Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 3


Lăng Ngọc bị đánh thức bởi cơn đau trên da đầu, nàng đột nhiên mở to mắt và bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt đang chảy nước dãi.
Thoạt tiên nàng còn có chút mông lung, trong khoảnh khắc hoàn hồn, nàng lập tức ngồi bật dậy, nhìn chăm chăm vào tên nhóc bên cạnh.
Cho dù đã ‘thu nhỏ’ lại rất nhiều, nhưng nàng sẽ không nhận nhầm, thằng nhóc đang nở một ‘nụ cười không răng’ này với nàng, chính là tiểu Thạch Đầu, con trai của nàng!
Nếu như vậy thì những chuyện xảy ra vào đêm qua đều là thật sao? Nàng chư chết ư? Đã thế nàng còn quay về thôn Trình gia, tướng công Trình Thiệu Đường của nàng vẫn còn sống, bà mẫu không đau ốm liệt giường, và nhi tử vẫn chỉ là thằng nhóc bé như hạt đậu, ngủ chảy nước dãi?
“Mẹ…….” Giọng nói bậm bẹ non nớt bỗng nhiên vang lên trong phòng, nàng nghiêng đầu nhìn nhi tử đang giang rộng hai tay đòi được bế, sau một thoáng quan sát tỉ mỉ khắp phòng, nàng chợt nhoẻn miệng cười.
Kệ xừ nó! Dù có dùng cách nào thì còn sống là tốt nhất!
Trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn là được sống!
“Nào, để mẹ ôm tiểu Thạch Đầu nào, ôi chao, cái tay này nặng ghê, thằng nhóc thối, con không được kéo tóc mẹ chứ, đau đau đau, mau buông tay mau buông tay!” Chẳng bao lâu, trong lòng liền vang lên tiếng kêu đầy đau đớn của nữ tử cùng với tiếng cười khanh khách giòn tan của trẻ con.
Khó khăn lắm Lăng Ngọc mới cứu được lọn tóc dài của mình trong tay thằng con xấu xa, nàng tức giận mà nhéo một cái lên khuôn mặt múp thịt của nhi tử, nào ngờ tên nhóc còn chớp mắt, nhìn nàng với vẻ vô tội.
Nàng nắm nhẹ cánh tay của nhi tử, nhìn chăm chú vào khuôn mặt mũm mĩm trước mặt để hình dung ra khuôn mặt của nó sau vài năm tới.

Nhớ đến thằng bé vào năm bảy tám tuổi, từng vung mạnh cây gậy như một con hổ nhỏ đang trong cơn tức giận, rồi liều mạng đuổi đánh tên du côn vừa đến đây kiếm chuyện.
Rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó đã biết dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ mẹ.
“Ta chỉ mong lần này phụ thân con có thể sống thọ một chút, chí ít có thể sống đến ngày con trưởng thành.” Nàng lẩm bẩm.
Tiểu Thạch Đầu không hiểu suy nghĩ của mẫu thân, chỉ bì bõm cất tiếng gọi, thỉnh thoảng sẽ nhìn nàng cười khanh khách.
“Thằng bé ngốc….” Lăng Nhọc phết ngón tay lên mũi nó với khuôn mặt đong đầy yêu thương.
“Để ta trông con cho, nàng rửa mặt trước đi!” Giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, cơ thể nàng thoáng cứng đờ, bấy giờ mới phát hiện ra không biết Trình Thiệu Đường đã đi tới cạnh mình từ lúc nào.
“Vâng.” Nàng đáp một tiếng, nhìn nam tử ôm tiểu Thạch Đầu vào trong lòng và dịu dàng giúp thằng bé lau mặt.
Có lẽ thằng bé chê người bế mình không mềm mại thơm tho bằng mẹ, nên kêu liên tục vài tiếng ‘a a’, rồi vươn tay đánh vào ngực cha, giống như muốn đẩy đối phương ra.
“Thằng nhóc thối, bé tí tuổi đầu đã biết chê cha rồi phải không?” Trình Thiệu Đường bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nhi tử và cố tình nghiêm mặt nói.
Đáp lại hắn vẫn chỉ là tiếng ‘ a a’ non nớt đầy bất mãn.

Lăng Ngọc có chút thất thần, có lẽ những năm tháng như này đã qua quá lâu, lâu đến độ nàng không còn nhớ được kiếp trước, cứ gọi nó là kiếp trước đi, không nhớ được cảnh tượng khi hai cha con họ chung sống với nhau ở kiếp trước nữa.
Trình Thiệu Đường là tiêu sư (*) của một tiêu cục trong huyện, cứ cách một vài ngày sẽ ra ngoài áp tải hàng, hễ đi là mất tháng thậm chí hơn nửa năm mới về là chuyện bình thường, phu thê bọn họ vốn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nên đương nhiên phụ tử họ cũng không có quá nhiều thời gian sống chung với nhau.
(*) Tiêu sư: Người áp tải hàng hóa.

Tiêu cục và tiêu sư kiểu dạng shipper và giaohangtietkiem haha.
Cứ như vậy cho đến khi Thình Thiệu Đường vào phủ Tề vườn làm thị vệ, dù ở nhà nhiều hơn lúc làm tiêu sư ở tiêu cục, nhưng cũng cách dăm ba bữa lại lĩnh mệnh ra ngoài làm việc, nhanh thì vài ngày, lâu thì cũng phải mấy tháng mới về.
Mười sáu tuổi xuất giá, mười bảy tuổi sinh con, hai mươi hai tuổi thủ tiết, tính rõ ra thì nàng và hắn cũng chỉ có sáu năm tình cảm phu thê, nhưng nếu nói về những ngày tháng ở bên hắn, quả thực không thể gọi là nhiều.
Nàng lắc đầu, bưng chậu gỗ đi ra ngoài.
Khi nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi toan quay về phòng thì trông thấy bóng dáng của đôi phụ tử đã lâu ngày không gặp.
Nàng soi gương đổi một kiểu búi đơn giản, rồi dựa theo trí nhớ mà chuẩn bị ra vườn hái rau.
Nói là vườn rau nhưng thật ra chỉ là một mảnh đất bỏ trống phía đông trong sân, trồng một rau xanh dưa quả.

Và những thứ đó, cũng chính là món ăn trên bàn cơm mỗi ngày của nhà học Trình.
“Đại ca, huynh về từ khi nào vậy? Sao đệ chẳng biết gì hết thế!” Trong sân vang lên tiếng kêu vui mừng của một nam tử trẻ tuổi, Lăng Ngọc chợt dừng bước, nhìn về phía phát ra tiếng nói thì trông thấy một khuôn mặt khiến nàng vô cùng căm hận.
Trình Thiệu An!
Nàng cắn chặt răng, nếu không phải còn xót lại chút lí trí thì giờ khắc này nàng đã xông ra, chém người này thành vạn miếng, để trút hết mối hận trong lòng suốt những năm qua!
Kiếp trước, sau khi Trình Thiệu Đường chết thì không lâu sau thôn Trình gia cũng bị cuốn vào trong chiến loạn, cả nhà nàng lo lắng hãi hùm chạy trốn bốn phương, khó khăn lắm mới tìm được một trốn dung thân, đang chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống an ổn một lần nữa thì vào lúc này, nam đinh trưởng thành duy nhất trong nhà, người đáng ra phải gánh vác trách nhiệm trong gia đình lại lén trộm ngân lượng trong nhà rồi bỏ trốn.
Đã thế, ngân lượng mà hắn trộm đi, còn là tiền trợ cấp mà Tề vương phủ cho!
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh tuyệt vọng và quẫn bách kêu trời không đáp, gọi đất chẳng thưa trong thời buổi chiến loạn ấy, khi cả nhà nàng phải rời xa quê hương mà trên người không còn một cắc, trong nhà có mẹ già bị tức đến bệnh liệt giường và còn một đứa con thơ gào khóc đòi ăn, là nàng lại hận đến mức hàm răng phát ngứa.
Trình Thiệu An đang trêu cháu trai trong lòng huynh trưởng, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn lấy làm lạ mà quay người nhìn sang, lập tức bắt gặp ánh mắt ăn thịt người của tẩu tẩu nhà mình.
Má ôi, đáng sợ quá!

Hắn rùng mình ớn lạnh, thoáng cái đã rụt bàn tay đang nắm lấy tay của cháu trai về.
Trình Thiệu Đường là người học võ, miễn cưỡng cũng được coi là người vật lộn với lưỡi đao mỗi ngày, nên hắn cũng cảm nhận được sự khác thường của Lăng Ngọc, sau thoáng thầm kinh ngạc, lại nhìn thấy những cử chỉ chột dạ của đệ đệ mình, mày hắn cau chặt lại, lập tức bế nhi tử về phía nàng.
“Mình đã thấy đỡ hơn chưa? Mẹ đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, ta đã nói với bà rằng nàng không khỏe rồi.”
Nào có con dâu nào dậy muộn hơn cả mẹ chồng, Trình Thiệu Đường đã nghĩ cớ trước cho nàng, nên Vương Thị thấy vậy cũng sẽ không nói gì.
Lăng Ngọc vừa nghe đã hiểu, gập đầu đầy cảm kích với hắn: “Ta đã đỡ hơn rồi, nhọc chàng bận tâm.”
Nàng khách sáo như thế lại khiến cho Trình Thiệu Đường nhìn nàng chằm chằm, cảm giác kỳ lại trong lòng càng mạnh mẽ hơn, song lại không nói gì cả.
Tiểu Thạch Đầu thấy mẹ giang hai tay ra thì lập tức muốn nhào vào lòng nàng, nhưng Lăng Ngọc không bế thằng bé mà chỉ nhéo cái má núng nính thịt của con, rồi nói với cha của nhi tử: “Bây giờ thằng bé đang tập đi, chàng không cần lúc nào cũng bế nó đâu, để cho thằng bé từ từ học cách tự đi mới được.”
Trình Thiệu Đường sững ra: “Tên nhóc này đã có thể học đi rồi sao? Nhanh vậy hả?”
Hắn luôn cảm thấy nhi tử ra đời còn chưa được bao lâu, mà giờ thằng bé đã tập đi rồi sao?
“Trời ạ, đại ca, huynh cũng không nghĩ mà xem mình đã ra ngoài được bao lâu rồi, tiểu Thạch Đầu chẳng những đã biết đi mà còn biết nói rồi đấy, chẳng qua thằng bé không chịu nói thôi, huynh phải dỗ dành mới được.” Trình Thiệu An ở cạnh nói xen vào.
Khuôn mặt của Trình Thiệu Đường lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hắn đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của nhi tử…
“Đại ca đệ vì cả nhà mà bôn ba cực nhọc đương nhiên không bằng người nhàn rỗi như Nhị đệ được, nên chàng không biết những thứ này cũng là điều bình thường.” Lăng Ngịc lườm hắn một cái.
Trình Thiệu An sờ mùi, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám nói tiếp nữa.
Lăng Ngọc cũng không thèm để ý tới hắn, nàng nắm bàn tay nhỏ bé của nhi tử rồi đong đưa, nói với Trình Thiệu Đường: “Ta đi dọn dẹp nhà cửa, chàng trông con nhé.”
Trình Thiệu Đường gật đầu, nhìn bóng lưng đang tiến vào nhà chính của nàng, rồi quay người hỏi đệ đệ: “Khoảng thời gian ta không ở nhà, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Ví như có trộm lẻn vào nhà chẳng hạn.”
“Có trộm lẻn vào nhà ư? Làm gì có, lúc huynh không ở nhà, mọi việc trong nhà vẫn bình thường mà.” Trình Thiệu An cò đầu, không hiểu sao huynh trưởng lại hỏi vậy.
Không có sao? Thấy hắn không giống đang nói dối, Trình Thiệu Đường cau mày.
Bên phía Lăng Ngọc, sau khi quét dọn tươm tất trong ngoài một lần, nàng đến nhà bếp thì thấy bóng dáng bận rộn của Vương Thị ở bên trong.
Kiếp trước, mẹ chồng nàng dâu nàng coi như nương tựa vào nhau mà sống, hai người đỡ đần nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.


Chỉ tiếc là, sau khi liên tiếp bị chính người tiểu bối mà bà tín nhiệm nhất phản bội, trong cơn tức giận tột độ, sức khỏe vốn đã không tốt của Vương Thị lập tức xuống dốc.
Hiện giờ….Nếu như nàng của đời trước thật sự ngã chết rồi, vậy chỉ còn bà mẫu và nhi tử một già một trẻ này thôi, cuộc sống sau này của hai người phải làm sao mới tốt đây!
Chẳng lẽ phải dựa và sự cắn dứt lương tâm của Trình Thiệu An, kẻ đã bốc hơi sau nhiều sao?
Nàng nhất thời rơi vào ưu tư.
“Con dậy rồi à? Cơ thể đã khỏe hơn chút nào chưa? Còn trẻ phải học cách giữ gìn sức khỏe, nếu để lại bệnh căn thì không phải chuyện đùa đâu.” Vương Thị vừa quay người đã nhìn thấy nàng ở trước cửa, thấy vậy nói luôn.
(*) Bệnh căn: gốc bệnh; bệnh căn; bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn; chưa dứt bệnh.
“Con đỡ nhiều rồi ạ, mẹ nói đúng ạ, con lấy chút nước đi tưới rau đây ạ.” Nàng giấu đi nỗi lo lắng trong lòng.
“Đi đi, trong này ta cũng làm sắp xong rồi.” Vương Thị nhét củi vào lò, vừa làm vừa nói.
Sau khi nàng dọn dẹp nhà cửa và tưới tắm mấy luống rau xong, Vương Thị cũng đã làm xong bữa sáng.
Khi cả nhà đã ăn sáng xong xuôi, Trình Thiệu Đường nói: “Mẹ ơi, hôm nay con muốn đưa Tiểu Ngọc vào trong huyện khám đại phu, người có đồ gì cần con mua không ạ?”
“Không cần đâu, ta đã khỏe lắm rồi, không cần phải tiêu hoang đâu.” Lăng Ngọc đang dỗ nhi tử gọi mẹ nghe vậy thì vội vàng từ chối.
Sức khỏe của nàng vốn chẳng bị làm sao cả, đêm qua nàng chỉ thuận miệng nói dối mà thôi.
Ai dè Vương Thị lại nói: “Đi khám cũng tốt, điều dưỡng tốt cơ thể để năm sau còn cho tiểu Thạch Đầu một đệ đệ.

Còn về mua cái gì, ta cũng chẳng cần mua gì cả, chỉ có một điều, mấy ngày nữa là tiểu Thạch Đầu sẽ tròn một tuổi, tuy gia đình nghèo không chú trọng ngày này, nhưng suy cho cùng thằng bé cũng là trưởng tổn của nhà chúng ta, nên lễ thôi nôi này vẫn phải làm.

Con nhân lúc vào huyện lần này mà sắm sửa đủ những đồ cần dùng cho lễ thôi nôi đi!”
“Mẹ yên tâm, việc này con nhớ rồi ạ.” Làm sao Trình Thiệu Đường có thể quên được ngày nhi tử của mình đầy tuổi chứ, nghe bà nói vậy thì đồng ý ngay.
Bà mẫu đã nói thì Lăng Nhọc cũng không tiện nói gì, nàng đưa nhi tử cho Vương Thị, rồi lại nghe thấy Trình Thiệu Đường hỏi Trình Thiệu An rằng có cần hắn mua cái gì về không.
Đôi mắt của Trình Thiệu An sáng lên, đang muốn kể ra những thứ vẫn luôn muốn mua nhưng vì trong túi trống trơn mà không thể mua được, song, khi hắn nhìn thấy ánh mắt trợn lên của Lăng Ngọc thì lập tức nuốt lại những lời muốn nói vào bụng, cuối cùng chỉ đành ỉu xìu nói: “Không cần đâu…”
Bấy giờ Lăng Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.
Người này suốt ngày chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề, trong người chẳng có một cắc tiền nào, muốn mua cái gì cũng không mua nổi, hiện giờ vừa nghe thấy có người giúp hắn mua, thì bao nhiêu đòi hỏi cho đủ?
Mấy năm nay kiếm tiền dễ lắm sao? Đâu thể tùy tiện tiêu hoang thế được.

Nếu đã vạch xong kế hoạch, phu thê hai người vào phòng chuẩn bị trước, Lăng Ngọc đổ đầy túi nước, rồi lại vải dầu gói mấy cái bánh bao để dọc đường ăn, vừa thu dọn xong thì Trình Thiệu Đường đã đưa cho nàng một túi tiền,
Nàng nhận lấy và hỏi: “Đây là gì thế?”
“Đây là tiền công áp tiêu lần này, tổng cộng có ba lượng tám mươi đồng, ta đã cho mẹ một lượng, nên chỗ này còn có hai tám mươi đồng, mình giữ đi.”
Lăng Ngọc lấy làm bất ngờ: “Sao lần này được nhiều thế?”
“Lần này khách hàng khá hào phóng, nên thưởng thêm rất nhiều, tổng tiêu đầu bảo các huynh đệ chia nhau.” Trình Thiệu Đường giải thích.
Lăng Ngọc nghĩ một lát, rồi trả cho hắn một lượng: “Hôm nay chàng phải phải vào trong thành sắm sửa lễ thôi nôi, trong người không thể thiếu tiền được.”
Trình Thiệu Đường khoát tay: “Không cần đâu, trên người ta vẫn còn một ít, vậy là đủ dùng rồi, có chút đồ đấy sao không đủ mua được chứ.”
Sau khi Lăng Ngọc nghe xong thì dứt khoát thu về.
Tiền là một thứ tốt, không có nó thì không thể làm gì cả, đời trước nàng đã nếm đủ đau khổ khi trên người không có một đồng, đời này nàng không thể tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa!
Nàng dựa theo trí nhớ mà vỗ vào chỗ này sừ vào chỗ kia trên ván giường, cuối cùng cũng tìm thấy ô kín, quả nhiên bên trong giấu một cái hộp.
Nàng mở hộp ra nhìn, mặt mày lập tức rạng rỡ.
Nàng đổ hai lượng tám mươi đồng trong túi vào chiếc hộp, rồi tỉ mĩ đếm lại nhiều lần, tổng cộng có ba lượng tám mươi đồng.

Tuy không nhiều, nhưng đối với một người ‘ngày hôm qua’ còn ăn không ăn nổi một bát mì dương xuân ba đồng như nàng mà nói, chỗ tiền nhỏ nhoi này đã là một khoản cực lớn rồi.
Trình Thiệu Đường thấy dáng vẻ hớn hở của nàng khi ôm trước hộp thì lập tức cảm thấy áp lực nuôi sống gia đình của mình ngày càng lớn hơn.
Lăng Ngọc không để ý tới tâm tình của hắn, nàng bắt đầu suy tính, cẩn trọng suy xét.
Nếu mọi chuyện vẫn phát hiên theo quỹ đạo của kiếp trước, thì thôn Trình gia này sẽ bị phát hủy trong vòng năm năm tới, cho nên nơi không thể ở được bao lâu.

Đến lúc đó lại phải chạy nạn lần nữa, những thứ như lương thực không thể mang đi nổi.
Giờ chưa kể sau này tha hương rồi bắt đầu lại từ đầu ở đâu, hay đợi ngày thiên hạ thái bình thì quay về quê quán, riêng chuyện xây dựng lại nhà cũng mất cả khối tiền.
Nghĩ trước nghĩ sau, điều quan trọng nhất vẫn chính là – Tiền!
Nàng lén ngó Trình Thiệu Đường một cái, trái tim đập như đánh trống.
Nàng chỉ mong kiếp này hắn có thể sống lâu một chút, nếu, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ hắn lại ra đi sớm mà bỏ rơi mẹ con các nàng, thì nàng cũng phải chừa lại đường lui trước cho mình mới được..

Bình Luận (0)
Comment