Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 69

Chàng không đoán được dụng ý của thái tử, cũng không muốn tốn tâm tư suy đoán.

Việc buôn bán của Lưu Phương đường ngày càng phát đạt, dẫn tới nhân công trong tiệm dần không đủ, Lăng Đại Xuân phải mời thêm vài người về giúp đỡ mới miễn cưỡng giải quyết được khó khăn hiện tại.

Từ lúc Lăng Ngọc trở thành lục phẩm An nhân của triều đình, tướng công lại có tiền đồ xán lạn, những phu nhân tiểu thư nhà bình thường đã không dám đối đãi với nàng như trước, tự nhiên ngày càng có ít người mời nàng và Dương Tố Vấn đến nhà, nhưng những người đến nhà thăm viếng nhà nàng lại nhiều lên.

(*) Theo thời Tống, Minh, Đường, Thanh, phu nhân nhà quan viên có sự phân chia cấp bậc, ở thời Minh tất cả mệnh phụ đều được ban danh hiệu: nhất/nhị phẩm gọi là Phu nhân, tam phẩm gọi là Thục nhân, tứ phẩm gọi là Cung nhân, ngũ phẩm gọi là Nghi nhân, lục phẩm là An nhân, thất phẩm đổ xuống gọi là Nhũ nhân.

Đặc biệt là phu nhân của các phủ có cấp bậc xấp xỉ nàng, cho dù họ đến với tâm tư gì, thì họ cũng rất vui khi được kết giao với nàng.

Trong số đó có không ít người muốn thông qua Trình Thiệu Đường để kết thân với phủ thái tử và phủ Trấn Ninh hầu, hoặc nói chuyện vòng vo để nghe ngóng chuyện của hai phủ, còn Lăng Ngọc thì cứ giả câm giả điếc, đánh trống lảng cho qua chuyện.

Dần dà, những người đó nhận thấy không thể dò được tin tức hữu dụng từ nàng, nên cũng dần từ bỏ suy nghĩ ấy, hoặc là ít đến nhà hơn, hoặc là chỉ qua lại như những người quen thông thường.

Không lâu sau khi Trình Thiệu Đường rời đi, không biết có phải là chàng nhờ riêng thái tử phi, hay là vì các phi tần trong cung hiện giờ đang bận liên kết lại để đối phó với Nguyệt phi độc chiếm thánh sủng, mà đã một thời gian dài Lăng Ngọc không bị triệu vào cung, vì vậy cuối cùng nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Qua một lần bị người ta ám toán, nàng thật sự không muốn bước vào hoàng cung đầy rẫy thị phi kia lần nào nữa. Điều quan trọng nhất là, hiện giờ Nguyệt quý phi là người có địa vị cao nhất trong cung, mà người lần trước hãm hại nàng rất có thể là nàng ta, biết được chuyện này bảo nàng làm sao dám tùy tiện vào đó nữa.

Nếu đã không động vào được, thì cũng có thể tránh chứ nhỉ?

Hôm nay, Lăng Ngọc vừa lau khuôn mặt nhem nhuốc của bé Đá, vừa nghiêm mặt mắng bé ngày càng nghịch ngợm phá phách, thằng nhóc bị mẹ mắng mà nước mắt lưng chòng, ấm ức đáp lại, thấy nàng hơi nguôi giận thì lập tức tiến lên làm nũng, dụi vào người nàng cất tiếng gọi ‘mẹ’ ngọt ngào.

Ban đầu Lăng Ngọc còn cố ý sầm mặt, khi thấy bộ dạng đáng yêu như cún con của thằng bé thì không nhịn được bật cười, cưng nựng véo lên má bé: “Thằng quỷ phá phách này!”

Bé Đá r3n rỉ dụi dụi trong lòng nàng, nhỏ giọng phản bác: “Người ta còn lâu mới phải thằng quý phá phách……..”

“Cháu chẳng những là thằng quỷ phá phách, mà còn là thằng quỷ thích làm nũng, lớn tồng ngồng rồi mà vẫn thích dính lấy mẹ.” Dương Tố Vấn đúng lúc nghe thấy, thấy bé nói vậy thì không khỏi phì cười.

Bé Đá nũng nịu một lúc, rồi mới dẩu môi nói: “Người ta còn bé mà!”

Lăng Ngọc vừa nghe đã bật cười: “Phải phải phải, bé Đá vẫn bé, còn chưa trở thành Đá lớn!”

Thấy mẹ tán thành lời mình, thằng phấn khích không thôi, ôm chầm lấy cổ nàng vui sướng gọi ‘mẹ’.

Tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới, cắt ngang khung cảnh hạnh phúc của hai mẹ con.

“Muội đi xem là ai!” Dương Tố Vấn chủ động ra mở cổng, Lăng Ngọc dắt bé Đá theo sau, sau khi mở cổng ra thì trông thấy một nam một nữ đang đứng bên ngoài, nam thì mặc đồ thị vệ vương phủ, nữ thì mặc kiểu ma ma nhà giàu nô bộc có địa vị cao trong phủ.

“Trình an nhân, Dương cô nương, vương phi nhà ta cho vời hai vị tới phủ một chuyến.” Phụ nhân thấy người ra là các nàng, giọng điệu cũng khá khách sáo.

Lăng Ngọc liếc cỗ xe ngựa phía sau họ, nhận ra ngay con dấu của phủ Tề vương được khắc trên xe ngựa, nhưng nàng vẫn giả vờ không biết, hỏi: “Không biết hai vị là?”

“Chúng ta là người của phủ Tề vương, Trình  an nhân, Dương cô nương, theo chúng ta đi thôi!”

Lăng Ngọc nhận ra được, tuy bà ta nói giọng khách sáo, nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn khác, trông như kiểu ‘ngươi không chịu thì ta sẽ cưỡng chế’, nàng lại nhìn sang thị vệ mặt mày vô cảm kia, nghĩ rồi nói: “Xin hai vị chờ cho một lát, đợi ta dặn dò người nhà vài câu rồi đi theo các vị ngay.”

Phụ nhân kia hơi lưỡng lự, nhưng cũng không nói gì nữa.

Lăng Ngọc giao bé Đá cho Châu Thị đang nhìn mình với vẻ lo lắng, nàng nhẹ  giọng nói: “Mẹ, bé Đá giao cho mẹ, con và Tố Vấn đi lát rồi về.”

Châu Thị thở dài, kéo bé Đá tới cạnh mình: “Các con đi mau về mau nhé.”

Lăng Ngọc thưa vâng, sau đó cùng Dương Tố Vấn theo chân hai người kia lên xe ngựa đi về phía phủ Tề vương.

Cả đoạn đường không nói một lời.

Đến vương phủ, phụ nhân kia dẫn nàng tới thẳng chính viện.

Lăng Ngọc phát hiện ra có rất nhiều người đứng trong căn phòng rộng lớn này, người đầu tiên là Tề vương với gương mặt đã tái đi vì tức giận, ngồi gần hắn nhất là Tề vương phi với gương mặt dửng dưng, hai nữ tử còn lại thì một người mặc giống trắc phi và một người mặc giống thị thiếp, ngoài những người này ra gần như tất cả thị nữ và nô bộc đều quỳ trên đất.

Dương Tố Vấn nắm lấy tay nàng trong vô thức, ấn đường đượm vẻ âu lo.

Lăng Ngọc vẫn khá trấn tĩnh, tiến lên làm lễ với phu phụ Tề vương, Dương Tố Vấn cũng nối gót theo sau.

“Là các ngươi, trong cao Ngọc Dung của các ngươi đã bỏ thuốc hại người, nên Ánh Liễu mới vô với sinh non như thế, là các ngươi, nhất định là các ngươi!” Đúng lúc này, một thị nữ quỳ trên đất bỗng nhiêm nhào tới, kêu lên the thé.

May mà nha đầu và đám vú già bên cạnh nàng nhanh tay nhanh mắt, lập tức ấn nàng ta lại.

Lúc này Lăng Ngọc mới hay nguyên do mình bị triệu tới đây.

“Bây giờ sự việc còn chưa có kết luận mà ngươi đã dám ở trước mặt điện hạ và ta đổ lỗi cho người khác, đúng là ăn gan hùm mật gấu, Mặc Thu!” Tề vương phi đanh giọng quát, ngay sau đó, Mặc Thu đứng hầu cạnh nàng đi về phía thị nữ bỗng nhiên lên cơn kia, giơ cao tay giáng cho đối phương một bạt tai thật mạnh.

“Tào Thị!” Tề vương quát ngăn nhưng không kịp, trơ mắt nhìn người kia bị ăn một phát tát, hắn tức đến nỗi gân xanh gồ lên, đập dữ dội.

“Tiện tì Ánh Hà dám bất kính với lục phẩm An nhân của triều đình như thế, thiếp là chủ mẫu của một phủ, chẳng lẽ không thể dạy dỗ nàng ta sao?” Tề vương phi không hề sợ hãi, đón lấy ánh mắt phẫn nộ của hắn, lạnh lùng nói.

Tề vương liếc qua má trái sưng đỏ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng của Ánh Hà, lại nghe được lời này của Tề vương phi, sắc mặt thật sự u ám.

“Điện hạ, nhất định là nàng ta…….”

“Chát!” Ánh Hà còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mặc Thu tát thêm cái nữa, khiến nàng ta bổ nhào ra đất.

“Chủ tử còn chưa nói gì, nào đến lượt ngươi lắm mồm!” Mặc Thu đanh mặt lại nói.

Tề vương tức đến nỗi khuôn mặt anh tuấn đen xì, song lại nghe thấy Tề vương phi thong dong hỏi: “Trình an nhân, hôm nay thị thiếp Ánh Liễu trong phủ bỗng nhiên đẻ non, theo lời khai của những người bên cạnh nàng ta, nàng ta đã dùng cao Ngọc Dung của Lưu Phương đường các ngươi điều chế, đương nhiên, hộp cao Ngọc Dung đó là của bản vương phi ban tặng nàng ta.”

Lăng Ngọc chưa kịp lên tiếng, Dương Tố Vấn đã phẫn nộ tiến lên lớn tiếng nói: “Hoang đường! Cao Ngọc dung do thảo dân tự tay điều chế, tất cả các nguyên liệu đều được thảo dân tự mình thử nghiệm, không hề gây hại cho phụ nữ có thai. Đã nhiều năm kể từ ngày chính thức bày bán đến nay, từ các vị nương nương trong cung đến những nữ tử bình dân, dẫu có thai hay không, ai dùng cũng sẽ khen tốt, chưa từng có ai gặp chuyện ngoài ý muốn!”

“Nhất định là người của quý phủ lòng dạ hiểm ác, hoặc là cái thai không ổn định, hoặc là trong phủ có người hãm hại nàng, chung quy đều muốn lấy cao Ngọc dung của thảo dân ra làm kẻ chết thay! Dưới chân thiên tử mà dám ăn nói lung tung như thế, đúng là lố lăng! Chúng thảo dân cũng không phải những kẻ không có chỗ dựa,  mặc người ta vu khống chà đạp, bằng bất cứ giá nào cũng xin quý phủ cho chúng thảo dân một lời giải thích!”

Lăng Ngọc sợ nàng ấy chọc giận phu phụ Tề vương, vội vàng tiến lên một bước chắn trước mặt nàng ấy, lễ phép nói: “Xá muội bộp chộp, xin điện hạ và nương nương khoan dung, dẫu sao đây cũng là chuyện trọng đại, không ai có thể giữ được bình tĩnh trước tai họa vô cớ này. Cao Ngọc dung có tác dụng thế nào, có gây hại cho thai phụ hay không, vô số người trong cung và ngoài cung đều có thể nói cho điện hạ và nương nương đáp án, quả thực không cần muội muội của thần phụ nói nhiều ở đây nữa.”

“Ta đương nhiên tin tưởng hai vị, chẳng qua trong phủ có kẻ dám làm không dám nhận, muốn cắn ta nhưng không dám làm trắng trợn, cho nên mới kéo hai vị vào vũng nước đục này. Trình an nhân và Dương cô nương yên tâm, tuy ta ngu dốt, nhưng mắt không mù, tim cũng không khuyết.” Tề vương phi cười nhạt, liếc nhìn Tề vương đang im lặng giống như không thể phản bác, ung dung nói.

“Nương nương anh minh!” Lăng Ngọc tiếp lời.

“Vở kịch này đến đây cũng nên hạ màn rồi nhỉ? Điện hạ còn chuyện gì muốn hỏi Trình an nhân và Dương cô nương không?” Tề vương phi phủi váy, thờ ơ hỏi.

Mặt Tề vương sa sầm, đang định nói gì đó thì lại thấy một nữ tử yếu ớt, sắc mặt trắng bệch loạng choạng xông vào, quỳ sụp dưới đất, cầu xin: “Tì thiếp không dám giấu điện hạ, trước đó thái y đã từng nói với tì thiếp rằng cái thai này rất yếu, sợ là khó mà giữ được, dẫu thời gian đó tì thiếp đã hết sức cẩn thận, không dám đi lại lung tung, muốn giữ lại huyết mạch này cho điện hạ bằng bất cứ giá nào, ai ngờ……. Tất cả đều vì tì thiếp phúc bạc, không hề liên quan tới người khác!”

Lăng Ngọc nhận ra ngay người này chính là Ánh Liễu.

Thấy sắc mặt nàng ta tái mét đến dọa người, cơ thể gầy yếu đến mức dường như một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay, giờ lại quỳ rạp trên đất than khóc, thật sự khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.

Tề vương vội vàng đỡ nàng ta dậy, trách cứ: “Cơ thể nàng còn đang yếu, sao lại đi lại lung tung thế!”

“Nói rõ rồi thì tốt, cũng không cần liên lụy người vô tội, chỉ là khiến Trình an nhân và Dương cô nương phải chịu mệt rồi.” Tề vươn phi nhàn nhạt nói.

Tề vương đang định đỡ Ánh Liễu dậy bỗng chững lại, ngừng một lát, hắn phất tay áo giận dữ bỏ đi.

Tề vương phi cười khẩy một tiếng, liếc Ánh Liễu đầy khinh miệt: “Dù không biết có phải xuất phát từ ý định ban đầu của Liễu thị thiếp không, nhưng lần này Trình an nhân và Dương cô nương đã phải vô cớ gánh mối vạ này vì ngươi, Liễu thị thiếp không thấy mình nên bồi tội với các nàng sao?”

Lăng Ngọc hé môi định nói không cần, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tề vương phi, thì lại nuốt lời sắp nói xuống.

Ánh Liễu miễn cưỡng kéo khóe miệng, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, vương phi dạy phải.”

Nói xong, nàng ta gắng gượng đi đến trước mặt Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn, làm lễ với các nàng: “Lần này đã khiến hai vị sợ hãi, là lỗi của nô tỳ, xin hai vị tha thứ cho.”

“Không dám.” Lăng Ngọc khiêm tốn đỡ nàng một cái, thấy nữ tử tên Ánh Liễu với khuôn mặt sưng đỏ một bên đi tới dìu nàng ta xuống.

“Trình an nhân và Dương cô nương hiếm khi tới đây một lần, chi bằng ở lại thưởng thức trà Long tĩnh thượng hạ của ta đã rồi hẵng về.” Sau khi mọi người lui xuống hết, Tề vương phi sai người dâng trà lên, mỉm cười nói.

Lăng Ngọc tươi cười nói: “Đồ của vương phi nương nương đương nhiên đều tốt.”

“Câu này ngươi nói rất đúng, thứ mà ta muốn nhất định phải tốt nhất!” Mắt Tề vương phi sáng bừng lên, nhưng nhanh chóng thu lại, nói: “Lần này để hai vị bị liên lụy vô cớ, ta tặng hai người món quà nho nhỏ này coi như bồi tội, xin hai vị đừng trách.”

Dứt lời, thị nữ tên Mặc Thu cầm một hộp gấm mạ vàng tiến lên.

Lăng Ngọc vội vàng nói không dám, nhưng sau cùng vẫn phải nhận lấy hộp gấm đựng đầy châu báo quý giá.

“Ngọc tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc đứa con của Ánh Liễu bị làm sao? Thật sự là ngoài ý muốn, hay là do người làm ra?” Trên đường về nhà. Dương Tố Vấn không nhịn được mà hỏi.

“Khả năng cao là do người làm, nhưng thế thì có liên quan gì tới chúng ta?” Nàng đáp.

Nàng nghĩ bụng, trưởng tử mà Ánh Liễu sinh cho Tề vương ở kiếp trước không phải cái thai này, cái thai nàng ta đang mang này ở kiếp trước thật sự không giữ được.

Còn về nó là điều ngoài ý muôn hay do người làm, theo những gì hôm nay nàng thấy, nàng nghiêng về phía do người làm hơn.
Bình Luận (0)
Comment