Là hắn.
Nhưng hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? Tang Vi Sương nhìn Triệu Lục Ý một cách đầy thâm ý, nàng xuất thân từ đại gia tộc, tuy lưu lạc đến bước này nhưng vẫn hiểu rõ nữ tử khuê phòng không thể trắng trợn nhìn chằm chằm nam tử, Nhị Nha còn nhỏ người ta sẽ không nói, mà nàng khi không đã bị người ta giội nước bẩn rồi, không thể lại bị người ta bắt được “quả tang”.
- Ơ, kia không phải là xe ngựa của đứa cháu Tống gia sao, Tống thiếu gia trở về rồi.
Có vài bà trong thôn rất nhanh đã bị chiếc xe ngựa hấp dẫn, lập tức nói.
Người trong thôn khó tránh kính nể người có học nên khi nói đến đứa cháu của Tống gia – Tống Nùng Hoa thì trên mặt họ đều là vẻ cung kính.
Đúng lúc này thì một thiếu niên mặc áo bào màu lam đậm đi về phía đám đông, phía sau hắn là một bạch y nam tử vội vàng theo sau.
- Tống đại ca, xem ra cả nhà biểu muội ta ở thôn Lão Miếu các ngươi sống không tốt nhỉ.
Thiếu niên áo lam kia quét ánh mắt sắc bén ra bốn phía, cất giọng nói.
- Biểu muội?
Lời của hắn khiến những người xung quanh không hiểu ra sao nhưng khiến Tống Nùng Hoa và Tang Vi Sương híp mắt lại. Tống Nùng Hoa cúi đầu cười khẽ, Triệu lão lục này thật là một nhân vật, lần này muốn diễn cái gì đây? Chơi thì chơi, nhưng đừng chơi đến nghiện rồi rước họa vào thân.
- Triệu Lục Ý ta và cả nhà biểu muội xa cách đã lâu, đến nay mới gặp lại nên muốn đón cả nhà biểu muội vào ở trong huyện thành, không biết Tống thôn trưởng có thể giúp đỡ hay không?
Trên mặt thiếu niên mang theo nụ cười nho nhã nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Lúc này mọi người đại khái cũng nghe hiểu ý của thiếu niên, ba tỷ đệ Tang gia là thân thích của hắn, hắn tới là để đón Tang gia vào huyện thành.
Tống thôn trưởng nghe lời của thiếu niên thì từ trong nhà bước ra, đợi khi thấy rõ dung mạo của hắn, ông mới kịp phản ứng hắn là ai.
- Triệu, Triệu thiếu gia………
Tống thôn trưởng gọi danh xưng của hắn:
- Triệu thiếu gia và tỷ đệ Tang gia là……….
- Vi Sương là biểu muội của ta.
Thiếu niên nói rõ từng chữ, hơi lớn giọng lặp lại một lần.
- Biểu………biểu muội?
Tống thôn trưởng lặp lại:
- Lúc Tang gia đến thôn Lão Miếu không có lấy một người thân………..
Lời ông còn chưa dứt thì một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía ông, ông lập tức hiểu ý Triệu Lục Ý.
- Triệu, Triệu thiếu gia muốn đón biểu muội của mình về, chuyện này………đương nhiên có thể.
Một người ngoài như ông thì có thể nói gì, Tang gia muốn dọn ra khỏi thôn, tuy ông cũng lo lắng, sợ mấy đứa trẻ bị người ta lừa gạt nhưng bây giờ biết Triệu Lục Ý muốn bảo vệ mấy người bọn họ thì trái tim thấp thỏm này của ông cũng có thể buông xuống.
- Thôn trưởng đã đồng ý thì ta sẽ đón biểu muội đi………
Triệu Lục Ý vừa nói vừa cất bước về phía tỷ đệ Vi Sương.
Tang Vi Sương đến khi lên xe ngựa rời khỏi thôn Lão Miếu cũng chưa từng nói gì, môi mỏng của nàng khẽ mím, đầu hơi cúi thấp, gương mặt thanh tú càng lúc càng có bóng dáng thời trẻ của trưởng công chúa Vũ quốc trước kia, xinh đẹp nhưng không mất phần giản dị, thanh nhã nhưng không mất phần quyến rũ.
- Đại tỷ……….
Giọng nói nhẹ như tiếng mèo kêu truyền đến, Tĩnh Sơ ngồi bên cạnh Tang Vi Sương khẽ nói:
- Đại tỷ quen biết ……….Triệu………Triệu công tử kia khi nào vậy?
- Phải đó……….tỷ, tỷ quen biết thiếu gia có tiền kia khi nào……..?
Cẩm Văn cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tang Vi Sương hỏi:
- Người đó tại sao nói tỷ là biểu muội của hắn…………vậy chúng ta đều là thân thích của hắn à?
- ………
Tang Vi Sương im lặng, nàng quả thực từng gặp người đó một lần, nhưng chỉ là biết thôi, chứ không hơn nhỉ?
- Tĩnh Sơ, Cẩm Văn, Triệu công tử chỉ là muốn giúp chúng ta thôi.
Vi Sương giải thích rõ.
Hai tỷ đệ hình như nghe hiểu nên không truy hỏi nữa.
Hôm đó Tang Vi Sương dẫn theo đệ đệ, muội muội vào ở nhà mới, Triệu Lục Ý cũng theo họ vào nhà mới.
- Triệu công tử, kịch đã diễn xong rồi, Vi Sương không giữ công tử nữa.
Vi Sương nhẹ nhàng nói, hơi khoát tay rồi đặt lên ghế.
Động tác này tự nhiên mà quen thuộc, Triệu Lục Ý không khỏi hơi nheo mắt.
- Tang cô nương đây là muốn qua cầu rút ván sao?
- Ta đâu có yêu cầu công tử giúp đỡ.
Nói cách khác là hắn xen vào việc người khác? Ý cười nơi khóe môi Triệu Lục Ý càng đậm hơn.
- Ờ, xác thực là Triệu mỗ tự nguyện………
Môi hắn mấp máy:
- Ừm, nếu cô nương không phản đối, vậy Triệu mỗ người biểu ca này sẽ làm đến cùng, sau này Triệu mỗ sẽ thường xuyên đến thăm Tang biểu muội.
Hắn nâng tay giả vờ vái một cái:
- Biểu ca cáo từ, biểu muội dẫn tiểu biểu muội và tiểu biểu đệ đi nghỉ ngơi sớm.
Ánh mắt Tang Vi Sương cuối cùng cũng biến đổi, bàn tay đặt trên ghế chợt nắm chặt, sau đó nàng lạnh lùng nhướng mắt:
- Triệu công tử, ngươi rốt cục là ai? Muốn đạt được gì ở chỗ ta?
Tang Vi Sương thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi……..
Nàng không ngốc đến mức nhìn không ra người này có ý đồ, nàng càng không tin tưởng một người không liên quan sẽ vô duyên vô cớ tốt với nàng.
Bước chân Triệu Lục Ý dừng lại, nhưng không có xoay người.
- Tang cô nương nghĩ nhiều rồi………..
Cách thật lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ là muốn giúp thôi.
Hắn cất bước rời đi, còn bồi thêm một câu:
- Chân tâm thật ý.
Tang Vi Sương hít sâu một hơi, khi phục hồi tinh thần lại thì Triệu Lục Ý đã đi xa.
Cành đào ngoài cửa sổ đâm chồi mới, ánh trăng bên song cửa sáng ngời như nước, gió vẫn lạnh lẽo như cũ, qua tiết kinh trập rồi, không biết đợt rét tháng ba này có kéo dài đến đoan ngọ hay không………..
Tang Vi Sương kéo chăn lông trên người kín lại, nét mực trên giấy Tuyên Thành trên bàn vẫn chưa khô, nàng nhìn chằm chằm vào nến đỏ, suy nghĩ sớm đã trôi dạt đến tận phương nào.
Người kia không chỉ phụ thâm tình của nàng mà còn giết phụ hoàng mẫu hậu của nàng, đoạt giang sơn Thương thị của nàng, tộc nhân Thương thị đều thành tù phạm tiện nô, huyết hải thâm thù như vậy mỗi ngày đều giày vò nàng, nàng sao có thể quên? Sao có thể quên?
Chăn lông bị bàn tay nhỏ siết chặt, móng tay gãy tạo ra một âm thanh chói tai nhưng nàng hoàn toàn không cảm giác được.
Nàng muốn từ huyện An xa xôi đi đến kinh thành, muốn lật đổ Đại Diêu của hắn, phải mất bao lâu thì cơn ác mộng nàng chính mắt nhìn hắn rồi từ trên cao rơi xuống mới có thể kết thúc?
Phó Họa Khánh, đây là nợ máu hắn nợ nàng.
Cơn gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh đến thấu xương, nhưng cái lạnh ấy không thấm vào đâu so với nỗi thống hận trong lòng Vi Sương.
Nàng không có quá nhiều thời gian chờ đợi, càng không muốn ngập chìm trong đau khổ bởi thù hận trong những ngày đêm đợi chờ dài đằng đẵng. Nàng muốn sống tốt hơn để khi gặp lại Phó Họa Khánh nàng đừng chật vật như công chúa vong quốc kiếp trước.
Tay Tang Vi Sương thò ra khỏi chăn lông, nhấc chiếc bút lông cán trúc, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nàng đặt bút viết, lại là một đoạn chuyện xưa quỷ thần.
Khi tiếng chuông canh tư gõ, Tang Vi Sương đã liên tục ngáp mấy cái, rốt cục cũng đặt bút xuống.
Nhìn cành hoa đào ngoài cửa sổ, nàng lại nhớ tới cây Tuyết Đào nàng từng tự tay chăm bón trong Hoa Dương cung.
Tuyết Đào là một loại trà không phổ biến ở phương nam, không biết vì nguyên nhân gì mà loại trà này cực kỳ khó trồng, không như Long Tĩnh, Ô Long nổi tiếng xa gần.
Tang Vi Sương không khỏi mỉm cười, Tuyết Đào chỉ thiếu một câu chuyện truyền kỳ, một đoạn giai thoại……..
Nếu là truyền kỳ hoặc giai thoại thì người giỏi bịa chuyện xưa như nàng sẽ dễ dàng vì nó mà tạo ra một chuyện.