Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 33

Vì ngày mai Trình Thiệu Đường vẫn phải về làm việc, nên cả nhà họ không ở lại lâu. Vương Thị và Trình Thiệu An bịn rịn tiễn họ về, Kim Xảo Dung im lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng dõi theo gia đình họ đi xa dần.

“Về hết rồi!” Trình Thiệu An dìu Vương Thị về phòng, lúc quay người lại mới phát hiện nương tử vẫn còn đứng ở cổng, hắn sải bước về phía nàng, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của nàng.

Kim Xảo Dung rút mạnh ống tay áo, ngoảnh mặt làm ngơ mà đi qua người hắn.

“Lại hờn dỗi nữa rồi, nữ tử đúng là phiền phức.” Trình Thiệu An lầm bầm, lắc đầu ra khỏi nhà.

Sự việc xảy ra ở thôn Trình gia chỉ là một chuyện nhỏ, Lăng Ngọc không hề để trong lòng. Thế nhưng, sau khi về đến huyện thành vẫn kéo bé Đá đến trước mặt răn dạy một phen, Trình Thiệu Đường thấy thế lại không mấy đồng tình: “Thằng bé cũng chỉ cảm thấy con sâu đó thú vị nên mới muốn lấy cho đệ muội xem, đâu biết muội ấy lại phản ứng mạnh thế. Kể ra thì muội ấy cũng là nữ tử nhà nông, vì sao lại sợ con sâu rau như thế? Rõ ràng là lúc ở nhà được mẹ chiều quen rồi.”

Lăng Ngọc tức giận nói: “Trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, ai mà không sợ hãi vật gì chứ? Giống như có người sợ con giun, có người sợ côn trùng, cũng có người sợ con gián, điều này có lạ lùng đâu.”

Trình Thiệu Đường mỉm cười, không tiếp lời nàng nữa.

Ngược lại, bé Đá ngô nghê nhìn về phía cha, rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt đen trong veo chớp chớp vài cái, cuối cùng, sau một hồi nghiêng đầu suy nghĩa, bé quả quyết nhào về phía cha.

Trình Thiệu Đường đón lấy thằng bé, xoa đầu con trai, sau đó chàng bế nhi tử rảo bước vào trong sân dưới ánh mắt khiển trách của nương tử.

Việc buôn bán của Lưu Phương đường càng ngày càng phát đạt, nhanh chóng mua lại được quyền sở hữu chính thức của cửa tiệm dựa theo giao hẹn. Sau nhiều lần cân nhắc, Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân quyết định giao văn khế cho Dương Tố Vấn, dù sao không có Dương Tố Vấn thì cho dù huynh muội bọn họ có giỏi giang đến đâu, cũng không thể phát triển Lưu Phương đường đến mức này.

(*) Văn khế: Từ cũ, giấy tờ trong mua bán nhà đất, ruộng điền…

Dương Tố Vấn đương nhiên không chịu nhận, nàng cãi lại: “Muội không cần, hai người coi muội là gì? Không có hai người, đến cả một hộp cao Ngọc Dung muội cũng không bán được. Hơn nữa, muội chỉ cần gom đủ số tiền để mua lại Hồi Xuân đường là được, muội không cần Lưu Phương đường!”

Nhưng dù là Lăng Đại Xuân hay Lăng Ngọc thì cũng không phải là người dễ dàng để người khác làm dao động quyết định của mình, hai người: một người nhỏ nhẹ khuyên nhủ, một người đanh giọng dọa dẫm, kẻ tung người hứng làm cho Dương Tố Vấn ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn ngoan ngoan cất văn khế đi.

“Muội lúc nào cũng oang oang đòi chuộc lại Hồi Xuân đường, rốt cuộc là vì sao lúc đầu lại bán nó đi.” Sau khi tận mắt trông thấy nàng cất văn khế đi, Lăng Ngọc hỏi một vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu.

Dương Tố Vấn cong môi: “Lúc đó cha muội bị bệnh nặng, việc làm ăn của Hồi Xuân đường xuống dốc không phanh, trong nhà kẹt tiền, không thể không bán nó đi.”

Điều quan trọng nhất vẫn là cha nàng cảm thấy y thuật của nàng bình thường, hoàn toàn không gánh vách nổi Hồi Xuân đường, thay vì tốn sức giữ lại chẳng thà bán đi đổi lấy một khoản tiền trang trải.

Nàng vẫn luôn cho rằng, chỉ cần nàng dựa vào nỗ lực của chính mình thì có thể chuộc lại Hồi Xuân đường, nên nàng đã nói với cha rằng, mặc dù y thuật của nàng bình thường,  nhưng vẫn có bản lĩnh quản lý tốt Hồi Xuân đường mà ông ấy đã hao tổn tâm sức gầy dựng nên.

Lăng Ngọc hiểu suy nghĩ của nàng: “Với số tiền của muội lúc này đã đủ chuộc lại Hồi Xuân đường chưa?”

“Vốn là đủ rồi ạ, nhưng tên họ Lý kia lại đột nhiên tăng giá, tăng lên một trăm lượng so với giá ông ta nói trước đây.” Nói đến đây, Dương Tố Vấn tức không để đâu cho hết.

“Thế có cần ta cho mượn….”

“Không cần! Muội muốn dùng tiền của mình!” Lăng Đại Xuân còn chưa nói xong đã bị nàng cắt ngang.

Hắn không mấy để ý mà tiếp lời: “Vậy khi nào muội cần thì cứ bảo ta.”

Ba người tán gẫu một lát mới nói đến chuyện chính.

“Hiện giờ đang có hai nhà buôn muốn hợp tác với chúng ta, để mang cao Ngọc Dung đi tiêu thụ ở nơi khác. Trong đó, Cung gia là nhà có địa vị khá lớn, hiện tại đang là nhà cung ứng của hoàng thất, bọn họ chủ yếu buôn bán trang sức châu báu, lần này tìm đến chúng ta có lẽ là định đầu tư một phần vào kinh doanh son phấn; còn nhà kia là Diệp gia ở thành Trường Lạc, chủ yếu kinh doanh son phấn, mặc dùng tiếng tăm không bằng Cung gia nhưng ta cũng đã cẩn thận thăm dò, danh tiếng của cửa tiệm Diệp gia và lời đồn về các mặt hàng của họ đều không tồi.” Lăng Đại Xuân nói cặn kẽ.

“Ta và Đại Xuân ca đều nghĩ cả rồi, hiện giờ danh tiếng của cao Ngọc Dung vang xa, người có ý đồ xấu với nó sẽ ngày càng nhiều. Nếu sau lưng chúng ta không có chỗ dựa thì có lẽ mối làm ăn này sẽ rất khó duy trì. Giờ chẳng thà tìm một nhà đáng tin cậy hợp tác, mỗi người bán một nơi, đôi bên cùng có lợi lại không can thiệp lẫn nhau.” Lăng Ngọc cũng có ý kiến của mình.

“Hai người đưa ra ý kiến là được rồi, muội không hiểu những thứ này lắm.” Dương Tố Vấn khóa tay, chẳng mấy hứng thú.

“Nếu muốn tìm chỗ nương nhờ, chẳng phải hoàng thương Cung gia là lựa chọn tốt nhất sao?” Tiêu Hạnh Bính bưng qua đi tới, đúng lúc nghe thấy lời bọn họ nói, tiện thể đáp lời.

(*) Hoàng thương: là chỉ những thương nhân có người trong hoàng thất chống lưng, hoặc những thương nhân có xuất thân từ hoàng thất, chuyên là đầu mối cung cấp vật dụng,…cho người trong và quý tộc ngoài cung.

Lăng Ngọc lắc đầu: “Đúng lúc nó lại tương phản, Cung gia này là hoàng thương, chúng ta chẳng qua chỉ là hộ buôn bán nhỏ, dựa vào đâu mà được thương lượng hợp tác ngang hàng với bọn họ? Dựa vào cao Ngọc Dung ư? Sợ rằng đến cuối cùng ngay cả bảng hiệu của Lưu Phương đường cũng không giữ nổi, mọi thứ sẽ biến thành của Cung gia bọn họ.”

Điều quan trọng nhất là nàng biết hoàng thương Cung gia này sắp không giữ được rồi. Một khi cởi bỏ chiếc mũ hoàng thương, Cung gia sẽ nhanh chóng rớt đài. Chẳng thà chọn Diệp gia, mặc dù hiện giờ chưa lộ rõ năng lực, nhưng chuẩn bị tốt là chìa khóa của thành công, vài năm sau chắc chắn cũng sẽ lừng danh một phương trong giới.

Huống chi, Diệp gia ở tại thành Trường Lạc, đây là nơi không bị ảnh hưởng của chiến tranh.

“Ý của tiểu Ngọc cũng là ý của ta, nếu muội không có ý kiến gì khác, hôm khác ta sẽ bàn chuyện hợp tác với Diệp công tử.”

“Nếu mọi người đều cảm thấy Diệp gia tốt, vậy cứ chọn Diệp gia đi!” Dương Tố Vấn cũng đồng ý.

Bây giờ chuyện hợp tác đã được giải quyết, Lăng Ngọc cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để quan sát đôi nam nữ trước mặt. Nàng không bỏ sót bất kì một ánh mắt nào của Lăng Đại Xuân khi hắn thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Tố Vấn, nhưng Dương Tố Vấn lại không hay biết gì, nàng hí hửng kéo Tiêu Hạnh Bính hỏi nàng ấy làm thế nào để pha được ấm trà ngon như thế.

Lăng Đại Xuân quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt với biểu cảm thích thú của nàng, hắn hơi giật mình, rồi lập tức cười bất lực.

“Ôi, đúng rồi, mấy hôm trước có người đến cửa tiệm hỏi thăm đồ may sẵn của Thiệu An huynh đệ là do người nào làm ra, trông hắn cứ quái quái thế nào ấy, nên ta tìm đại một lí do rồi đuổi đi.” Tiêu hạnh Bính nhớ đến chuyện này, vội nói.

Lăng Ngọc cũng không để trong lòng: “Đuổi đi cũng được.”

Lăng Đại Xuân là một người làm việc dứt khoát, nếu có ý định hợp tác với Diệp gia thì sẽ không nhùng nhằng, ngay sáng hôm sau đã hẹn Diệp công tử đến bàn bạc. Hai bên đều có lòng hợp tác, nên chuyện hợp đồng chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Từ đó, cửa hàng Diệp Thị xuất hiện cao Ngọc Dung của Lưu Phương đường, còn son phấn của Diệp Thị cũng đã được bày bán trong Lưu Phương đường.

Việc hợp tác với Diệp gia đã vô hình trung đưa hoạt động kinh doanh của Lưu Phương đường lên một tầm cao mới. Trong khoảng thời gian đó, vì việc hợp tác không thành nên Cung gia cũng từng đến Lưu Phương đường gây phiền phức, nhưng ‘hổ lạc đồng bằng bị chó khinh’, tuy Lưu Phương đường nhỏ bé, nhưng vì có quan hệ của Trình Thiệu Đường nên bọn họ chẳng những có được sự bảo vệ của quan phủ, mà lũ lưu manh ác bá cũng không dám có ý đồ xấu với Lưu Phương đường, vì thế người của Cung gia chỉ đành tức tối rời đi.

Trình Thiệu An vui vẻ về nhà, nói với Vương Thị và Kim Xảo Dung rằng: “Mẹ, Lưu Phương đường sắp mở chi nhánh, Đại Xuân ca cũng đang tìm giúp con một chỗ ở bên cạnh, sau này chúng ta và Lưu Phương đường có thể ở cùng một chỗ rồi.”

“Thật ư? Được vậy thì tốt quá rồi!” Vương Thị vui mừng nói.

Nghe vậy, mặt Kim Xảo Dung sầm xuống.

Nhưng Trình Thiệu An đang đắm chìm trong sung sướng vừa có được cửa tiệm của riêng mình, vừa có thể tiếp tục nương nhờ gió xuân của Lưu Phương đường, căn bản không để ý đến biểu cảm của nàng.

Kim Xảo Dung khó chịu trong lòng, vốn định sau khi tìm được cửa tiệm sẽ thoát khỏi Lưu Phương đường và cái người ở đại phòng kia, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở thành bọt nước.

Nhìn mẹ chồng và tướng công hết lơi khen ngợi người kia, nàng suýt nữa cắn nát răng.

Không nên như vậy, nàng không nên sống cuộc sống như thế này, mỗi này đều thức khuya dậy sớm không ngừng thêu thùa kiếm tiền, nhưng từ đầu đến cuối đều phải sống phụ thuộc vào người khác.

Nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục sống thế này, nàng không kém Lăng Ngọc, cũng không kém con gái nhà lí chính(*), dựa vào đâu mà bọn họ có thể sống an nhàn thoải mái chứ!

(*) Lý chính: Ở Trung Quốc, đây là một chức quan bắt nguồn từ thời Xuân Thu, chủ yếu phụ trách chưởng quản hộ khẩu và nộp thuế. (baidu)

Trên thực tế, Lăng Ngọc không hề muốn mở chi nhánh, nàng chỉ muốn mở thêm một gian, sau này lúc chiến loạn cũng đỡ tổn thất một khoản tiền, nhưng Lăng Đại Xuân cũng có quan điểm của huynh, lần này ngay cả Dương Tố Vấn cũng ủng hộ huynh ấy, một với hai, nàng chỉ đành đồng ý.

Trước đó, nàng không hề hay biết việc Lăng Đại Xuân thuận tiện giúp Trình Thiệu An giải quyết vấn đề cửa tiệm.

“Chúng ta và bọn họ đã làm ăn với nhau lâu, khách hàng đâu chỉ đến Lưu Phương đường rồi nhân tiện chọn vài bộ quần áo, họ còn đặc biệt tới để mua xiêm y, sau đó thuận tiện chọn vài đồ của Lưu Phương đường, có khi khách hàng cũng đã quen kiểu này rồi cũng nên.”

“Hơn nữa, chúng ta cũng không phải người ngoài, Thiệu An cũng tính là người thân của ta, thế nên giúp được thì cứ giúp thôi, làm thế chẳng những Thiệu Đường, mà ngay cả mẹ chồng muội cũng sẽ nhớ rõ chỗ tốt của muội. Đến lúc ấy, chẳng phải giữa phu thê, giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ càng hòa thuận hơn sao?”

“Ngoài ra, ta muốn để tỷ tỷ tham gia vào chi nhánh này, một phần của tỷ ấy sẽ lấy từ  sáu phần ban đầu của ta. Nhưng phải giấu tỷ phu, nếu sau này có vạn nhất thì chí ít tỷ ấy cũng không đến nỗi không có chỗ dựa….” Lúc Lăng Đại Xuân nói ra suy nghĩ của hắn, Lăng Ngọc vừa cảm động vừa buồn cười.

Đây mới chính là người một nhà lo nghĩ cho nhau. Huynh ấy là một đại nam nhân chưa thành gia, mà lại có thể nhìn thấu đáo những chuyện giữa phu thê và mẹ chồng nàng dâu, quả thực là làm khó huynh ấy.

Hôm nay, Trình Thiệu Đường ra ngoài từ sáng sớm, trong nhà chỉ còn Lăng Ngọc và bé Đá.

Lăng Ngọc đang ngồi dưới hiên nhà khâu đế giày, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử cưỡi sào trúc chạy loăng quăng khắp sân, nghe thấy tiếng ‘cha cha’ non nớt mà không nhịn được cười.

Từ sau lần tình cờ trông thấy Trình Thiệu Đường cưỡi ngựa về nhà, thằng nhóc tỏ ra vô cùng hứng thú với ngựa, cũng không biết tìm được cái sào trúc ở đâu, hễ rảnh rỗi là lại ‘cưỡi’ nó chạy khắp nơi, còn kêu ‘ch a cha cha’ giống hệt như thật.

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, nàng đặt đế giày đã khâu được một nửa xuống để ra ngoài mở cửa, nào ngờ đập vào mắt là khuôn mặt nôn nóng của Trình Thiệu An.

“Đại tẩu, Xảo Dung có đến tìm tẩu không?” Trình Thiệu An vừa thấy nàng đã vội vã hỏi.

“Không có, xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Ngọc cả kinh.

“Không tới?! Nàng ấy không quen biết ai thì có thể đi đâu được chứ?!” Sắc mặt Trình Thiệu An tái mét, nét mặt càng thêm tuyệt vọng.

“Không được, đệ phải đi báo quan!” Đột nhiên, hắn xoay người đòi đi, Lăng Ngọc lấy cổ tay áo của hắn và nói: “Đệ quay về nói chuyện rõ ràng đã, Xảo Dung làm sao?”

“Đại tẩu, tẩu bỏ đệ ra, đệ phải đi báo quan, đệ phải tìm nàng ấy!”

“Giờ đệ đi báo quan, có phải muốn để cho  mọi người đều biết không?” Lăng Ngọc thấy hắn vùng vẫy đòi đi báo quan thì càng bực hơn, nàng cất tiếng nạt.

Trình Thiệu An lập tức dừng lại, một hồi lâu bỗng nhiên bụm mặt nói: “Đều tại đệ, sao đệ cứ phải cãi nhau với nàng ấy chứ? Nếu không cãi nhau với nàng, nàng đâu đến mức tức giận bỏ nhà đi!”

Cuối cùng Lăng Ngọc cũng hiểu rõ ngọn ngành, hóa ra là phu thê cãi nhau, Kim Xảo Dung tức giận bỏ nhà đi.

“Đệ đã qua nhà nhạc mẫu tìm chưa?” Nàng hỏi.

“Tìm rồi, đệ tìm chỗ đó đầu tiên, nhưng nhạc mẫu bảo không thấy nàng ấy về. Nàng là một phu nhân, ngoài nhà chúng ta và nhà mẹ đẻ ra, nào còn quen biết ai nữa. Giờ ngay cả chỗ tẩu cũng không có, nàng ấy có thể đi đâu được chứ? Chắc là gặp chuyện gì bất trắc rồi! Nếu nàng ấy thật sự gặp chuyện không may, tẩu bảo đệ làm sao ăn nói với nhạc mẫu và mẫu thân đây!” Trình Thiệu An vừa hối hận vừa sợ vừa tự trách, đến cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Trước tiên đệ đừng nóng vội, còn có Lưu Phương Đường và nhà Tố Vấn, những chỗ này đệ đã tìm chưa?” Lăng Ngọc bình tĩnh hỏi.

“Mấy chỗ này thì chưa ạ.” Trình Thiệu An ngây ra, sau đó lao ra ngoài: “Đệ đi tìm nàng đây!”

Lăng Ngọc gọi hắn không được, rốt cuộc cũng không yên tâm, lúc nàng đang định khóa cửa bế nhi tử đi theo thì trông thấy Trình Thiệu Đường từ phía bên kia chậm rãi trở về.

“Mau, mau đi theo Thiệu An!” Nàng kêu lên.

Trình Thiệu Đường lấy làm khó hiểu, nhưng thấy vẻ mặt sốt ruột của nàng, chàng cũng không hỏi nhiều, chạy như bay theo hướng nàng chỉ.

“Cha ơi!!!” Bé Đá tinh mắt nhìn thấy bóng dáng của cha liền kêu lên vui sướng, nhưng ngay sau đó cha đã quay người chạy mất, thằng nhóc lập tức sải chân ngắn đuổi theo sau, Lăng Ngọc nhanh tay lẹ mắt tóm được thằng nhóc.

Bé Đá bị mẹ kéo lại, ấm ức nhìn về phía cha biến mất mà cất tiếng gọi.

Lăng Ngọc nhéo má thằng bé, nhỏ nhẹ dỗ vài câu, sau đó bế bé vào nhà.

Nàng lo lắng đợi trong nhà nửa canh giờ, hết nghĩ về Kim Xảo Dung đang bỏ nhà đi, lại nghĩ đến bộ dạng cuống đến trực khóc của Trình Thiệu An, rồi thầm thở dài.

Đôi phu thê này, có lẽ kiếp trước trước nữa nàng đã nợ bọn họ cái gì rồi.

Cổng nhà từ bên ngoài mở ra, nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì bé Đá vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu chợt ‘vèo’ một cái chạy ra, nhào về phía người tới cất giọng giòn tan: “Cha ơi!”

Trình Thiệu Đường khom người bế nhi tử vào lòng, khi nhìn vào khuôn mặt non nớt của con,  sắc mặt u ám của chàng lập tức dịu đi phần nào.

“Mẹ con đâu?” Chàng vò đầu nhi tử, hỏi.

“Ở trong buồng ạ.” Bé Đá chỉ ta về phía cửa phòng, Trình Thiệu Đường nhìn sang thì thấy bóng dáng hớt hải ra đón của Lăng Ngọc.

“Người đâu? Đã tìm được chưa?” Lăng Ngọc chỉ thấy hai huynh đệ về, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Trình Thiệu Đường lắc đầu, Trình Thiệu An thì xụi lơ trên nền đất, mặt như đưa đám: “Không tìm thấy, đại tẩu, đệ không tìm thấy nàng ấy…”

“Việc này?” Lăng Ngọc không biết phải nói gì để an ủi hắn.

Trình Thiệu Đường đặt nhi tử xuống đất, nhỏ giọng nói: “Ta đã nhờ huynh đệ âm thầm tìm giúp, một người lớn như thế, sao có thể biến mất tăm, chắc chắn sẽ có vài manh mối.”

Ngừng một lát, chàng tức giận kéo Trình Thiệu An dậy: “Giờ hối hận có tác dụng gì? Ta đã nói với đệ từ trước rồi, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì thì nói chuyện tử tế, đây cứ thích làm mình làm mẩy với người ta cơ.”

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Thiệu An trắng nhợt, mắt đỏ hoe: “Đại ca, đệ biết sai rồi, đệ biết sai thật rồi, huynh giúp đệ tìm nàng về đi. Sau này, sau này đệ nhất định sẽ nghe lời nàng, sẽ không cãi nhau với nàng nữa.”

Trình Thiệu Đường chau mày, còn muốn nói gì đó, nhưng khi trông thấy bộ dạng trực khóc của đệ đệ thì chỉ đành dằn xuống: “Yên tâm đi! Đại xa nhất định sẽ giúp đệ tìm người.”

Vì Kim Xảo Dung mất tích mà hai nhà Trịnh Kim loạn cả lên, Vương Thị và Tôn Thị lo lắng cho con dâucon gái, nhưng không dám làm lộ ra ngoài, cũng không ai dám ra ngoài đi tìm vì sợ lúc mình đi con dâucon gái về, nên họ chỉ đành ở nhà lau nước mắt.

Lăng Ngọc phải bớt chủ thời gian về thôn Trình gia, chạy bên này bên kia để khuyên các nàng, thỉnh thoảng lại lưu ý tin tức của Trình Thiệu Đường, chỉ mong nhanh chóng tìm được người.

Nhiều ngày trôi qua, sự tức giận của Lăng Ngọc do Kim Xảo Dung bỏ nhà ra đi dần dần biết mất cùng với sự bặt vô âm tín của nàng ấy.

Sống không thấy người, chết không thấy xác, chẳng lẽ lại bị mẹ mìn bắt đi rồi ư? Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim của nàng đập điên cuồng. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện thế này mà!

Kiếp trước Kim Xảo Dung và Trình Thiệu An cũng thường xuyên cãi nhau sau khi thành thân, lúc bức tức cũng sẽ bỏ nhà đi, nhưng chỉ là về nhà mẹ đẻ, chứ chưa từng đi biệt tích như lần này.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng mang tin tức về.

“Có một đứa bé chăn trâu trên đường từ thôn Trình gia đến huyện thành từng nhìn thấy muội ấy đi cùng với một nam tử trung niên và một bà lão, bên cạnh còn có một cỗ xe ngựa vải xanh…” Nói đến đây, Trình Thiệu Đường bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn Tôn Thị, người đang mong mỏi câu nói của hắn.

“Về sau thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dẫn nữ nhi của ta đi rồi?” Tôn Thị vừa quýnh vừa sợ, vội kéo hắn gặng hỏi.

Trình Thiệu Đường mím môi: “Biểu cô, người phải nói rõ với ta, đệ muội là nữ nhi của người thật sao?”

“Cháu, cháu nói thế là có ý gì? Con bé không phải nữ nhi của ta, thì có thể là nữ nhi của ai?” Tôn Thị không ngờ ngờ hắn sẽ hỏi một câu như vậy, mặt bà lập tức biến sắc.

“Thiệu Đường, con nói vớ vẩn gì thế, sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? Hiện tại Xảo Dung đang ở đâu?” Vương Thị nhìn trưởng tử bằng ánh mắt trách cứ.

“Đại ca, huynh mau nói đi!” Trình Thiệu An  túm lấy cổ tay áo của hắn, khuôn mặt hốc hác đầy vẻ nôn nóng.

“Tuy bà lão đó đã có tuổi, nhưng được bảo dưỡng khá tốt, dung mạo giống đệ muội bảy tám phần. Sau đó, đệ muội lên xe ngựa và rời đi cùng bọn họ.” Trình Thiệu Đường thở dài, cuối cùng cũng nói ra tất cả tin tức mà mình thu thập được.

“Dung mạo giống đệ muội bảy tám phần?”  Lăng Ngọc nghi hoặc, vô thức nhìn về phía Tôn Thị.

Vương Thị, Trình Thiệu An cũng đồng loạt nhìn sang.

Tôn Thị tái mét mặt mày, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng qua hồi lâu, bà chỉ yếu ớt ngồi phịch lên ghế.

“Nhạc mẫu, người nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nao?” Trình Thiệu An hỏi với giọng khàn đặc.

“Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là sao?” Vương Thị bứt rứt không thôi, cũng bắt đầu gặng hỏi.

“Chuyện đã đến nước này, nếu chúng ta  muốn tìm đệ muội thì nhất định phải biết đối phương là ai. Biểu cô, trừ người ra, e rằng không còn ai biết thân phận của bọn họ nữa.” Trình Thiệu Đường trầm giọng nói.

Tôn Thị run rẩy cánh môi, nhìn những khuôn mặt đầy lo lắng và quan tâm trước mặt, cuối cùng, bà cất thở dài não nề và nói.

“Đúng, Xảo Dung không phải nữ nhi của ta, Xảo Dung con gái ruột của ta đã chết bệnh từ năm ba tuổi rồi.”

Mắt Trình Thiệu An ngập vẻ không thể tin nổi: “Nàng không phải Xảo Dung con gái người, vậy nàng là ai? Người thành thân với cháu rốt cuộc là ai?”

Lăng Ngọc cũng khiếp sợ mà há hốc mồm.

Kim Xảo Dung không phải là Kim Xảo Dung, vậy muội ấy là ai?

“Mẹ ruột của con bé là tú nương họ Tô, bà ấy có một tay nghề thêu thùa may vá tuyệt diệu. Kĩ năng thêu thùa của con bé có lẽ là được di truyền từ mẹ ruột. Năm đó, lúc ta làm thị nữ bên cạnh Tô phu nhân, tức mẫu thân của con bé, con bé mới vừa tròn một tuổi.”

“Tô phu nhân là một vị chủ tử rất tốt, tính tình dịu dàng, tấm lòng nhân ái, chẳng qua mệnh không tốt, chẳng biết hồ đồ thế nào mà lại đi làm ngoại thất cho người ta. Lúc bà ấy phát hiện chuyện này thì gạo đã nấu thành cơm, không thể quay đầu được nữa.”

“Thế cha ruột của Xảo Dung là ai?” Lăng Ngọc hỏi.

Tôn Thị lắc đầu: “Ta chỉ biết rằng cha ruột của con bé họ Cố, hình như là cổng tử của gia đình giàu có nào đó ở kinh thành, còn những chuyện khác thì ta không biết. Sau khi sinh hạ nữ nhi, sức khỏe của Tô phu nhân vẫn luôn không tốt, sau đó lại biết chuyện mình trở thành ngoại thất không thể ló mặt ra ngoài….. nên bệnh ngày càng nặng hơn. Mà vào lúc đó, nữ nhi Xảo Dung của ta không may chết yểu…”

Mọi người đều không quá hồi hộp với những chuyện xảy ra tiếp theo. Tô phu nhân biết mình sắp không qua khỏi, nên  đã phó thác cuốn sổ ghi chép kĩ năng thêu thùa cả đời mà bà tích lũy được, cùng với nữ nhi duy nhất của bà cho Tôn Thị, để nữ nhi sống dưới thân phận là Kim Xảo Dung, đứa con gái chết yểu của Tôn Thị.

Lăng Ngọc nhớ đến chuyện Tiêu Hạnh Bình từng nhắc tới, có người từng hỏi thăm xiêm y mà Trình Thiệu An bán là do ai làm ra, có lẽ người đó đã hoài nghi thân phận của Kim Xảo Dung thông đường thêu trên quần áo may sẵn.

Bà lão có dung mạo trông giống Kim Xảo Dung kia, chắc là người nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân.

Nàng nghĩ, có phải vì kiếp này nàng thúc đẩy Kim Xảo Dung may xiêm y để bán, nên người nhà họ Tô mới có cơ hội tìm được muội ấy không? Nhưng kiếp trước thì sao? Kiếp trước Kim Xảo Dung cũng luôn bán đồ thêu để đỡ đần chi phí trong nhà mà…

Nàng bỗng nhớ tới sự ra đi của Kim Xảo Dung ở kiếp trước, lẽ nào, sở dĩ nàng ấy rời đi, cũng là vì nhà họ Tô đã tìm được muội ấy? Nhưng nếu là như vậy, thì muội ấy cần gì phải mang hết số tiền vất vả lắm mới gom góp được trong nhà đi chứ?

Nàng có hàng trăm câu hỏi không tìm được lời giải, nhưng cũng không có cách nào tìm Kim Xảo Dung của kiếp trước để hỏi cho ra nhẽ.

Nếu đã biết tung tích của Kim Xảo Dung, thì ngày tìm được nàng cũng không còn xa nữa. Chỉ là không ngờ rằng, sau buổi trưa ngày hôm sau, Trình gia tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Trình Thiệu An tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giật mạnh bức hòa ly trong tay nam tử rồi xé thành từng mảnh nhỏ: “Cút!”

Người nọ cười mỉa: “Thật ra ngươi ký hay không đều không quan trọng, người ngươi lấy là Kim Xảo Dung, nhưng Xảo Dung của Kim Thị đã qua đời nhiều năm, chuyện này không có liên quan gì đến cháu gái của Tô mỗ.”

“Đây là ý của các người, hay là ý của nàng ấy?” Trình Trình Đường bĩnh tình hỏi.

“Đương nhiên là ý của con bé!”

“Ta không tin! Bảo nàng tới đây gặp ta, nàng dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy?” Trình Thiệu An căm phẫn rống.

“Đúng vậy, hòa ly hay không dù sao cũng phải để phu thê bọn họ gặp mặt nói rõ. Chỉ dựa vào lời nói một chiều của ông, thật sự khó để người ta tin tưởng. Huống chi, đệ muội nhà ta có phải là cháu gái của ông thật không, điều này vẫn cần bàn bạc thêm.” Lăng Ngọc lạnh lùng nói.

“Ô, ngươi chưa nói chân tướng cho bọn họ ư?” Người nọ liếc Tôn Thị.

Tôn Thị cúi đầu: “Những gì phải nói ta đã nói hết rồi.”

“Vậy thì tốt, chỗ này có một trăm lượng, coi như tiền bồi thường cho các ngươi, sau này những chuyện không nên nói thì tốt nhất đừng nói. Còn về gặp mặt, ta thấy  đây là việc không cần thiết.” Nam tử trung niên đặt một trăm lượng ngân phiếu lên bàn, giọng nói hàm chứa uy hiếp.

“Trình Thiệu An ta có nghèo đến đâu cũng không làm loại chuyện bán thê!”
Bình Luận (0)
Comment