Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 117.2

Tần vương một mình đứng đó, sợ là sớm đã thất thần….

Trong tay áo màu lam khói, hắn nắm chặt khối ngọc bích, xoa dịu tâm tình của mình.

Khung cảnh này khiến hắn nhớ lại lúc nhỏ, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kia cũng thích dùng ngọc làm thành chậu, bà ấy cũng nghiền nát đá thủy tinh che lên bùn, bà ấy cũng dùng ngọc thạch vỡ để trang trí lối đi, chỉ là bà ấy không phải vì cung cấp và nuôi dưỡng đám hoa hoa cỏ cỏ……..

“Kiêm Gia, những ngọc thạch này đều là để tạo nên khánh ngọc thượng hạng, dù trở thành phấn vụn cũng đừng đau lòng…….”

“Lâu Kiêm Gia, vết thương trên tay con nên bôi thuốc rồi…..”

Tướng mạo của bà ấy đã dần mơ hồ trong ký ức, nhưng hắn vẫn nhớ những lời bà ấy nói khi đó.

“Mẹ……thỏ bị thương sẽ đau, chim bị thương cũng đau, dù là hoa cỏ bị người khác ngắt hay chà đạp thì vào khoảnh khắc ấy cũng đau…….mẹ, ngọc bị mài thành phấn vụn, thủy tinh bị nghiền thành đá vụn cũng đau……”

Mẹ nói: “Lâu Kiêm Gia! Là nam nhi phải quên đi đau đớn. Nam nhi trong loạn thế há có thể thương xuân tiếc thu!”

Nhưng mẹ lại nói: “Lâu Kiêm Gia, mẹ chỉ muốn con sống một cuộc đời bình thường, hứa với mẹ quên đi thân phận trong quá khứ của con, ở trấn Cốc Phong sống cuộc sống bình thường qua ngày…..”

Khi ấy mịt mờ đầy mưa tuyết, “Dung nhan trong kính tựa hoa tàn”…… (Trích “Điệp luyến hoa” của Vương Duy)

Khi ấy hắn chưa đầy tám tuổi, sau đó hắn cùng Lâu Uyên gắn bó bảy năm.

Mảnh khánh ngọc kia, rốt cuộc lưu lạc ở nơi nào?

Mẹ không kịp nói cho hắn biết bí mật của trấn Cốc Phong…….tâm tư của Phó Họa Khánh khi mai danh ẩn tích trong trấn Cốc Phong suốt một năm…….

Lúc hắn vừa tỉnh lại đã âm thầm sai Lâu Uyên phái một nhóm tinh nhuệ đi trấn Cốc Phong thăm dò tin tức…….không quá ba tháng hẳn là thám tử cũng nên về rồi.

Tần vương chợt xoay người đi về phía Ngụy Kỷ, môi cử động, Ngụy Kỷ nhìn chăm chú môi Tần vương.

- Dạ, chủ tử.

Ngụy Kỷ mang một phần lễ vật đi vào gặp chưởng quỹ.

Tần vương muốn gặp Ngọc Các Các chủ, hỏi xem chậu ngọc trong sân do ai bày trí, đá vụn thủy tinh do ai làm, là ai lại cổ quái như thế, muốn “chà đạp cái cao nhã”?

Tần vương đợi trong sân rất lâu, cuối cùng cũng thấy một nữ nhân mặc váy hoa hồng đỏ từ trong lầu các bước ra.

- Các chủ không gặp công tử, mong công tử lượng thứ.

Bảy thị vệ sửng sốt, Các chủ này quá ngạo mạn vô lễ, bọn họ dùng lễ đối đãi mà lại không gặp?

- Đây là đạo đãi khách của quý các sao? Chúng tôi đường xa mộ danh mà đến, lại bị quý các đuổi ở ngoài cửa?

Tề Giáp dẫn đầu bảy thị vệ đứng ra nói.

Nữ nhân kia không mảy may cảm thấy xấu hổ bởi lời của Tề Giáp, nàng ấy cử chỉ tự nhiên, nói năng tao nhã từ chối khách:

- Mời các công tử về cho.

Nói xong, nàng ấy cong môi, cười dịu dàng tự nhiên.

- Ngươi…..

Thần thái này của nàng ấy khiến Tề Giáp đỏ mặt tía tai, không phản bác được câu nào.

Sáu thị vệ khác cũng định mở miệng “dạy dỗ” nữ nhân này.

Tần vương đưa tay ngăn lại. Sáu người an phận lui xuống, cúi đầu chờ chủ tử ra lệnh.

Nữ nhân kia không khỏi đưa mắt nhìn vị “chủ tử” đó, người có khí độ bậc này trong thành Lạc Dương lác đác không có mấy ai, nhưng Các chủ đã nói không gặp người này, dù nàng có cảm thấy đáng tiếc thì sao chứ?

- Mời công tử về cho.

Không muốn dây dưa nhiều hơn, vả lại người vây xem cũng càng lúc càng đông, nữ nhân kia cười nói xong liền xoay người trở vào các.

- Đúng là quá đáng…..

Bảy thị vệ vốn tâm trạng rất tốt theo chủ tử ra ngoài, bây giờ cũng trở nên rầu rĩ không vui.

Người có khí độ tuyệt thế nọ khẽ cười xoay người rời đi, không hề có chút lúng túng khi bị “xua đuổi”, không chỉ vậy mà còn dẫn bảy thị vệ đi dạo chợ một vòng…..

Cuối cùng lúc trở về, trong tay, trong ngực bảy thị vệ không có ai là trống không.

Chậu hoa, hoa non, cây giống, bình tưới, phân bón……

- Gia, ngài muốn biến biệt cung thành vườn hoa sao? Mấy thứ hoa cỏ này trồng thì trồng nhưng đợi chúng lớn thì chúng ta cũng về rồi……Đến lúc đó nếu muốn mang chúng về, xe ngựa không đủ chỗ để…..

Yên Bính đau lòng nói.

Tần vương cúi đầu cười khẽ, trong lòng ôm một chậu diên vĩ. Một tay hắn khẽ xoa lên chậu hoa, hắn yêu hoa cỏ cũng giống như yêu ngọc thạch, hồi ở trấn Cốc Phong, trong tiểu viện hắn ở trồng đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, hắn đối đãi với chúng như mẫu thân đối đãi với hắn, như Lâu Uyên đối đãi với hắn……

Tần Diêu hội ngộ, không biết sẽ mất bao lâu, hắn không ngại dành chút thời gian chăm sóc mấy hoa hoa cỏ cỏ này, đối đãi với chúng như con, để sau này chúng nở ra những đóa hoa xinh đẹp chào hỏi hắn……

***

Trong Ngọc Các, Nhược Nhan cô nương dịu dàng tự nhiên kia sau khi nghe nói mấy vị công tử rời đi mới đi bẩm báo với Ngọc Các Các chủ.

Trong gian phòng rộng rãi, hoa lệ mà không dung tục, thanh u mà không quạnh quẽ, trước chiếc bàn mây dài ba thước là một nam một nữ đang ngồi, nữ tử khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi, nhưng mái tóc đã lốm đốm bạc.

Nam tử ngồi ở bàn trà, toàn thân mặc y phục gấm màu mực hoa văn chìm, khoác áo lông màu đen ngắn, tao nhã độc lập, mặt như quan ngọc, tóc mai như dao xén, chân mày như tranh, đôi môi mỏng đỏ.

Người này chính là thiếu bảo đại nhân mới nhậm chức – Lâm Cảnh Thần. Thiếu bảo và thiếu sư, thiếu phó được xưng là “tam cô”, ở trong thành Lạc Dương chỉ là một chức quan hão.

- Lâm thiếu bảo mấy ngày qua cáo bệnh, tới tìm ta chính là vì chuyện này?

Phu nhân chậm rãi quay mặt nhìn Lâm Cảnh Thần, khuôn mặt tuyệt diễm quyến rũ hơi lớn tuổi, dù rõ ràng là mỹ nhân bước vào giai đoạn cuối xuân nhưng vẫn khiến người ta tưởng tượng được dung nhan xinh đẹp của bà vào mười mấy hai mươi năm trước.

Mắt Lâm Cảnh Thần mở lớn, không ngờ lời cự tuyệt này được bà nói nhẹ nhàng hời hợt như thế.

- Di mẫu…..

- Câm miệng!

Nữ nhân lớn tiếng ngắt lời hắn.

Nhan cô nương đứng ngoài bình phong thầm kinh hãi, chưa từng nghĩ rằng Ngọc Các Các chủ quanh năm nói cười cũng có lúc tức giận, vả lại còn tức giận với một nam tử trẻ tuổi.

Ngọc Các Các chủ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài bình phong:

- Mời Lâm đại nhân về đi.

Mở miệng tiễn khách tuyệt không lưu tình, giống như khi đuổi mấy vị công tử vừa rồi trong sân vậy.

Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Lâm Cảnh Thần chợt trở nên u buồn, như bầu trời âm u trước cơn giông tố, trong tay áo gấm màu mực, ngón tay siết chặt phát ra tiếng vang……

Nếu Đại Vũ không mất, hắn hà tất phải hao hết tâm tư, làm nhiều như vậy.

***

Sau khi Lâm Cảnh Thần rời đi, cô nương váy hoa hồng đỏ mới từ từ đi đến cạnh Ngọc Các Các chủ.

- Vị công tử mà Các chủ từ chối gặp đã rời đi……

Nhược Nhan thận trọng nói, vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt Ngọc Các Các chủ.

Ngọc Các Các chủ khẽ gật đầu, đi tới giường gỗ mây, Nhược Nhan biết đã đến giờ Các chủ nghỉ ngơi, không muốn bị người khác quấy rầy.

Nàng hơi suy nghĩ rồi vẫn không nhịn được tiết lộ:

- Nhược Nhan thấy vị công tử kia có con ngươi màu hổ phách, bên ngoài có vầng sáng màu vàng ánh bạc……

- Cái gì?

Phu nhân nằm trên giường gỗ mây tức thì giật mình.

Nhược Nhan trong lòng chấn động, quỳ một chân xuống đất:

- Nhược Nhan nói sai, xin Các chủ trách phạt…..

Phu nhân đưa tay ngắt lời nàng:

- Ngươi đứng lên.

Bà nói:

- Ta không trách ngươi. Người này ta càng không thể gặp. Nếu lần sau cậu ấy lại tới nữa, ngươi hãy nói với cậu ấy, nơi này không có đồ cậu ấy muốn tìm, không có người cậu ấy muốn gặp.

- A?……

Nhược Nhan kinh ngạc, lúc phu nhân nhìn sang, mặt nàng đỏ lên, cúi đầu:

- Dạ, Nhược Nhan ghi nhớ…….

***

Cung điện nơi Tần vương ở trong biệt cung là “điện Ẩn Dật”. Lúc mới tới, Tần vương cũng cảm thấy không biết làm sao với cái tên này, có rất ít cung điện to lớn lấy tên từ câu thơ mang đầy ý thiền.

Hai chữ “Ẩn Dật” ở đây lấy từ “Khốc tổ lục tự hư” của Vương Duy : “Ẩn dật ở phía Nam, Tu hành ở phía Đông, Chưa giác ngộ sắc dục, Há không màng sống chết.”

Trong sân phía sau điện Ẩn Dật, núi giả lạnh lùng, nước suối mát trong. Vài người đag bận rộn, khiêng chậu, xới đất, hái hoa, trồng cỏ….

- Bón phân không phải bón như vậy.

- Tưới nước không phải tưới như vậy…..

- Hoa này không thể tưới nước, tưới nhiều sẽ chết!……

Một người áo đen trong đó nhìn dáng vẻ bận rộn hơn cả, chạy qua trái nhảy qua phải trong sân hỗn loạn, thực giống như con kiến trong chảo nóng.

- Yên Bính, chuyện trồng hoa này đương nhiên ngươi thông thạo, nhưng bọn ta đâu có biết!

Hàn Đinh không chịu đựng được nữa, quăng cuốc xuống đất, lau sạch bàn tay trắng trẻo của mình, hắn chỉ biết xem thiên văn, dùng la bàn, sao lại bảo hắn làm mấy thứ này?

- Ha ha ha ha, Hàn Đinh lão ca, ta cũng đâu có biết…..

Tần Canh tiện tay rắc hạt giống lan quân tử vào trong đất:

- Chỉ mong mấy hạt mà ta rắc đừng có hạt nào lên mầm……

- Tại sao?

Yên Bính cau mày hỏi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

- Bởi vì lên mầm thì phải tưới nước, không bằng chết đi thì tốt hơn.

Sở Ất giải thích thay Tần Canh.

- …….

Yên Bính không nói nên lời.

- Muốn làm biếng hả, cửa cũng không có đâu! Có ta ở đây, chúng sẽ không chết được! Các ngươi mỗi ngày đều phải hầu hạ chúng, đến khi chúng ta về nước Tần mới thôi!

Đang lúc sáu người còn lại đồng thời che trán kêu oan thì một nam nhân mặc y phục màu tuyết trắng từ trong điện bước ra. Bảy người lập tức im miệng, không khí cũng trở nên căng thẳng.

Nhưng người mặc bạch y thanh khiết kia mắt hơi cong cong, không hề có ý trách cứ, đạm nhạt như mây khói đi ngang qua bảy người, từ từ ngồi xổm xuống trước một chậu thủy tiên.

Tay hắn vô cùng nhẹ nhàng bưng chậu thủy tiên kia lên, chuyển chúng vào một góc râm mát.

Hắn cởi áo ngoài màu lam khói ra, để trơ trọi toàn thân bạch y, dịu dàng vỗ về hoa cỏ khiến bảy nam tử nhìn ngây người tại chỗ.

Khuôn mặt tuyệt diễm dù bị mặt nạ che mất, họ vẫn có thể cảm nhận được nụ cười đầy yêu thương ấy.

“Ơi người quân tử cao sang, Dùi mài kinh sử bảng vàng lập thân, Siêng năng chăm chỉ chuyên cần, Làm người thận trọng thêm phần nghiêm trang, Lẫy lừng hiển hách vinh quang, Ơi người quân tử cao sang đây rồi, Khó lòng quên được dáng người.”…… (Trích “Kỳ úc 1” trong “Kinh thi”) Ngài ấy chính là người được vạn người ca tụng trong thơ. Khí khái như vậy mà sao số mệnh lại thế kia, đến mức bị quyền lợi làm ô nhiễm, khiến cả người đầy bụi đất tanh hôi.

Bảy người thấy Tần vương đối đãi với những thứ hoa cỏ kia cứ như đối đãi với con cái, tưới nước, bón phân đều không hề lơ là khoản nào.

Bảy người vô cùng tài trí, trong nháy mắt đã bừng tỉnh hiểu ra: thâm cung không cực lạc, Tần vương chỉ là thương tiếc hai chữ “ẩn dật” của điện này.

Sau đó bảy người không còn oán trách nữa, dùng tâm tư gấp mười lần để chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ. Họ một lòng hi vọng chúng có thể nở hoa, đâm chồi, kết quả…….đồng thời cũng mong họ sớm được về nước Tần……...

***

Cung điện trong đêm khuya tĩnh mịch, cửa gỗ khắc hoa, huân hương tỏa khắp phòng, thảm lông chồn, bàn ghế làm từ ngọc, đồ thủ công mỹ nghệ mã não la liệt, rèm tua rua màu vàng tím quấn quanh trên xà ngang cung điện.

Sau lớp rèm màu vàng tím, trên giường ngọc lót lông cáo lửa, một mỹ nhân dựa nửa người vào lòng nam nhân, y phục của nàng xốc xếch, vừa trải qua một cơn mưa móc, sắc mặt nàng cực kỳ hồng hào, còn hơi hơi thở dốc.

Trong khi nam nhân ôm lấy nàng vẫn y phục chỉnh tề, chỉ là vẻ mặt hơi có chút mệt mỏi.

- Thần thiếp cho rằng Hoàng thượng có người mới thì rất nhanh sẽ không đến Yên Nhiên Cung của thần thiếp nữa…….

Giọng nói yêu kiều quyến rũ, xứng với hai chữ “yên nhiên” (xinh đẹp), cũng chính là tên nàng. Nàng vươn tay xoa ngực nam nhân, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, tuy tay nàng đang đặt trên ngực hắn nhưng nàng vẫn không thể nào biết được trái tim chân chính của hắn……

Nàng đã theo hắn gần tám năm, tám năm rồi đấy…….nàng vẫn nhìn không thấu……..

Tóc mai của nam tử như dao xén, chân mày như tranh vẽ. Đó là nét đẹp cường tráng đậm chất nam nhi, trong tuấn tú có khí chất cuồng ngạo duy ngã độc tôn, ánh mắt hắn vừa trầm tĩnh vừa ẩn chứa phong ba.

Hắn cúi đầu nhìn Vương mỹ nhân, ánh mắt bình thản không nhìn ra tâm tư, nói:

- Những nữ nhân khác sao có thể sánh với Yên Nhiên của trẫm?……

Diễn nhiều thì cũng sẽ không phân biệt rõ chân tình hay giả ý……

Ngay cả mình cũng bị chính mình lừa gạt, thời gian lâu dần, chính mình cũng quên mất thuở ban đầu đã rung động ra sao…..

Hôm đó trên Quỳnh Du yến, điệu múa mà Hạ Ức Cẩn múa hơi quen quen, nhưng cảm giác quen đó khác với cảm giác mà Tần vương cho hắn, hắn biết rõ cảm giác quen này là một loại cảm giác quyến luyến tốt đẹp……..còn Tần vương thì……

Đôi mắt lạnh lẽo trong suốt của hắn nheo lại, người đó khiến hắn cảm thấy khí lạnh bức người của gió thu xơ xác.

Hắn không nhớ có lúc nào trong đời từng cảm thấy uy hiếp? Đúng, đó là mùi uy hiếp.

Cho nên, không thể giữ lại tên Tần vương này, hắn nghĩ nhiếp chính vương Tây Tần cũng sẽ rất vui vẻ khi thấy thủ cấp của Tần vương!

Chẳng qua là ba tháng, hắn sẽ để hắn ta sống thêm ba tháng, thăm dò thực lực của hắn ta.

- Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy? Nghĩ về Hạ mỹ nhân kia sao?

Vương Yên Nhiên ôm lấy cổ Phó Họa Khánh, nũng nịu hỏi.

Phó Họa Khánh cúi đầu cười, khẽ mổ xuống má nàng:

- Trẫm đang có mỹ nhân trong ngực, còn nghĩ đến người khác làm gì?

Những lời đường mật dù là vô tâm, qua quýt cho có lệ thì nữ nhân cũng thích nghe.

- Hoàng thượng ghét quá!

Nàng vờ tức giận đấm nhẹ lên ngực hắn.

Hắn bắt lấy tay nàng, xoa nắn trong tay một hồi, nhẹ nhàng hôn lên nói:

- Mỹ nhân, ghét trẫm cái gì? Tại trẫm quá “dốc sức” hay chưa đủ “dốc sức”?….

Vương Yên Nhiên sững sờ, đây là lời tâm tình cảm động nhất nàng nghe được trong tám năm nay, nàng vốn tưởng hắn là một nam nhân gặp sóng to gió lớn cũng mặt không đổi sắc, nàng vốn tưởng hắn là người nghiêm chỉnh đến không thể nghiêm chỉnh hơn…….không ngờ, hắn cũng biết nói những lời vừa dung tục vừa mập mờ như thế……

Hắn là Hoàng đế……là vương giả có hoài bão cao xa, không ngờ hắn cũng có một mặt như người bình thường…….

Mắt nàng hơi ẩm ướt, nàng đặt môi lên cổ hắn:

- Hoàng thượng, cho thần thiếp một đứa bé nhé……

Trong khoảnh khắc, cánh tay của nam tử mặc y phục đen run lên.
Bình Luận (0)
Comment