Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 31

Lúc xoay người chỉnh lại giường chiếu, Lăng Ngọc mới phát hiện nhi tử không có ở đây. Tuy bấy giờ đã nhớ ra câu nói vừa nãy của Trình Thiệu Đường, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành nhìn chàng bằng ánh mắt trách cứ, chứ không nói lời nào.

Dù sao thời gian này cùng chung chăn gối với nhau, nàng đã quen với việc có hắn bên cạnh. Huống chi, sớm muộn gì nàng cũng phải bước tiếp, thoát khỏi bóng ma tâm lý, không thể vì những chuyện không hay của kiếp trước làm ảnh hưởng đến cuộc sống phu thê của bọn nàng ở kiếp này, nàng còn muốn cho bé Thạch Đầu một đệ đệ kìa!

Nhưng lúc Trình Thiệu Đường định tắt đèn, nàng vô thức lên tiếng ngăn cản: “Đừng, đừng tắt, giờ vẫn còn sớm, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Trình Thiệu Đường chỉ đành nằm xuống bên cạnh nàng: “Nàng muốn nói gì?”

Thật ra Lăng Ngọc cũng không biết mình muốn nói gì, chẳng qua là nàng muốn kéo dài thêm chút nữa, suy nghĩ một lát mới nói: “Thiếp muốn mời Trụ Tử tẩu đến Lưu Phương đường giúp đỡ, chàng thấy sao?”

Trình Thiệu Đường không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng qua lại thân thiết với tẩu ấy từ lúc nào vậy? Lần trước cũng vậy, sao nàng tự nhiên xông ra ngăn cản tẩu ấy?”

Đương nhiên Lăng Ngọc sẽ không nói với chàng rằng, đó là vì kiếp trước Tiêu Hạnh Bính đã cho mình một bát cơm ơn nghĩa, nếu như kiếp này có cơ hội, nàng mong là mình có thể bá đáp ơn tình này.

“Lần trước chàng vào ngục, trong nhà loạn cả lên, tẩu ấy đã từng giúp thiếp, cũng giúp cả nhi tử của chàng.”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nếu đã thế thì chúng ta quả thực nên nghĩ cách báo đáp.”

“Chàng, chàng sẽ không cho rằng thanh danh của tẩu ấy không tốt, nên phản đối thiếp qua lại với tẩu ấy chứ?” Lăng Ngọc hỏi dò.

Trình Thiệu Đường không hề nghĩ như nàng nói: “Nếu tẩu ấy quả thực là người không tuân thủ phụ đạo, cần gì lẻ loi một mình đến bây giờ? Trụ Tử đã qua đời ba năm, tái giá hay không đã là việc của tẩu ấy, nếu tẩu ấy thật sự cảm thấy không thờ được thì đã xuất giá từ lâu rồi. Có thể thấy những lời đồn ngoài kia không đáng tin.”

“Chàng không phản đối việc phụ nhân tái giá sao?” Lăng Ngọc hỏi một cách đầy ẩn ý.

Hiện giờ trong đầu Trình Thiệu Đường tràn đầy suy nghĩ ‘kiều diễm’, đã không còn sự nhạy bén như ngày thường, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt v e tấm lưng nàng, lâu lâu lại vỗ nhẹ một cái, sau đó thừa dịp nàng không chú ý, dần dần dịch sát lại, lơ đãng đáp: “Phụ nhân tái giá đâu phải là chuyện đồi phong bại tục gì, tại sao ta phải phải đối? Hơn nữa, với cái thế đạo hiện giờ, nếu nữ tử không có chỗ dựa thì cuộc sống sau này ắt sẽ rất gian khổ….”

Trên người nương tử có mùi gì? Hình như là mùi của hoa quế, ngửi kĩ hơn thì hình như không phải thế.

“Chàng biết nếu phụ nhân không có chỗ dựa, cuộc sống sau này ắt sẽ rất gian khổ thì tốt.” Lăng Ngọc cười hài lòng, hồn nhiên không biết vạt áo mình đã bị người nọ cởi ra.

“Ừ, biết chứ….” Bàn tay to lớn của Trình Thiệu Đường đã thò vào nội y,  khi chạm vào làn da ấm áp mịm màn nõn nà của nàng, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm.

Lăng Ngọc run lên, nhưng Trình Thiệu Đường đã đợi rất lâu mới có được một cơ hội tốt như đêm, làm sao có thể buông tha cho nàng được, thế nên, trước khi nàng kịp phản ứng chàng đã lập tức ngậm nhẹ lấy vành tai nàng.

Lăng Ngọc rùng mình, vừa ngượng vừa tức mà trừng mắt với chàng: “Chàng, chàng….” Thế nhưng giọng nói lại mang theo vẻ nũng nịu.

Trình Thiệu Đường nhân cơ hội này lấn người lên, bịt kín đôi môi của nàng, ra sức xâm lấn để không cho nàng có cơ hội phản kháng, hai người cứ thế dây dưa triền miên.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn nhận ra nữ tử dưới thân mình không ngừng run rẩy, mở mắt nhìn xuống thì bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt, hắn đột nhiên hoảng hốt.

“Tiểu Ngọc?” Dù hắn có cầm thú đến đâu cũng không thể coi như không thấy sự khác thường của nương tử mà tự mình tận hưởng vui sướng. Tuy trong lòng nồng đặc cảm giác thất bại, nhưng hắn vẫn dịu dàng mặc lại trung y cho nàng, hôn lên trán nàng, vỗ nhẹ tấm lưng của nàng.

“Nàng đừng sợ, ta không chạm vào nàng nữa.”

Lăng Ngọc nằm trong lòng chàng từ từ bình tĩnh lại, song vẫn cắn chặt ánh môi. Qua một lớp áo, nàng có thể cảm nhận được sự cứng ngắc của cơ thể chàng cùng với tiếng tim đập loạn.

Cứ như vậy e rằng không ổn, nếu ngay cả cửa ai này mà nàng cũng không vượt qua được thì còn gọi gì là làm lại từ đầu? Còn nói cái gì mà sống tốt hơn kiếp trước?

Nàng hít thở sâu vài lần, vào lúc Trình Thiệu Đường chán nản đứng dậy tắt đèn, nàng lập tức kéo chàng lại, ôm lấy cổ chàng trước ánh mắt khó hiểu của chàng rồi chủ động hôn lên đôi môi ấy.

Trình Thiệu Đường trợn to hai mắt, không dám tin rằng mình lại có vận may khúc khuỷu như vậy, nhưng cũng không rảnh nghĩ nhiều. Chàng lập tức giành lấy quyền chủ động, song lại lo làm nàng sợ nên động tác vừa dịu dàng vừa chan chứa yêu thương.

Nhịp tim của Lăng Ngọc đập càng lúc càng nhanh, hai mắt nàng nhắm nghiền, ép bản thân không được nhớ lại những chuyện xấu xí kia nữa, sau đó cố gắng thả lỏng, hưởng thụ tất cả những gì nam nhân mà nàng tín nhiệm nhất mang lại cho nàng.

“Tiểu Ngọc….” Trái tim Trình Thiệu Đường tràn ngập vui sướng, chàng muốn nhân cơ hội này xóa đi những kí ức không tốt của nàng nên động tác nhẹ nhàng như nâng trứng hứng hoa, như gió xuân man mác, như mưa phùn rả rích; chàng chậm rãi nhấm nháp hương vị của nàng, thỉnh thoảng còn ngâm khẽ một tiếng đầy gợi tình, nhờ thế đã làm vơi đi cảm giác sợ hãi và căng thẳng trong lòng Lăng Ngọc.

Trong cơn đê mê, nàng chợt nhận ra một điều, mỗi khi những cảnh tượng xấu xí kia sắp ùa về thì tiếng gọi ‘tiểu Ngọc’ du dương có thể dễ dàng đẩy lùi chúng, như thể chỉ cần ở bên cạnh chàng thì chàng có thể ngăn cản hết thảy những chuyện xấu xa kia.

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cơ thể nàng khẽ run lên, trông như muốn kháng cự, nhưng càng trông giống hùa theo hơn.

Trong lúc cởi xiêm áo, Trình Thiệu Đường bỗng dừng thế tiến công lại, chỉ hôn nhẹ xuống trán, đôi gò má, cánh môi của nàng: “Tiểu Ngọc, có thể không?”

Dù chàng biết sự việc đã tiến triển đến bước này, có lẽ chàng sẽ không cách nào dừng lại được, nhưng chàng vẫn muốn tôn trọng ý kiến của nàng, càng mong có được lời tán thành của nàng.

Trong đôi mắt sóng sánh ánh nước của Lăng Ngọc đầy vẻ u mê cùng khó hiểu, nghe chàng nói vậy, nàng khẽ mím cánh hơi sưng đỏ với vẻ chần chữ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

Trình Thiệu Đường mừng rơn, lần nữa lấp kín đôi môi nàng….

Màn trướng bỗng nhiên buông xuống, che khuất cảnh xuân kiều diễm khắp phòng.

***

“Muội phu à, trông cái bộ dạng hớn ha hớn hở của đệ kìa, người nào không biết còn tưởng hôm nay là ngày đệ thành hôn ấy chứ!” Lăng Đại Xuân đưa quà mừng cho Trình Thiệu Đường, tiện thể trêu hắn vài câu.

Khóe mắt và chân mày sắc bén của Trình Thiệu Đường cong tớn, nghe vậy chỉ nhướng mày, không nói lời nào dẫn hắn vào nhà.

Phu thê lâu ngày không vui vẻ quả thực khiến hắn tìm lại cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn của ngày động phòng hoa chúc năm đó. Thế nhưng, những thú vui khuê phòng này không cần thiết phải nói cho người khác.

So với khuôn rạng rỡ của chàng, sắc mặt của Lăng Ngọc lại không được tốt lắm, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng nhức mỏi, nhưng hôm nay nàng là chủ nhà, tuy đã nhờ nhiều người trong thôn đến giúp đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần nàng phải đứng ra chủ trì, cho nên nàng căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi.

“Trông sắc mặt con không được tốt lắm, hay là con về phòng nghỉ chút đi?” Châu Thị sớm đã phát hiện ra sự khác thường của nữ nhi, bà lo lắng nói.

“Không sao đâu ạ, con ngồi một lát là khỏi thôi.” Nhân lúc đoàn rước dâu chưa đến, Lăng Ngọc thở nhẹ một hơi.

“Có phải đêm qua con rể đòi hỏi hơi quá không?” Châu Thị phát hiện ra dấu hôn trên cổ con gái.

Lăng Ngọc vô thức đưa tay che đi, chột dạ né tránh ánh mắt của bà.

“Thằng bé thật là, biết rõ hôm nay sẽ rất bận mà chẳng biết tiết chế gì cả. Thế mà con cũng mặc nó làm liều à?” Châu Thị không tán thành.

Lăng Ngọc nào dám để bà biết rằng, thật ra nàng mới là người chủ động khơi mào, sau đó, lại giống như muốn từ biệt kiếp trước, nàng càng chủ động hùa theo thì động tác của Trình Thiệu Đường càng thêm mãnh liệt hơn.

“Sao không thấy tỷ tỷ ạ? Chẳng phải tỷ ấy nói muốn đến cùng mẹ ư?” Nàng vội chuyển đề tài.

“Mấy hôm trước Đường Nha bị cảm lạnh, tỷ con cuống cuồng cả lên, sợ rằng đến bây giờ cũng chưa hết bận, nên chắc tỷ phu con đến thay, à đấy, giờ tỷ phu con đang ở đằng trước nói chuyện với cha con và Thiệu Đường kìa!”

Đường Nha là nữ nhi của phu thê Lương Hoài Thăng và Lăng Bích, đồng thời đây cũng là đứa con duy nhất của họ.

Lăng Ngọc nhìn theo ánh mắt của bà, quả nhiên trông thấy hai người kia đang nói chuyện. Ngoài ra, còn có rất nhiều người vây quanh họ, có lẽ bọn họ muốn tạo quan hệ với Lương Hoài Thăng, tân cử nhân lão gia mới ra lò.

Nàng nhìn thấy vẻ tự hào phơi phới trên khuôn mặt của Lăng Tú tài, vẻ đắc ý như gió xuân của Lương Hoài Thăng và vẻ khiêm nhường lễ độ của Trình Thiệu Đường.

Nàng thôi không nhìn nữa, nói: “Tỷ phu trúng cử, mà Đại Xuân ca lại chuyên tâm làm ăn buôn bán như vậy, chắc cha càm ràm huynh ấy nhiều lắm mẹ nhỉ?.”

Châu Thị thở dài: “Câu này con nói đúng rồi đấy. Từ lúc thằng bé với con bắt tay vào làm Lưu Phương đường, cha con không ít lần càm ràm thắng bé. Nhưng xưa nay Đại Xuân là người có chủ kiến, mỗi lần đều ngoan ngoãn thưa thốt, sau đó chuyện gì nên làm thì vẫn làm, cha con cũng tức mấy bận nhưng giờ cũng lời nói rồi.”

Lăng Ngọc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, không khỏi cười ra tiếng.

‘Bùm bùm bùm’ pháo hỉ đón dâu không ngừng vang lên, hai mẹ con không nói chuyện nữa mà cùng khách khứa ra ngoài nghênh đón.

Trình Thiệu An cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn, là ngày mà hắn cưới cô nương xinh đẹp nhất trong thôn về nhà dưới con mắt ngưỡng mộ của tất cả trai tráng trong thôn. Đặc biệt là khi gương mặt tựa đóa phù dung dưới chiếc khăn trùm đầu lộ ra, hắn cứ vậy mà nhìn nàng ngơ ngẩn.

“Tân lang nhìn phát ngốc rồi, tân lang nhìn phát ngốc rồi!” Bỗng có một thằng bé vỗ tay cười phá lên, sau đó là tiếng cười to khắp phòng.

“Ôi chao, đừng nói là tròng mắt của tân lang sắp rớt ra rồi đấy nhá?”

“Tân nương như tiên nữ như vậy, ai nhìn mà chẳng không nỡ rời mắt.”

…….

Tiếp đó là đến tiết mục náo động phòng, vì có Trình Thiệu Đường ngồi giữ cửa nên mọi người không dám trêu quá đà. Đồng thời Lăng Ngọc cũng phát hiện ra có rất nhiều thanh niên trong thôn sợ chàng, còn vì sao sợ thì nàng không rõ và cũng cảm thấy khó hiểu.

Sau đấy, nàng có nhắc đến chuyện này vào một buổi nhàn rỗi ngồi tán ngẫu cùng Vương Thị, Vương Thị nghe xong thở dài đáp: “Cha nó qua đời sớm mà ta lại là người không tài cán gì, đa số con nít đều thích gây sự phá phách, nhưng Thiệu Đường thì khác, từ nhỏ thằng bé đã cùng cha đi lên núi săn thú, cơ thể chắc khỏe, thế nên không ai dám bắt nạt thằng bé cả.”

“Chỉ là Thiệu An còn nhỏ tuổi nên bị không ít người bắt nạt. Mãi đến sau này có một lần, Thiệu An bị người ta đẩy, ngã đến nỗi máu me đầy mặt đầy đầu, Thiệu Đường cầm gậy gộc đuổi đánh đến nửa thổn, đánh tên đó đến thừa sống thiếu chết.”

“Từ sau lần đó, không còn ai dám bắt đệ huynh đệ bọn nó nữa, càng không có ai dám chọc vào nó. Trong thôn thậm chí còn có nhiều phụ nhân gọi Thiệu Đường ra để dọa mấy đứa con hư của mình.” Nói đến đây, Vương Thị có chút bất lực.

Lăng Ngọc hơi thất thần, nghĩ đến bé Đá ở kiếp trước, tuy còn nhỏ nhưng cũng từng bảo vệ nàng vô cùng kiên định.

Phụ tử đều vậy sao?

Nàng đang mải nghĩ ngợi thì bé Đá chạy ‘huỳnh huỵch’ vào phòng, chẳng mấy chốc đã nhào vào lòng nàng: “Mẹ ơi!”

Lăng Ngọc thấy mặt con đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi thì vội vàng giúp con lau sạch, hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Bây giờ lại đi chơi cùng vị thúc bá nào?”

Từ lúc chuyển vào huyện nha, hết huyện lão gia Quách Kì cho đến các quan sai canh cửa, ai cũng tỏ ra vô cùng thích thú với đứa bé giống Trình Thiệu Đường y đúc, hễ rảnh rỗi là sẽ đến chơi đùa cùng thằng bé. Được cái thằng bé không biết sợ ai, lá gan cũng lớn, hồn nhiên mang theo ‘gương mặt Trình Thiệu Đường’ thu nhỏ đi khắp nơi cười nói, vừa khiến mọi người ôm bụng cười vừa làm bầu không khí vui tươi hơn.

“Con đi đánh quyền với Thôi bá ạ.” Thằng nhóc cọ tới cọ lui trong lòng nàng, rồi lại nhìn sang Vương Thị đang ngồi bên cạnh cười chúm chím: “Bà nội!”

“Ôi chao, cháu trai ngoan của bà nội cao hơn rồi, cũng chắc khỏe hơn nữa, cơ thể trông nhỏ bé mà sắp đuổi kịp cha cháu rồi đấy.”  Vương Thị cười ha ha ôm lấy cháu trai.

Bé Đá thích nhất là được người ta nói mình giống cha, nghe vậy kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Bữa nào cháu cũng ăn hai bắt cơm, còn luyện quyền với cha nữa ạ.”

Lăng Ngọc không khỏi bật cười, nhưng cũng không vạch trần thằng bé, dù sao những lời con nói cũng không hẳn là sai, nếu coi một lần xới là một bát cơm thì mỗi bữa thằng bé quả thực đã ăn hai bát thật.

Còn về luyện quyền, thằng bé lẽo đẽo theo sau cha nó giả vờ giả vịt chắc cũng được tính.

Vương Thị ôm cháu trai đương nhiên cũng hết lời khen ngợi.

“Lần này mẹ ở lại mấy ngày đi ạ, bé Đá cả ngày kêu nhớ bà nội, nếu lần này mẹ không ở lại, sợ là thằng bé sẽ lại làm ầm nữa cho coi.”

Vương Thị lắc đầu: “Mấy ngày nữa ta lại đến thôi, trong nhà nhiều việc ta không về không được.”

Lăng Ngọc nhíu mày, ngày tháng chạy nạn ở kiếp trước nàng chẳng có thời gian suy nghĩ, nhưng ở kiếp này, sau khi Kim Xảo Dung về làm dâu nàng mới nhớ ra rằng, kiếp trước cô nương này ngoài việc thêu thùa may vá ra thì chẳng biết làm việc gì khác.

Không nói đến việc nàng ta có lười nhác không chịu làm hay không, chỉ nói đến dáng vẻ vụng về kia thì quả thực không giống người thường xuyên làm việc nhà. Kiếp trước, việc nhà vẫn luôn là nàng và mẹ chồng chia nhau ra làm, Kim Xảo Dung chủ yếu may vá để kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình, thỉnh thoảng cũng cũng sẽ giúp đỡ, nhưng không nhiều.

Kiếp này nàng và Trình Thiệu Đường chuyển đến huyện nha, việc nhà đương nhiên đổ hết lên đầu Vương Thị, phu thê Trình Thiệu An và Kim Xảo Dung dồn hết tâm trí vào chuyện mở cửa tiệm may sẵn.

Đúng rồi, cửa tiệm may sẵn, lô vải mà khi trước nàng và Lăng Đại Xuân mua lại, sau khi may thì bán rất chạy, vì thế Trình Thiệu An thành hôn xong lại nhập về thêm một lô nữa, định sau này sẽ coi đây là con đường mưu sinh.

Bọn họ tạm thời khôn có chỗ nào để bán, nên đánh gửi bán ở Lưu Phương đường, đợi sau này tính góp đủ tiền sẽ tìm cửa tiệm khác.

Trước khi Vương Thị đi, Lăng Ngọc tự mình đi mướn xe ngựa đưa bà về, Vương Thị nhiều lần khước từ nhưng không sao lay chuyển được nàng, bà chỉ đành lải nhải: “Kiếm tiền nào phải là chuyện dễ dàng, sao không tiết kiệm chút tiền, ta đã đi bộ hơn nửa đời, cần gì phải ngồi xe ngựa chứ.”

Lăng Ngọc coi như không nghe thấy lời này của bà. Nàng mang thịt khô, nửa con thỏ, vài túi quà vặt cùng hai bộ xiêm y mới nhét lên xe ngựa, sau đó bảo bé Đá chào tạm biệt bà nội, khi thấy xe ngựa đã đi xa nàng mới dắt nhi tử vào cổng.

“Ngọc tỷ!” Hai mẹ con vừa bước vào cổng thì nghe thấy tiếng gọi của Dương Tố Vấn vang lên ở phía sau.

Dương Tố Vấn chạy một mạch tới, việc nàng làm đầu tiên là ôm bé Đá vào lòng rồi ra sức ‘vuốt v e’ một trận, nghịch đến nỗi bé Thạch Đầu kêu oai oái, bấy giờ mới vừa lòng thỏa ý mà buông thằng bé ra.

Bé Đá ‘vèo’ một cái trốn ra sau lưng mẹ, thò một nửa đầu ra trừng mắt nhìn nàng: “Đồ xấu xa!”

Hắn ghét nhất cái dì này, lúc nào cũng thích véo má hắn!

Dương Tố Vấn ngo ngoe ngón tay, lại định véo má thằng bé tiếp, làm thằng bé sợ đến nỗi ‘oa’ lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, còn Dương Tố Vấn thì vui đến nỗi cười cong eo.

“Được rồi được rồi, bao lớn rồi mà còn giống như đứa trẻ vậy.” Lăng Ngọc tức giận dí tay vào trán nàng.

“Lần này lại gây ra họa gì rồi? Mà chạy đến tận chỗ ta gọi hồn?”

“Sao lại là muội gây họa chứ? Đám người kia phiền muốn chết luôn, muội khó khăn lắm mới thoát thân được, còn tỷ thì hay rồi ở đây thoải mái biết bao.” Dương Tố Vấn bất mãn lầm bầm.

Lăng Ngọc lập tức hiểu ra: “Lại có bà mối đến nhà cầu hôn?”

“Chính nó, phiền muốn chết, đã thế Thành thúc lúc nào cũng lải nhải bên tai muội, cái gì mà cô nương quá lứa nên tìm một chỗ dựa, đúng là đau đầu mà!” Dương Tố Vấn thở dài.

Một lát sau, nàng lại hừ lạnh: “Đừng tưởng muội không biết suy nghĩ của đám người đó, cách bọn họ nhìn muội giống như coi muội là một con gà mái biết đẻ trứng vàng vậy! Tưởng muội không nhìn thấu suy nghĩ trong đầu bọn họ chắc??”

Lăng Ngọc đang uống trà lập tức bị sặc nước, vội vàng quay người ho dữ dội.

Dương Tố Vấn săn sóc mà vỗ lưng cho nàng, nàng nhẹ nhàng cản lại, lau khóe miệng và nói: “Đa tạ muội.”

Gà mái đẻ trứng vàng, thế mà con nhóc này cũng nói được!

Thật ra, là người điều chế ra cao Ngọc Dung, cộng thêm hiện giờ cao Ngọc Dung cung không đủ cầu, tuy Lưu Phương đường không phải ngày nào cũng kiếm bộn tiền, nhưng lợi nhuận mỗi này cũng tương đối khả quan. Cho nên, Dương Tố Vấn quả thực không cần lo lắng chuyện gả chồng, bởi bà mối trong ngoài thành đều sắp giẫm nát bậc cửa nhà muội ấy rồi.

Mặc dù câu nói ban nãy của muội ấy không dễ nghe, những cũng là sự thật. Cưới muội ấy, chẳng phải là cưới một con gà đẻ trứng vàng hay sao? Nếu không thì làm sao có thể có nhiều người bên ngoài đến đây cầu hôn như vậy.

“Vẫn là Lăng đại ca nói đúng, muội không thể gả vào gia đình như thế được, gả vào đó chẳng khác gì bị bọn họ hút khô máu, sau đó ném sang một bên tự sinh tự diệt!” Dương Tố Vấn tỏ ra vô cùng kiên quyết.

Lăng Ngọc vỡ lẽ: “Đại Xuân ca nói thế à? Huynh ấy còn nói gì nữa không?”

“Huynh ấy còn nói, cô nương khi xuất giá nhất định phải gả cho một người thật thà chăm chỉ, không có suy nghĩ ong bướm, tốt nhất là người đã quen từ lâu, như vậy hai bên đều có sự hiểu biết về nhau. Với cả, cha mẹ đàng trai nhất định phải yêu thích nàng ấy, nhất là mẹ của đàng trai, vì xưa nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu là một vấn đề hết sức nan giải, nếu có thể tạo dựng được nền tảng tốt ngay từ ban đầu thì cuộc sống phu thê sau này ắt sẽ vô cùng mỹ mãn.”

Khóe miệng Lăng Ngọc khẽ run, định nói gì đó nhưng khi trông thấy Dương Tố Vấn xem những lời Lăng Đại Xuân nói như thánh chỉ thì không nói nên lời, chỉ nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đồng tình.

Quen biết từ sớm, chăm chỉ thật thà, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, người phù hợp với ba điều kiện này chẳng phải chỉ có mình Lăng Đại Xuân-  người bên cạnh con bé ngốc này sao?

Uổng công muội ấy suốt ngày gọi Lăng đại ca này Lăng đại ca nọ, mà không biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một con sói.

Nàng lén bĩu môi khi nghĩ đến việc Châu Thị suốt ngày lo lắng cho hôn sự của Lăng Đại Xuân.

Xem ra cha mẹ đã lo lắng vô ích rồi! Trái tim người này đã có chốn về!

Chỉ là nàng cũng không biết con nhóc ngốc nghếch này có ‘suy nghĩ kia’ với Lăng đại ca của muội ấy không. Nhưng theo những gì nàng hiểu về muội ấy thì  có lẽ muội ấy vẫn chưa nhận ra điều đó. Bảo sao Đại Xuân ca chỉ có thể ngầm mượn tay của muội ấy để xua đuổi ong bướm, còn mình thì không chịu bước tiếp.

Được, nàng sẽ mở to hai mắt xem kịch hay!

“Muội chạy qua đây như thế, lô cao Ngọc Dung mới làm xong rồi à?” Nàng hỏi.

“Có Bính tỷ ở đó, sợ gì chứ, dù sao cũng sẽ giao hàng đúng giờ!” Dương Tố Vấn có chút đắc chí.

Bính tỷ mà nàng ấy nhắc đến chính là Tiêu Hạnh Bính.

Lăng Ngọc cũng mới biết Tiêu Hạnh Bính am hiểu y lí sau khi tiếp xúc với đối phương, vốn định để tẩu ấy đến Lưu Phương đường, nhưng sau nhiều lần cân nhắc, nàng vẫn quyết định để nàng ấy đến giúp Dương Tố Vấn.

Thật ra nàng cùng từng nghĩ đến chuyện có nên làm ăn lớn, tăng thêm sản lượng của cao Ngọc Dung hay không, nhưng vừa nghĩ đến chiến loạn mấy năm sau là suy nghĩ này liền bị dập tắt.

Người đời đều biết, hiện giờ thánh thượng đang say mê luyện đan tu đạo, đã lâu không đoái hoài đến quốc sự, Lăng Ngọc cũng biết, sau khi Thái tử bất ngờ qua đời, thiên hạ này mới chính thức thay đổi.

Có Thái tử danh chính ngôn thuận ở đây, dù những hoàng tử khác có tâm tư gì thì cũng phải giấu đi, một khi Thái tử qua đời đồng nghĩ với viễn trở ngại không còn, mọi người đều có cơ hội bình đẳng, bấy giờ không tranh thì còn đợi đến lúc nào?

Trong lòng nàng cũng hiểu rõ rằng, một ngày Tề vương chưa đăng cơ, thiên hạ chưa thái bình, dù có núi vàng núi bạc cũng không giữ được. Đến lúc đó cho không kẻ khác mới thật sự là làm áo cưới cho người khác(*).

(*) Làm áo cưới cho người khác: những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.

Nàng bấm ngón tay nhẩm tính, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày Thái tử qua đời ở kiếp trước. Nói theo cách khác, nếu trong vòng hai tháng mà Lăng Đại Xuân không có cách cưới Dương Tố Vấn về, vậy thì phải chờ ít nhất một năm nữa.

Tuy thánh thượng hiện tại hồ đồ bỏ bê quốc sự, nhưng lại khá coi trọng Thái Tử – trưởng tử của mình. Nếu không ông cũng sẽ không hạ chỉ để dân chúng mặc tang phục cho Thái tử một năm.

Lúc hay tin Lăng Bích muốn nạp thiếp cho tỷ phu, Lăng Ngọc tức đến nỗi mặt mày sa sầm.

Được, kiếp này còn xảy ra sớm hơn kiếp trước!

Nàng không sao hiểu được, cha nàng không quá coi trọng chuyện con nỗi dỗi, mẹ cũng không chấp nhất chuyện có nhi tử hay không, bản thân nàng càng không phải là người sẽ để mình chịu thiệt, sao nhà nàng lại có một người hiền lành đức hạnh như tỷ tỷ kia chứ?

Chỉ vì thành hôn lâu năm mà chỉ có một nữ nhi, cộng thêm hiện giờ tướng công đã có tiền đồ, cho nên tỷ ấy muốn nạp một phòng mỹ thiếp cho tướng công để kéo dài hương hỏa sao?

Nàng càng nghĩ càng tức, nhân dịp Trình Thiệu Đường nghỉ hưu mộc, phu thê bèn đưa nhi tử đến thôn Lương gia.

“Nàng cũng đừng buồn quá, chuyện này cứ để ta khuyên tỷ phu, chắc là không thành đâu. Hiện giờ huynh ấy đang cần chuyên tâm đọc sách, để chờ kỳ thi cuối năm sau.” Thấy sắc mặt nàng u ể, Trình Thiệu Đường khuyên giải.

Lăng Ngọc cười lạnh: “Mặc dù thiếp buồn vì tỷ tỷ tự chuốc khổ vào thân, nhưng nếu chuyện này huynh ấy không chịu thì tỷ tỷ còn ép được chắc? Có thể thấy bản thân huynh ấy đã có ý này nên tỷ tỷ mới có suy nghĩ như vậy.”

Trình Thiệu Đường chau mày, nhưng không hề phản bác lại lời nàng, bởi thật ra trong lòng chàng cũng nghĩ như vậy.

Từ xưa đến nay, mặc dù chuyện nạp thiếp là do thê thất lo liệu, nhưng nếu tướng công đã kiên quyết từ chối thì người làm nương tử còn có thể bất chấp ép buộc hắn được ư?
Bình Luận (0)
Comment