Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 1.2

Sau tiếng đàn sáo náo nhiệt, hỉ nương dẫn tân nương vào tân phòng.

Các khách nhân chưa tới giờ Dậu đã rời đi, ai về nhà nấy. Nữ khách đến rất ít, vì hôm nay Phó phu tử văn nhã tuấn tú của thư viện Thánh Phong ở trấn Cốc Phong cưới vợ, các cô nương đều trốn trong khuê phòng lặng lẽ khóc thầm.

Nhưng không ai biết, Phó phu tử học rộng tài cao, nghiêm túc trầm ổn trước khi vào tân phòng đã bị người ta châm hôn mê ngã trên mặt đất.

Phó phu tử, hay nói đúng hơn là Diêu Dương hầu Vũ quốc Phó Họa Khánh ẩn náu trong thư viện Thánh Phong ở trấn Cốc Phong sao lại nghĩ đến trấn Cốc Phong dân phong thuần phác lại có người bôi ma phí tán lên ngân châm, vào ngày đại hôn của hắn cầm kiếm vào tân phòng.

Ánh sáng trắng của kiếm lóe lên trước mặt Phó Họa Khánh rồi dừng lại trên gương mặt tuấn tú của tân lang, hiển nhiên là chủ nhân thanh kiếm do dự, thu tay lại.

Lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Thiếu niên mặc y phục dạ hành màu đen tiến vào tân phòng, ánh mắt quét qua khắp phòng, chợt con ngươi co lại.

Thiếu nữ trong phòng đã bỏ hỉ khăn xuống từ lâu, hỉ phục đã cởi ra, lúc này nàng mặc chỉ là y phục trắng hơi cũ thường ngày.

Dáng người áo trắng đứng ở nơi đó, lạnh như vậy, cô đơn như vậy, toát ra một nét sầu bi nhàn nhạt tự nhiên. Giống như trong mắt nàng chỉ có đôi nến long phượng trước mặt, ngoài ra không còn gì cả.

Nàng không hề bối rối, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khiến tim hắn mềm mại chua xót, vị chát từ từ dâng lên chóp mũi.

Gương mặt này, hắn đã tưởng tượng vô số lần, hôm nay nhìn gần như vậy có chút không thực, như hoa trong gương trăng trong nước, chỉ hận nửa đêm tỉnh mộng người không còn nữa.

Thân thể thon dài của hắn run rẩy đi về phía trước, đôi mắt chợt chú ý đến động tác rất nhỏ của nàng.

Nàng muốn lấy thanh kiếm đặt bên giường.

Nàng muốn giết hắn sao?

Nàng vậy mà muốn giết hắn!

Sao có thể như vậy? Hắn mới là người quan tâm nàng nhất trên cõi đời này.

- Đừng bước tới nữa.

Nàng bình tĩnh mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng không mang theo chút tình cảm nào.

Lâu Kiêm Gia cảm thấy đau đớn trong tim lan tràn, sắp trào ra……..

Hắn cắn răng, giống như nuốt xuống ngụm máu rồi nói:

- Võ công của nàng không bằng ta, đừng giãy giụa nữa, ta………

Dừng một chút, trong đôi mắt thâm tình mang theo bi phẫn của hắn dần hiện lên vẻ dịu dàng và cưng chiều:

- Ta chỉ muốn nàng…………đi theo ta.

Hắn nghĩ, chỉ có mang nàng đi, để nàng thành thê tử của hắn, để nàng hoàn toàn thuộc về hắn, như vậy hắn mới có thể cảm thấy an tâm!

Mà nàng lại không hề sợ, dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như vậy nhìn hắn, không phải là ánh mắt nhìn hoa sen, không phải là ánh mắt nhìn Phó phu tử, mà là ánh mắt bình tĩnh như nhìn một vật chết vậy.

- Đánh không lại ngươi, ta sẽ tự vẫn, ta thà chết cũng không muốn ngươi chạm vào ta một phân một tấc!

Trong đôi mắt của Thương Dẫn Tố hiện lên vẻ sắc sảo. Nàng là trưởng công chúa tôn quý của Vũ quốc, là thê tử do Hoàng đế Vũ quốc tứ hôn cho Diêu Dương hầu Phó Họa Khánh, sao có thể bị nam nhân khác cướp đi!

Phó Họa Khánh tối nay không đến là chuyện của hắn, Phó Họa Khánh yêu ái thiếp của hắn không yêu nàng, nàng có thể không so đo, nhưng hắn là phò mã phụ hoàng chỉ hôn cho nàng, là phò mã phụ hoàng ưng ý nhất………..Mà nàng cả đời này sẽ là thê tử của hắn, cả thân thể và tâm hồn của nàng đều chỉ thuộc về một mình hắn.

Kiếm kia rời vỏ, ánh sáng trắng lóe lên ở trong tay dài nhỏ trắng ngần của thiếu nữ hướng thẳng về phía cổ nàng.

Lâu Kiêm Gia từ trong nỗi kinh hoàng tỉnh táo lại, ánh sáng chợt lóe, hắn dùng tốc độ cực nhanh đánh rơi kiếm của nàng, đồng thời phong bế huyệt đạo của nàng.

Thiếu nữ nhẹ nhàng rơi vào lồng ngực hắn không thể động đậy, nơi cổ để lại một tia máu nhàn nhạt.

Con ngươi của thiếu niên co lại, hình như là theo bản năng, yêu thương khiến trái tim hắn mềm yếu, khiến phổi hắn hầu như không thể hô hấp.

Hắn như ma xui quỷ khiến tháo khăn che mặt xuống, che đi môi nàng, hôn lên vết máu mờ nhạt kia.

Người mà hắn yêu thương đêm ngày, hắn không nỡ làm tổn thương cả một sợi tóc của nàng sao lại nỡ để nàng chảy máu. Nàng sao mà tàn nhẫn, dám tổn thương chính mình như thế! Hành hạ hắn như thế!

Thương Dẫn Tố không thấy rõ mặt hắn dù hắn đã cởi khen che mặt vì hắn vùi đầu vào cổ nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy quen thuộc, tựa như mùi hương thoang thoảng trên người hắn đã quen với nàng rất lâu, rất lâu…………

Hơi thở trên người hắn, quen thuộc tận xương, tinh khiết mà tươi đẹp, không phải của một người giết chóc quá nhiều nên có.

Không phải.

***

Lâu Kiêm Gia mải miết ngắm gương mặt của Thương Dẫn Tố, ngạc nhiên nàng ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.

Hắn dùng khuôn mặt thật gặp nàng nhưng không phát hiện phản ứng ngạc nhiên của nàng. Có lẽ, trong mắt nàng, hắn cũng chỉ như một người qua đường mà thôi.

Gương mặt này, nàng luôn không nhận ra, không nhớ rõ.

Nàng nhớ mỗi đóa sen khác nhau trong hồ sen nơi lối cũ trường đình, duy chỉ không dùng trí nhớ ấy để nhớ người.

Nữ nhân lạnh lùng này!

Hắn hơi tức giận đưa tay về phía xiêm y của nàng, muốn thấy chút bối rối trong mắt nàng, nhưng không có.

Hắn híp mắt, thầm mắng trong lòng.

Phải chăng, trong dĩ vãng, Phó phu tử từng làm vậy với nàng?

Hành động lúc nãy là để cho ai nhìn? Động đến nàng nàng liền tự vẫn? Chỉ là nói mà thôi.

Hắn cười nhạt, vẻ liều lĩnh, không đứng đắn trong mắt càng đậm hơn, khóe môi nở nụ cười bí hiểm.

Khi đưa mắt nhìn lần nữa, Lâu Kiêm Gia cuối cùng cũng thấy được chút đấu tranh trong mắt nàng, đột nhiên hắn lại không nỡ.

Lâu Kiêm Gia bỏ tay xuống, đồng thời nghĩ đến những đêm ngày nhớ nàng suốt một năm nay, cả lúc nãy ở trên tường nhìn nàng và Phó phu tử bái đường.

Hắn đau lòng tột đỉnh.

Hắn không muốn nàng trở thành thê tử của người khác, hắn muốn nàng nhớ hắn, hôm nay cho dù là hận…………hắn nghĩ hắn sắp bị nàng bức điên rồi.

- A Tố, ta………..

Kiêm Gia vừa mở miệng nhưng lại quên mất mình muốn nói cái gì.

Hắn muốn dịu dàng với nàng, hắn ngẩng đầu cố gắng cười với nàng:

- Tố………

- Không! Ngươi giết ta đi!

Thiếu nữ đột nhiên trợn to hai mắt, giọng nói khàn khàn khô khốc.

Lâu Kiêm Gia chấn động, thẫn thờ ngồi đó nhìn Dẫn Tố, trong mắt đong đầy đau đớn.

- A Tố………..

Hắn ngây ngốc gọi, giọng nói hơi khàn khàn khiến người ta đau lòng.

Cuối cùng, hắn lắc đầu dữ dội:

- Không, A Tố, ta sẽ không giết nàng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng, ta chỉ thích………nàng…………

Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, hắn không muốn nàng gả cho Phó phu tử.

Thương Dẫn Tố bình tĩnh lại nhìn đôi mắt kia, đôi mắt đầy thâm tình ấy, một năm nay nhờ nó làm bạn nàng mới không quạnh quẽ. Hèn gì lại quen thuộc như vậy, là mùi cam thảo đặc thù trên người hắn……….Hắn là Lâu Kiêm Gia, Lâu Kiêm Gia của thư viện Thánh Phong.

Nghĩ đến đây vành mắt Dẫn Tố đỏ lên, nước mắt từ trên mặt rơi xuống, một năm nay nàng cũng không vui vẻ, Phó Họa Khánh để nàng đợi chờ, nàng như một đóa hoa tự nở lại tàn trong năm tháng, vĩnh viễn không biết người kia khi nào sẽ cho nàng một ánh mắt thương tiếc……….Nhưng nàng rõ ràng là một công chúa, trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Vũ quốc tại sao phải vì chút rung động nhiều năm trước và một tờ hôn ước mà trở nên khép nép thế này?

Tiểu cô cô của nàng, Ninh Dương công chúa nói nàng ngu trung ngu hiếu, nói nàng quá nghe lời phụ hoàng, cuối cùng rồi sẽ hại chính mình. Là thế này phải không?

Hiện nay thời cuộc hiểm nguy, quần thần nhìn chằm chằm như hổ đói, Tây Tần, Đông Ngô nhiều lần xâm phạm, phụ hoàng nói chỉ Diêu Dương hầu Phó Họa Khánh có thể bảo vệ giang sơn Vũ quốc của ông, chỉ Phó Họa Khánh có thể bảo vệ nữ nhi duy nhất của ông cả đời bình an. Thật sự là như vậy sao?

Nhưng, ở nơi này cô quạnh một năm, hoa sen hết nở lại tàn, nơi trường đình vắng vẻ, người luôn làm bạn với nàng, luôn bảo vệ nàng không phải Phó Họa Khánh mà là người trước mặt này………

Nàng chìa tay ra, không biết là muốn chạm vào hay muốn cự tuyệt.

Đã bị thiếu niên này trở tay cầm thật chặt.

- Tố, ta thích nàng, đi theo ta có được không………..?

Ánh mắt hắn cực nóng như lửa, mang theo bảy tám phần thâm tình và thống khổ được kiềm chế.

Dung mạo hắn đẹp như tranh vẽ, khiến nàng nhìn đến ngây người, hắn nắm cổ tay nàng khiến nàng gần như quên đi hô hấp.

Nàng suýt sa vào thâm tình của hắn. Đôi môi mỏng run rẩy, nước mắt trào ra. Không biết có phải phần thâm tình này khiến nàng nghĩ đến tình cảm của nàng rất nhiều năm về trước……….

______Có tiếng vang lớn truyền đến, một bóng dáng màu đỏ phá cửa xông vào.

- Tên lớn mật ngông cuồng kia, bổn hầu muốn giết ngươi!

Nơi cửa chính, một nam tử mặc hỉ bào màu đỏ cầm kiếm tiến vào. Chân mày nghiêng nghiêng của hắn nhíu lại thật sâu, gương mặt trầm ổn nội liễm giờ này tràn đầy tức giận. Cho dù đây không phải hôn lễ hắn quan tâm, nhưng không phải bất kỳ nam nhân nào cũng dễ dàng tha thứ cho một nam nhân khác chuốc thuốc mê mình, ôm “thê tử tân hôn” của mình.

- Ngươi làm gì nàng?

Phó Họa Khánh nhìn người trên giường y phục xốc xếch, không nén nổi quát lên.

- Ta muốn giết ngươi!

Sau một khắc, kiếm trong tay hắn đã chỉ về phía Lâu Kiêm Gia, đôi mắt phẫn nộ hằn lên những tia máu có thể thấy được.

Chưa kịp la lên, Thương Dẫn Tố đã bị Lâu Kiêm Gia ôm lấy, hắn nhanh nhẹn tránh được đường kiếm của Phó Họa Khánh, trong chớp mắt nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Lúc này đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Những người chung quanh bị kinh động, thấy một người áo đen ôm tân nương nhảy qua cửa sổ, đều cất tiếng la lên.

Phó Họa Khánh cầm kiếm đuổi theo đến chỗ trường đình.

Lâu Kiêm Gia bị ép đến hồ sen, hắn nhíu mày, trong lòng nảy sinh vọng động muốn ôm Dẫn Tố nhảy xuống.

- Đừng.

Nữ tử trong ngực khàn khàn mở miệng, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thong dong.

Chân Lâu Kiêm Gia hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn đàng hoàng đứng ở trên bờ. Hắn không biết chút do dự trong khoảnh khắc ấy đã khiến hắn nhiều năm sau nhớ lại mà trong ngực vẫn âm ỉ nhói đau.

Phó Họa Khánh đuổi đến, dựa vào mấy chiêu vừa rồi của Lâu Kiêm Gia hắn biết người này võ công rất cao, có lẽ còn cao hơn cả hắn.

Phó Họa Khánh nhíu mày, nhìn hai người ôm ôm ấp ấp thì tức giận gầm lên:

- Nuôi những thứ phế vật các ngươi làm gì? Còn không mau ra đây!

Qua thời gian nửa chung trà, một đám hắc y nhân tựa như từ trên trời rơi xuống vây quanh Lâu Kiêm Gia!

Cánh tay Lâu Kiêm Gia ôm Dẫn Tố siết chặt, hắn biết nữ tử trong ngực và Phó phu tử không hề đơn giản!

Phó Họa Khánh híp mắt lại, sát ý nổi lên, hắn tuyệt đối sẽ không để người này còn sống rời khỏi đây, còn cả trấn Cốc Phong nữa, nếu có một ngày hắn vinh quang lên ngôi cửu ngũ, hắn sẽ không khoan nhượng có một nơi thế ngoại đào nguyên không nằm trong sự cai quản của hắn thế này! Đất trong thiên hạ đều là vương thổ!

Nghĩ đến không lâu sau cả Đại Vũ quốc đều trong lòng bàn tay, niềm sảng khoái vô hạn sắp nhấn chìm hắn, đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén nở nụ cười chết chóc.

***

Xe ngựa lắc lư trên đường núi, đội ngũ cuồn cuộn chạy băng băng, tiếng vó ngựa có chút điếc tai.

Trong xe ngựa, bạch y thiếu nữ bị trói cả tay chân mơ màng tỉnh lại, không biết nàng đã ngủ bao lâu, một ngày hay hai ngày? Càng không biết lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Nàng còn nhớ Lâu Kiêm Gia bị đao kiếm xuyên qua người, rơi vào trong hồ sen……….

Khắp ao đều là máu, sen trắng trong ao cũng bị nhuốm màu đỏ máu. Hẳn là không sống nổi……………

Cơn đau nơi ngực truyền đến, nàng đau đớn mở mắt, đầu như muốn nứt ra.

Một gương mặt văn nhã trầm ổn phóng to trước mắt nàng dưới ánh đèn lưu ly có vẻ vô cùng hung ác.

- Phó Họa Khánh, ngươi muốn làm phản sao mà dám trói bổn cung?

Nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của Phó Họa Khánh, người nam nhân này trước kia luôn lễ độ và cung kính với nàng. Hắn lúc lạnh lúc nóng, hắn dịu dàng lễ độ khiến nàng yêu thích trước kia hóa ra chỉ là mặt nạ của hắn.

- Trói ngươi? Hoa Dương công chúa, ngươi cho rằng ngươi là công chúa tôn quý thì có thể dùng tấm thân tàn hoa bại liễu gả cho bổn hầu? Hoa Dương công chúa cung hiếu tài đức, ngươi còn mặt mũi nào đối diện với phụ hoàng mẫu hậu yêu ngươi như sinh mạng và cả trăm vạn dân chúng xem ngươi như thần linh?

Nam nhân cười tà tứ, trong khoảnh khắc hắn bóp chặt tay nàng, xé rách một đoạn tay áo của nàng

_____lộ ra nửa cánh tay trắng như tuyết của nàng.

Thương Dẫn Tố nhìn chằm chằm tay mình, rơi vào khủng hoảng vô tận:

- Đây……….làm sao có thể?

Rõ ràng trước khi thành thân, thủ cung sa vẫn còn, tại sao trên cánh tay nàng bây giờ đều trắng như tuyết, thủ cung sa của nàng đâu? Nàng chưa từng quan hệ bất chính với bất kỳ nam nhân nào mà!

Đôi mắt Thương Dẫn Tố nhất thời ươn ướt, lệ muốn rơi mà không rơi, trong xe ngựa lắc lư lao về phía trước, nỗi bất an của nàng càng mạnh mẽ.

- Hoa Dương công chúa, ngươi còn muốn tranh luận gì với ta?

Ngón tay to của nam nhân nắm lấy cằm thiếu nữ:

- Bổn hầu chưa từng chạm vào ngươi, thủ cung sa trên tay ngươi là ai lấy mất?

Thương Dẫn Tố không cách nào phục hồi tinh thần từ nỗi khiếp sợ mất đi thủ cung sa, nàng cứ nhìn chằm chằm vào tay mình.

Dịu dàng qua đi, đôi mắt sắc bén như dao của Phó Họa Khánh hiện đầy tia máu đỏ tươi:

- Thương Dẫn Tố, con tiện nhân này!

“Chát” một tiếng, tay áo màu bạc quét qua chớp nhoáng tát vào mặt thiếu nữ.

- Làm Hoa Dương công chúa yên ổn không làm mà đắm mình trong trụy lạc, cũng là Nam triều Sơn Âm! (Nam triều Sơn Âm: chỉ Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc, người nổi tiếng dâm đãng trong lịch sử)

Nửa bên mặt sưng lên, khóe môi vương máu, mái tóc đen xõa xuống, giờ khắc này, trên gương mặt trong góc tối của Thương Dẫn Tố hiện lên nụ cười lạnh.

- Phó Họa Khánh, ngươi làm những điều này chẳng qua là muốn bôi nhọ bổn cung trong sử sách!

Đây chính là phò mã phụ hoàng tốn bao công sức chọn cho nàng, dưới vẻ ngoài văn nhã tuấn tú của hắn là trái tim còn độc hơn cả rắn rết.

Hắn vậy mà……….

- Cầm thú………..

Cánh môi Thương Dẫn Tố run run nặn ra hai chữ.

Nam tử cười lạnh, chăm chú nhìn nữ nhân dưới chân.

Không, hắn muốn đối phó không chỉ là một Hoa Dương công chúa mà thôi.

Trong khoảnh khắc, Thương Dẫn Tố dời mắt thấy được một gương mặt quyến rũ xinh đẹp nơi màn xe trong xe ngựa, khóe môi nữ tử kia nhếch lên nụ cười khiến người ta lạnh lẽo.

Cánh môi trắng bệch của Thương Dẫn Tố bị nàng cắn phụt máu, cả khuôn mặt tái nhợt như tro tàn.

Trong chớp mắt, nàng đã rõ……….
Bình Luận (0)
Comment