Trong một con hẻm âm u, ba bốn nam nhân tụ lại với nhau.
Người thủ lĩnh trông khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, toàn thân mặc y phục gấm màu mực hoa văn chìm, khoác áo lông đen hơi ngắn,
mang giày đen, thanh nhã nổi bật, mặt như quan ngọc, tóc mai như dao
xén, chân mày như tranh vẽ, đôi môi đỏ mỏng. Người này chính là Lâm Cảnh Thần, người đứng bên cạnh hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc trường bào màu xanh than, giày đen, toàn thân toát lên phong thái kiêu ngạo,
ngũ quan trên mặt như điêu như khắc, đường nét trên mặt có góc có
cạnh……không phải Triệu Lục Ý thì là ai? Còn người đứng phía sau Triệu
Lục Ý, mặc y phục trắng, khoác áo bào đen, mặt mũi tuấn tú như trăng như ngọc chính là Tống Nùng Hoa.
- Bộ đầu kia nói sáng sớm hôm qua cũng có người hỏi hắn về điện
Tân Giả, mọi người nói xem đó là ai? Ngoài chúng ta ra, trên đời còn có
ai lại đi nghe ngóng về tung tích điện Tân Giả…..
Người lên tiếng là Triệu Lục Ý, mày dài nhíu chặt, ánh mắt âm trầm.
Sắc mặt Lâm Cảnh Thần lại càng nghiêm trọng, hắn cũng nghĩ giống Triệu Lục Ý, còn có ai lại đi nghe ngóng về tung tích điện Tân Giả? Còn có ai lại quan tâm đến sinh tử của các quý tộc vong quốc kia?
Tống Nùng Hoa trầm tư chốc lát mới nói với đám người Lâm Cảnh Thần:
- Chủ tử, tôi cải trang đi tiếp cận bộ đầu kia, hóng hớt từ chỗ hắn, mọi người đi nghe ngóng về tung tích điện Tân Giả.
Mấy người suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
***
Cùng ngày, Tang Vi Sương trở về Tang gia trang, buổi tối mới đến phủ Bạc Ngạn.
Nàng xách một hộp bánh đậu đỏ nóng hôi hổi đến Bạc phủ, tên Bạc
Ngạn kia không cho mặt trời xuống núi mà dán nó vào cửa sổ phía Tây.
Ha ha, nữ nhân này cho hắn một cái tát rồi lại cho hắn mấy cái bánh……
- Nói đi, đêm qua muốn thương lượng với ta chuyện gì?
Bánh đậu đỏ đã ăn rồi, trà nàng pha cũng uống rồi, phải chăng nên nói đến chính sự?
- Cuộc săn ba ngày sau.
Hiếm khi Bạc Ngạn tâm trạng tốt, không muốn gây sự, hắn kiềm chế tính tình, không muốn hai người mới nói dăm ba câu lại tranh cãi ầm ĩ
nữa.
Tang Vi Sương liếc xéo:
- Chủ tử, không phải ngài muốn tôi đi khiêng cung cho ngài đấy chứ?
Bạc Ngạn kiềm nén cơn xúc động muốn buông lời cay độc với nàng, hắn nuốt nước miếng, kiên nhẫn nói:
- Khiêng cung là một chuyện, nhưng Chủy Vũ đại nhân nên hiểu
ngươi là quân sư của ai….quân sư theo bổn tướng quân tham dự cuộc săn là chuyện hợp tình hợp lý…….
Tang Vi Sương cũng nuốt nước miếng, tự nhủ hôm nay không được tranh cãi với hắn, kiên nhẫn nói:
- Được, ta đi, còn chuyện gì khác không?
Bạc Ngạn kinh ngạc hồi lâu, sau đó nhìn Tang Vi Sương như nhìn quái vật. Một tay hắn chậm rãi đưa lên chống cằm:
- Ngươi không suy xét động cơ của lần đi săn này sao?….
Hắn lấy làm lạ, hắn nói với nàng ta về việc đi săn lâu như vậy
mà nàng ta lại không hề phản ứng, dựa theo tài trí của nàng ta thì lẽ ra không nên như vậy mới phải.
Tang Vi Sương híp mắt nhìn hắn, lát sau mới kịp phản ứng.
Nàng lớn tiếng:
- Ngươi nói Tần vương cũng nhận lời mời tham gia cuộc săn này sao?
Bạc Ngạn muốn không mắng nàng nhưng không nhịn được:
- Không phải ngươi mới nghĩ tới đó chứ?
Lúc này vẻ mặt Tang Vi Sương đột nhiên thay đổi, nàng chăm chú nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, nghiêm giọng:
- Gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Chính vì mấy ngày nay nàng ra khỏi thành nên không biết trong thành Lạc Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần vương đi săn, chẳng lẽ?…….
Bạc Ngạn nghe vậy, đôi mắt lạnh nheo lại, cầm ngược lấy tay Tang Vi Sương, hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, mấy ngày nay ngươi làm gì?
- Ta?
Tang Vi Sương giật mình, đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết
mấy ngày nay nàng ra khỏi thành Lạc Dương, bằng không hắn sẽ truy hỏi
tại sao nàng ra khỏi thành, ra khỏi thành làm gì?
Tang Vi Sương giãy khỏi tay hắn, nói:
- Ta đi tìm mấy trang viện, ta muốn tìm một trà viên, trồng nhiều Tuyết Đào hơn……
Hắn nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ.
- Chỉ là đi xem trang viện?
- Chứ sao nữa? Ta là người phải nuôi cả gia đình, đâu giống ngươi ngồi đó chờ phát lương.
- Ha ha, ngươi cứ ngoan ngoãn đóng giả làm thị thiếp của ta, còn sợ ta không cho bạc à? Tại ngươi có thân phận nữ nhân không làm, cứ
muốn đi làm nam nhân, tự gây nghiệt.
Cuối cùng hắn cũng đem lời mà hôm qua Thận nhi và nàng mắng hắn trả lại cho nàng. Ừm, trong lòng thoải mái hơn không ít.
- Ta không tán dóc mấy thứ này với ngươi nữa, ta muốn biết mấy
ngày nay trong thành Lạc Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tang Vi Sương nghiêm túc nói với hắn.
Bạc Ngạn sâu thẳm nhìn nàng:
- Ngày mười sinh nhật Hạ mỹ nhân, Trọng Hoa công chúa tiến cung
dự tiệc đến giờ vẫn chưa ra, sáng hôm qua Hoàng thượng hạ chiếu, Tần
vương được mời tham dự cuộc săn ngày mười lăm. Ngươi nói xem, ngươi thấy thế nào?
- Cái gì?!
Biểu cảm của nàng kinh hãi quá độ.
Giọng nàng lớn đến mức khiến Bạc Ngạn nhìn bằng con mắt khác.
Tang Vi Sương thông minh cỡ nào, nàng sinh ra trong đấu đá cung
đình, lớn lên trong tranh chấp quyền lợi, còn từng chết một lần khi thay đổi triều đại, giang sơn đổi chủ, há lại không biết ý nghĩa của việc
săn thú?
Bạc Ngạn nhìn biểu cảm của nàng thì biết ngay nàng đang nghĩ gì.
- Không cần sợ, chẳng qua là một Tần vương thôi, Phó Họa Khánh
ngồi lên long ỷ đã năm năm rồi, không cần dùng âm mưu cao siêu gì để gài bẫy người khác, trong mắt hắn ta, Tần vương không binh không quyền, hắn ta muốn giết Tần vương dễ như trở bàn tay, cần phí công tính kế sao? Dù sao thì vết nhơ trong cuộc đời hắn ta nhiều vô số kể, tóm lại đã chạy
không thoát tám chữ ‘soán vị đoạt quyền, đại gian đại ác’ rồi, ngại gì
thêm một vong hồn Tần vương? Cuộc săn ngày mười lăm do ta chủ trì, ta
còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Bạc Ngạn nói rất nhẹ nhàng nhưng Tang Vi Sương lại thấy vô cùng bi thương!
Tần vương không binh không quyền, là đứa con côi của Võ Uy đế,
cái đinh trong mắt nhiếp chính vương Tây Tần, hắn cản trở gì cho Phó Họa Khánh? Phó Họa Khánh vì sao muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Năm năm trước, ở trước mặt nàng, kẻ khiến Lâu Kiêm Gia bị vạn
tiễn xuyên tim, đẩy xuống ao Thanh Thủy chính là Phó Họa Khánh.
Năm năm sau, Phó Họa Khánh còn muốn giết Lâu Kiêm Gia lần thứ hai?
Sao có thể?! Không, nàng sẽ không để hắn ta được như ý!
Ánh mắt trong trẻo của Tang Vi Sương quét qua Bạc Ngạn:
- Tần vương nếu chết khi đi săn, tướng quân là chấp sự đại nhân
của buổi săn thì sao có thể cười được? Không sợ Hoàng thượng điều ngài
đi xa ư?
Bạc Ngạn như cười như không:
- Bổn tướng quân hai bàn tay trắng, hơn nửa đời người chỉ có đám huynh đệ cùng vào sinh ra tử, điều đi xa thì có hề chi? Chết có hề chi?
Giống như người nghèo vậy, đã nghèo đến mức không xu dính túi thì còn sợ gì các lão gia sao?
- Ha ha, ta không ngờ tướng quân lại bản lĩnh như vậy, không khác gì lưu manh côn đồ.
Tang Vi Sương nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Bạc Ngạn nói:
- Tướng quân có cái gan dạ sáng suốt này lại không có lòng trả
đũa, nếu ti chức là tướng quân sẽ không tiếc liều cả mạng….
- Tang Vi Sương!
Bạc Ngạn giận trừng nàng, đôi mắt trong trẻo như ánh trăng trở
nên âm trầm u ám, hắn ngắt những lời kế tiếp của nàng, đưa tay nhấc cổ
áo nàng, khóe môi cong lên, toàn thân toát ra sát khí thấu xương:
- Ta luôn tưởng ngươi chỉ muốn chu toàn giữa các thế lực, mượn
tay ta để tìm kiếm Lâu công tử kia, ha ha, thật không ngờ ngươi lại to
gan như vậy, dám xúi giục ta mưu phản?
Khóe môi như cười như không của hắn kéo xuống, cả khuôn mặt âm u đáng sợ, tơ máu trong đôi mắt u ám ấy hiện ra rõ rệt.
- Tang Vi Sương, Phó Họa Khánh có thể không tiếc hết thảy, vì
giang sơn xã tắc mà ngay cả thê tử cũng không cần, có lẽ trong mắt những kẻ có dã tâm thì giang sơn quan trọng hơn tất cả, nhưng trong mắt ta nó chẳng qua chỉ là một giấc mộng phù hoa!
Bàn tay hắn nắm chặt cổ áo Tang Vi Sương, hung ác nói.
Lúc nghe Bạc Ngạn nói Phó Họa Khánh vì giang sơn xã tắc mà ngay
cả “thê tử” cũng có thể không cần, Tang Vi Sương hận không thể cắn nát
răng. Hai mắt nàng đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn:
- Nhưng Bạc Ngạn ngươi……lại đang bán mạng cho một tên cặn bã như vậy.
Nàng không biết tại sao lại thốt ra câu lẽ ra phải giấu trong
lòng ấy, nàng không nên tổn thương hắn, nàng chưa bao giờ muốn tổn
thương hắn.
Nhưng lời đã thốt ra như bát nước đổ đi.
Nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng nhìn nàng, kinh hoàng.
Tựa như “Hoa Dương” sống lại mắng hắn một trận té tát……khuôn mặt cực kỳ giống Hoa Dương, đôi mắt đỏ bừng hung hăng nhìn hắn, quở trách
những việc tồi tệ của hắn năm năm nay, những hành vi không làm của hắn
trong quá khứ…..hắn nhìn Hoa Dương hãm sâu vào cục diện bế tắc mà không
cứu, khi hắn nghe Hoa Dương tuẫn quốc, ngay cả tang lễ của nàng ấy hắn
cũng không tham gia, bây giờ hắn lại còn bán mạng cho “tên cặn bã” kia!
Ha ha…….
Hóa ra, hắn luôn sống thảm thương như vậy.
Hắn có tư cách gì, có lập trường gì mà hung dữ với Tang Vi Sương? Lời Tang Vi Sương nói có chỗ nào không đúng?
Hắn buông nàng ra, giống như nhặt về một mạng khi suýt chết đuối dưới sông, lúc này hắn trông vừa mệt mỏi vừa mê man.
Thần sắc hắn khiến Tang Vi Sương bối rối, nàng hiểu sâu sắc rằng mình nói sai rồi.
Những lời vừa rồi kia ai cũng có thể nói, ngoại trừ nàng. Bởi vì nàng là Hoa Dương, là Thương Dẫn Tố từng là bạn thân với hắn.
Chỉ có nàng không thể nói hắn như vậy.
Bạc Ngạn nên sống thật tốt chứ không nên bị nàng xúi giục…..
Tang Vi Sương hận không thể tự tát mình một cái.
Sau khi biết Tần vương rơi vào tình thế nguy hiểm, trong tiềm
thức nàng lại nhẫn tâm muốn lợi dụng Bạc Ngạn! Nàng muốn ép hắn tạo
phản!
Tang Vi Sương, ngươi lại nhẫn tâm đến mức vì ý nghĩ của mình mà
bất chấp tất cả, thế ngươi có khác gì Phó Họa Khánh và Vương Yên Nhiên?
“Phép khích tướng” vụng về như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được?
Ngươi có động não hay không? Bây giờ muốn Bạc Ngạn làm phản thì khác nào ép hắn cả đời không có đường lui?
Phịch! Tang Vi Sương quỳ xuống, tiếng va chạm giữa đầu gối và mặt đất khiến Bạc Ngạn không khỏi liếc mắt nhìn.
- Vi Sương nói năng lỗ mãng, tuyệt đối không phải thật lòng,
mong tướng quân trách phạt, lời lỗ mãng trước đó của Vi Sương, xin tướng quân đừng để bụng, một chữ cũng đừng để bụng…..
Bạc Ngạn nhìn Tang Vi Sương, thấy gương mặt nàng tái nhợt như
tuyết đọng dưới ánh mặt trời mùa đông, nàng vậy mà biết sợ, dù hắn không biết nàng sợ cái gì…..
Sau khi tàn nhẫn tổn thương hắn, nàng lại để xuống sự cao ngạo của mình, cầu xin hắn quên đi.
Nàng rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?
Bạc Ngạn giống như thật sự quên đi việc lỡ lời lúc nãy của nàng, hắn đứng dậy khỏi giường trà, chậm rãi đi về phía nàng, bàn tay to đỡ
lấy nàng, khàn giọng nói:
- Đứng lên đi.
Tang Vi Sương không nói gì, rủ mi.
Bạc Ngạn đứng phía trước nàng, bàn tay to xoa lên đầu gối nàng….
Dịu dàng đến thế, tựa như gai nhọn khắp người hắn tiêu tan trong nháy mắt, hắn lại nhớ rất nhiều năm về trước, hắn chỉ là một thiếu niên tuấn tú nho nhã chứ không phải là Bạc tướng quân tính tình quái gở,
người người trốn tránh…..
- Ta không để bụng đâu…….
Hắn nói:
- Vì Hoa Dương không mong ta xảy ra chuyện…….nàng ấy thiện lương như vậy…….còn điều ta muốn làm, chỉ là vì nàng ấy mà sống tốt…….
Lúc hắn nói, một hàng nước mắt lăn xuống má Tang Vi Sương.
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn, bỏng khiến trái tim run rẩy.
Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, trong nháy mắt hắn tựa như quay về thời niên thiếu.