Tử y nam nhân hài lòng gật đầu:
- Có Thần gia ta che chở không tốt sao?
Hắn cắn hai chữ che chở hơi nặng, Tang Vi Sương cảm thấy chói tai nhíu mày, cười nói:
- Thần nhị gia mưu lược giỏi, hôm nay Tang Vi Sương ta quy thuận Thần gia, thể diện Thần nhị gia càng thêm vẻ vang không nói mà sau này ta cũng bị ngài kiềm chế rồi!
- Tiểu tử ngươi quá không biết tốt xấu! Thể diện của nhị gia cần ngươi thêm vẻ vang cái rắm! Chương thúc luôn trầm mặc nghe lời của Tang Vi Sương, thấy mặt chủ tử dần chuyển sang đen thì vội cao giọng nói.
Tang Vi Sương nghe vậy ngẩn người, sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng có từng nghe những lời khó nghe như vậy bao giờ, những lời linh tinh của tam cô lục bà cũng thế mà thôi.
Bị Chương thúc rống như vậy, mắt nàng hơi rươm rướm, mặt mũi mờ mịt. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, kiếp trước lại là công chúa, không chịu nổi giáo huấn của người lớn tuổi.
Chóp mũi nàng chua xót, cả khuôn mặt nóng lên, lông mi dính hơi nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Tử y nam tử thấy thế thì từ ghế gỗ lim bước qua, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ra kéo Tang Vi Sương vào lòng.
- Sao thế?
Giọng nói kia vừa trầm ổn vừa dịu dàng. Nam nhân hơn hai mươi mấy tuổi này, lúc nhỏ chỉ an ủi muội muội của mình, nhiều năm như vậy cũng chưa từng an ủi ai, những tiểu thiếp được sủng kia làm mình làm mẩy hắn cũng không thèm nhìn, lại càng lười quản mà hôm nay hắn lại an ủi một tiểu cô nương.
Trải qua một màn như vậy, hắn đâu còn nhớ lúc nãy tại sao mình tức giận, tiểu cô nương này trước đó nói cái gì khó nghe, hắn cũng không để ý nữa.
Tang Vi Sương nghe được hơi thở nam nhân, cảm nhận được nam nhân đang ở gần, lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Trái tim dường như vọt lên cổ họng, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Trong thời gian cực ngắn, nàng nhớ đến đêm đó, nến đỏ rực cháy, gió trăng nồng đậm, thiếu niên toàn thân hắc y cầm trường kiếm tiến vào mang theo nỗi bi phẫn tràn đầy.
Những lời người kia nói, có lẽ dù cho trăm ngàn năm qua đi, trải qua bao nhiêu luân hồi, nàng đều không thể nào quên được.
“Ta chỉ muốn nàng...đi theo ta...”
“Không, A Tố, ta sẽ không giết nàng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng, ta chỉ thích...nàng...”
Có lẽ là kiếp trước, trong lòng nàng yêu hận tình thù với Phó Họa Khánh quá sâu nặng, nàng suýt nữa đã đối với người đột nhiên xuất hiện trong quãng đời cuối cùng của nàng – Lâu Kiêm Gia...một nguyện vọng mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng nàng, không biết là ngẫu nhiên, nhất thời hay đã tồn tại rất lâu nhưng nàng luôn chưa từng đối mặt
Tang Vi Sương đột nhiên xoay người, hốc mắt ửng đỏ chăm chú nhìn người nam nhân phía sau, một khắc này, nàng muốn tìm hình bóng Lâu Kiêm Gia trên người hắn, hồi lâu sau, nàng cười tự giễu, cười chính mình ngu ngốc.
Lâu Kiêm Gia đã chết rồi
Chính mắt nàng thấy hắn bị người của Phó Họa Khánh loạn tiễn bắn chết ngã xuống hồ sen, đôi mắt tuyệt mỹ như tranh vẽ lại như yêu quái kia nàng đời đời kiếp kiếp đều không thể nào quên.
Tay Tang Vi Sương run rẩy siết chặt lấy ngực, muốn dùng điều này xoa dịu nỗi đau kia nhưng không ngờ vết nứt nơi đó dường như có thể sinh trưởng, càng lúc càng lớn.
Lâu Kiêm Gia
Nàng không cách nào báo đáp thâm tình của hắn, hãy để nàng mang theo thâm tình và yêu mến của hắn cùng đi hận, cùng đi hủy diệt, bất chấp tất cả cùng nhau hủy diệt.
Tử y nam nhân nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tang Vi Sương vừa nhút nhát vừa bàng hoàng như con thỏ nhỏ thì tâm liền mềm lại như gặp phải bông vải mềm vậy, hắn chăm chú nhìn vào mắt nàng, thở dài nói:
- Sao lại khóc? Chương thúc vô tâm thôi, ngươi đừng quá để ý.
Một người lạnh nhạt như hắn bỗng trở nên dịu giọng, khiến Tang Vi Sương cảm giác rất không tự nhiên. Nàng không lộ dấu vết lùi về sau mấy bước, cúi đầu nói:
- Lời của Thần nhị gia Vi Sương nhớ kỹ.
Giọng của nàng rất nhẹ, lúc này cả người lộ ra vẻ đặc biệt yếu đuối, chỉ nhìn cũng khiến người ta sinh lòng thương xót. Càng huống hồ là Thần gia gia chủ đã biết nàng là nữ tử.
Thần Tố Hi nhìn dung nhan thiếu nữ trước mắt thì thẫn thờ trong chốc lát. Hắn không phải chưa từng thấy mỹ nữ tuyệt sắc, trong các cơ thiếp của hắn người đẹp hơn nàng rất nhiều, hai mươi ba năm nay, hắn tuy từng có vài nữ nhân nhưng chưa có nữ tử nào có thể khiến hắn nhìn nhiều hơn mấy lần.
Nàng híp mắt nhìn dáng vẻ của hắn khiến hắn cảm thấy ngực nóng lên, nhưng rõ ràng nàng vẫn chưa tới mười bốn tuổi!
Thần Tố Hi đứng nguyên tại chỗ, chớp mắt vài cái mạnh mẽ khiến bản thân tỉnh táo lại, vết đỏ trên mặt và nhiệt độ nơi ngực dần dần lui xuống, hắn cảm thấy dễ chịu hơn chút ít mới khàn khàn mở miệng nói:
- Nếu không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi.
Không thể không nói, Tang Vi Sương viết sách chép sách có chút hư mắt, lúc nãy nàng có phải hoa mắt không, sao lại cảm thấy mặt người này hơi đỏ? Nàng muốn nhìn rõ hơn nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nheo mắt nhìn vài lần, rồi lại cảm thấy nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy không tốt bèn thu hồi ánh mắt, nói:
- Cáo từ.
Nhưng nàng đi chưa được mấy bước đã nghe người nọ ở phía sau nói:
- Nếu ta là Thương Chủy Vũ, nhất định sẽ để Tố Bạch rơi vào tuyết ngục, vạn năm cô đơn.
Tang Vi Sương vừa cất bước thì bị cứng rắn ép trở lại!
Lời này không thể nghi ngờ là giội nước đá lên khắp người nàng. Hắn ngay cả chuyện này cũng tra ra được!
Nàng cảm thấy ánh mắt sau lưng sắc bén như dao đâm nàng thương tật đầy mình, mà tim gan phèo phổi của nàng đều lộ ra dưới ánh mắt như dao ấy.
Quá đáng sợ.
Khi Tang Vi Sương tỉnh táo lại, nàng sải bước rời đi.
Thần Tố Hi nhìn bóng dáng nữ tử chạy trốn, dưới đèn lưu ly, nụ cười nơi khóe môi hắn nở ra rực rỡ, Chương thúc không thể tin nổi dụi dụi mắt.
- Chương thúc, thay ta phái người trông coi nàng.
Án mạng Nghi Xuân viện rất nhanh đã lặng lẽ ngừng lại, không có ai tìm đến Tang gia trà trang nữa.
Tang gia trà trang di chuyển tất cả hàng hóa ở Dung gia, thông minh như Dung Trinh rất nhanh đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Dung Trinh không viết thư chất vấn Tang Vi Sương bởi hắn biết người của Thần gia không đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, trong điều kiện bọn họ bàn với Tang Vi Sương nhất định có Dung gia. Sau đó Dung Trinh không phái người đi Tang gia trà trang nữa.
Tang Vi Sương có chút thương cảm, bởi vì Thần gia, nàng mất đi một tri kỷ.
- Chỉ có tri kỷ, cùng khổ dễ, cùng sướng khó.
Dưới tàng cây hoa đào, nàng vừa ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên áo đẹp ngựa tốt từ con đường nhỏ trong rừng đào cưỡi ngựa mà đến.
- Việc quân bận rộn, xuân phong đắc ý, nghe nói huynh nhập ngũ rồi, Triệu Lục Ý.
Tang Vi Sương chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của thiếu niên, mở quạt giấy vẽ cây trúc đá trong tay nói:
- Ta cho rằng huynh sẽ làm một quan văn giống công tử nhà huynh, không ngờ huynh lại nhập ngũ, Triệu Lục Ý huynh quá ngoài dự đoán của ta!
Thiếu niên lập tức cười nhạo nói:
- Tang Vi Sương, mấy tháng không gặp, muội trở nên nhiều lời rồi. Nam nhi chí tại bốn phương, há có thể chết trong tay nhi nữ. Trên đời này, vô dụng nhất là thư sinh.
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, rực rỡ như hoa mùa xuân, thần thái hừng hực, ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn chăm chú nhìn Tang Vi Sương, ánh mắt sắc bén, đột nhiên cong cong khóe môi:
- Hôm nay trời trong nắng ấm, hoa xuân khoe sắc, tâm trạng tiểu gia rất tốt, không ngại nói với muội một chuyện.
Khóe mắt thiếu niên hơi cong:
- Nghe nói đại tuyển đã định vào năm nay. (đại tuyển: tuyển tú quy mô lớn)