? Bảo sao hôm nay trên triều thấy Trình Thiệu Đường vui ra mặt.

Nghĩ đến hai trai một gái của Trấn quốc công, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Nếu lại sinh ra một nữ nhi hung dữ như con bé Bùn kia, thể nào Trình Thiệu Đường cũng sầu bạc đầu.”

“Bé Bùn hung dữ chỗ nào chứ? Rõ ràng rất ngoan ngoãn lễ phép, thần thiếp chỉ buồn mình không có cái phúc ấy, không thể có một nữ nhi như thế.” Hoàng hậu phản bác.

“Không hung dữ á? Không hung dữ mà mới lần đầu vào cung đã dám đánh nhau với hoàng tử?” Triệu Uân lườm nàng.

Hoàng hậu ngẫm lại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện năm đó, vừa giận vừa buồn cười.

Hóa ra người này chỉ nhớ mãi chuyện xảy ra năm con bé tròn một tuổi vào cung lần đầu.

“Đá, bùn, gỗ, khúc khích… Sinh mấy đứa nữa có khi lại có thêm nhũ danh quái đản, kinh thành cũng được trận cười.” Triệu Uân chế nhạo, khinh bỉ trình độ đặt tên của phu thê họ Trình.

“Tên xấu dễ nuôi, huống hồ thần thiếp lại cảm thấy những nhũ danh này rất gần gũi.” Hoàng hậu bất đắc dĩ nói.

“Hoàng hậu là người tốt bụng.” Triệu Uân không tán đồng.

Hoàng hậu bật cười, giận dỗi lườm hắn.

Những năm qua, người này càng ngày càng uy nghiêm lạnh lùng, mà tính tính vẫn khó đoán như xưa, văn võ cả triều được mấy ai không sợ hắn, càng đừng nói là phi tần chốn hậu cung.

Có lẽ đã sinh được nhi tử, gỡ xuống gánh nặng trong lòng, hoặc có lẽ cảm nhận được hắn kì vọng nhiều ở nhi tử nên mấy năm này nàng bên hắn càng thoải mái tự tại, đôi phần kính sợ khi trước không biết đã biến mất từ bao giờ.

“Trẫm tính sau đại hôn của Tuân Nhi sẽ hạ chỉ sắc phong Thụy Nhi làm thái tư.” Ít khi nàng nghe được người bên cạnh này nói vậy.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần trước quyết định của hắn nên lúc này không nhiều lời: “Hết thảy nghe bệ hạ.”

Triệu Uân hài lòng gật đầu.

Không hổ là hoàng hậu của hắn, nàng phóng khoáng ngay thẳng, không hề giả tạo ra vẻ khiêm nhượng.

Ánh mắt hoàng hậu nhìn hắn càng dịu dàng.

Đại hôn của hoàng trưởng tử, sắc phong hoàng thứ tử làm thái tử, hai việc đều là chuyện mừng. Nhưng bệ hạ lại sắp xếp hạ thánh chỉ sắc phong thái tử sau đại hôn của hoàng trưởng tử, đó không chỉ là quan tâm.

Triệu Uân lâng lâng đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của nàng, một lát sau mới ho một tiếng, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Kém phu thê họ Trình kia nhiều như vậy, hắn cũng nên phấn đấu thôi, kiểu gì cũng phải mau có Tam hoàng tử càng sớm càng tốt.

Hoàng hậu mỉm cười, mặt ửng hoa đào: “Vâng, thần thiếp nghe bệ hạ!”
Bình Luận (0)
Comment