Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 26

Mấy ngày nay đại kết cục của “Thần quỷ dị văn lục” do Thương Chủy Vũ viết được xuất bản, các tranh cãi ở khu vực nam Thiệu Châu gây ra chấn động không nhỏ.

Kết văn Tố Bạch không chết, quả thật là hồ yêu, lại là một hồ yêu nam. Nhưng Tố Bạch không bị rơi vào tuyết ngục, vạn năm cô đơn như lời Thần Tố Hi nói.

Kỳ thực chỗ này Tang Vi Sương có động tay động chân, kết cục lúc trước nàng viết không xê xích bao nhiêu với lời Thần nhị gia nói nhưng chính vì bị hắn đoán trúng nên máu chống đối của Tang Vi Sương sôi trào, nàng sửa lại kết cục, sắp xếp cho Tố Bạch một kết thúc tốt đẹp! Nàng để hắn nhảy xuống Tru Tiên Đài, mất đi tu vi ngàn năm, truy tìm chuyển kiếp của người yêu. So với rơi vào tuyết ngục, vạn năm cô đơn thì kết cục như vậy là tốt nhất không thể nghi ngờ.

Lúc Tang Vi Sương đang đắc chí vì sự cơ trí của mình thì không biết bản thân đã trúng kế của Thần Tố Hi.

Về phần trúng kế thế nào, chuyện này nói ra rất dài dòng.

Hoài Châu, Thần phủ.

- Ca, huynh thật lợi hại, kết cục Tố Bạch không chết cũng không rơi vào tuyết ngục, còn đi tìm người thương của hắn nữa!

Thần Uyển Y ôm quyển “Thần quỷ dị văn lục” mà nha hoàn vừa mua, cười không khép miệng:

- Ban đầu muội tưởng Tố Bạch đã chết nên đau lòng rất lâu, như vậy, hắn có thể đi tìm người thương của hắn là tốt rồi, xem như Thương Chủy Vũ này còn có chút lương tâm!

Thần Tố Hi khẽ nhếch môi mỏng, chậm rãi nhận lấy nước trà nha hoàn đưa tới, ý cười trên mặt không che hết.

- Trời ạ! Ca đang cười! Quả là quá hiếm thấy rồi!

Thần Uyển Y chăm chú nhìn gương mặt như đóng băng ngàn năm trước kia của ca ca, ngạc nhiên nói. Nàng không biết ca ca cười lại mê người như vậy.

- Khụ khụ, ca, huynh thành thực nói cho muội biết, huynh có phải biết Thương Chủy Vũ kia không, còn nữa, có phải huynh uy hiếp ông ấy cho Tố Bạch một kết cục tốt không?

Thần Uyển Y một tay cầm sách chỉ vào Thần Tố Hi, tay còn lại chống nạnh, lớn tiếng nói.

- Người đó không phải đe dọa dụ dỗ là có thể giải quyết

Tử y nam nhân thản nhiên nói, nha đầu kia là con mèo biết cắn người, có thể dùng móng vuốt mèo của nàng cào ra dấu vết trên người ngươi, khiến ngươi đau nhức.

Thần Uyển Y nhíu mày:

- Xem ra huynh thật sự biết Thương Chủy Vũ kia!

- Sao hả, muội muốn gặp?

Thần Tố Hi ngẩng đầu hỏi ngược lại.

- Không đâu.

Thần Uyển Y ngồi xuống cạnh Thần Tố Hi:

- Muội chỉ thích sách của ông ấy, nếu gặp rồi, phát hiện ông ấy là một lão đầu nát rượu bảy tám mươi tuổi, tim muội nhỏ chịu không nổi đâu! Vẫn là không gặp thì hơn!

Thần Tố Hi buồn cười, sách này quả thật không phải một lão đầu nát rượu có thể viết ra được.

Cuối tháng hai năm Vĩnh An thứ tư là sinh nhật mười bốn tuổi của Tang Vi Sương.

Chớp mắt ba năm đã qua, nàng nhìn gương mặt của thân thể này càng ngày càng giống chính mình trước kia, trong lòng có vui thích cũng có sợ hãi.

Đều nói tướng do tâm sinh, thân thể này đã bỏ đi dung mạo ban đầu mà thay đổi theo linh hồn của nàng.

Đều nói dung mạo nữ tử lúc nhỏ là do phụ mẫu cho, còn dung mạo sau khi lớn là do bản thân rèn luyện mà thành, quả nhiên không giả.

Tang Vi Sương xoa gương mặt chính mình, da mặt này, nhờ nàng bảo vệ mà cảm giác vô cùng mịn màng, trắng trẻo đẹp đẽ không giống như của nữ nhi nhà nông.

Nàng là người rất hiểu đạo dưỡng sinh, đương nhiên sẽ khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Chồi Tuyết Đào mới sắp thu hoạch, đến lúc đó nàng có thể giữ lại một ít cho mình. Chuyện này nàng đã mong mỏi hơn một năm rồi.

Tang Vi Sương mở nghiên mực ra, mài mực, nàng muốn giữ lại cho mình một thứ gì đó.

Từng là Dẫn Tố công chúa cực kỳ tài hoa, nàng có cầm kỹ rất cao, và cả một tay bút pháp đan thanh tuyệt diệu khiến Họa Thánh Vi Quân cũng phải khen ngợi.

Nàng tiện tay đặt bút vẽ một bức tranh mỹ nhân hồ sen. Sen là sen của Hoa Thanh Trì, người là Vi Sương của hiện tại. Mặt hồ màu lam đậm dưới chân, trong ánh đèn dầu, cái bóng chính là mình dĩ vãng trong mộng ảo.

Thuốc màu lạnh được tô lên khiến cả bức tranh lộ ra vẻ đẹp thê lương.

Thật lâu sau, Tang Vi Sương gác bút, đặt bức tranh lên bàn trà phía sau cách đó không xa, tỉ mỉ chăm chú nhìn rồi bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp bàn.

Ngón tay vừa chạm đến nước lạnh như băng thì tứ chi cứng đờ, một cơn đau từ ngón tay lan khắp cơ thể. Nàng đau hít một tiếng, loại cảm giác này tới quá đột ngột, nàng trước đây chưa từng gặp phải tình huống như thế.

Đêm nay Tang Vi Sương đi ngủ, cảm thấy thân thể chỗ gan bên phải có chút ứ trệ, hơi thở không thuận.

Hôm sau, Tang Vi Sương dùng cả buổi sáng để dán tranh, cuối cùng đem thành quả của mình treo trên tường trước bàn đọc sách. Từ đêm nay về sau khi ngồi ở đây, lúc mệt mỏi nàng đều có thể thấy nó. Nàng không biết là mình sợ tương lai sẽ quên mất chính mình trước kia, hay là đang sợ “Thương Dẫn Tố” như hoa trong gương, trăng trong nước, sẽ bị che mất trong cuộc đời dài đằng đẵng của Tang Vi Sương.

Trong đôi mắt sắc bén như dao xẹt qua một tia phẫn hận, cây bút nắm trong tay suýt gẫy, Tang Vi Sương thở hổn hển, tâm trạng thật lâu vẫn không thể bình phục.

Nàng còn nhớ khi Phó Họa Khánh cười khen bút pháp đan thanh của nàng tao nhã, bây giờ nghĩ đến nàng chỉ muốn đưa tay xé nát khuôn mặt đó ra...

...Còn phải bao nhiêu năm nữa đây?

- Đương gia, Lâm tri châu phái người mời đương gia tới gặp.

Giọng Dương Yên hơi khàn, hiển nhiên là mới sáng sớm bị chuyến ghé thăm của thuộc hạ của Lâm tri châu dọa.

Tang Vi Sương cũng rất khó hiểu, không ngờ lúc này Lâm Cảnh Thần lại về huyện An, thật là nhàn rỗi, lại có thời gian rảnh về quê.

- Ta lập tức tới ngay.

Tang Vi Sương vừa nói vừa khoác một chiếc áo choàng, thuận tay chỉnh lại áo mũ rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi trà trang, một chiếc xe ngựa đã dừng ở cổng, đứng trước xe ngựa là một thiếu niên mặc hắc y.

- Tang công tử, mời ngài theo ta.

Hắc y thiếu niên kia cười nói.

Tang Vi Sương nghĩ không ra tại sao Lâm Cảnh Thần đột nhiên mời nàng tới.

Hắc y thiếu niên thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng thì giải thích:

- Công tử nhà ta muốn mời ngài đi xem một bàn cờ mới.

Tang Vi Sương sửng sốt, gật gật đầu, hóa ra là vậy, chắc hẳn Lâm gia công tử chỉ là cảm thấy nàng cũng thích chơi cờ nên khi gặp bàn cờ mới lạ sẽ nghĩ đến nàng.

- Đội ơn Lâm đại nhân đã nhớ đến tại hạ.

Tang Vi Sương nịnh nọt một câu rồi lên xe ngựa.

Nơi này là biệt viện Lâm Cảnh Thần mua ở huyện An, chỉ đi một đoạn đường ngắn, Tang Vi Sương đã phát hiện có điều cổ quái.

Từ đứa bé giữ cửa đón nàng đến tôi tớ dọc đường hầu như đều là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, hơn nữa ai nấy đều rất tuấn mỹ. Nếu Tang Vi Sương chỉ là một nữ nhi nhà nông vô tri thì sẽ không thấy lạ, cùng lắm chỉ nghĩ nhà giàu chính là như vậy. Nhưng Tang Vi Sương từ nhỏ đến lớn đã từng nghe hoặc thấy rất nhiều

Chuyện quý tộc hoặc quan viên lén nuôi luyến đồng (nam kỹ nhỏ tuổi), nàng từ lâu trước kia đã từng nghe qua, có rất nhiều thiếu niên da trắng xinh đẹp đảm nhiệm vị trí thị thiếp trong nhà quan, hoặc là những quan lớn không thích nữ tử mà chỉ thích chơi những trò dâm loạn với các thiếu niên xinh đẹp.

Tang Vi Sương nghĩ đến tầng phía sau, chỉ cảm thấy biệt viện này âm u đáng sợ, không thể không suy xét kỹ mục đích Lâm Cảnh Thần mang nàng đến đây.

Thật hi vọng tất cả chỉ là phán đoán của nàng, nhìn Lâm Cảnh Thần chín chắn trầm ổn, hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa này, tâm thích cái đẹp thì ai cũng có, có lẽ người ta chỉ muốn nuôi những thiếu niên này cho vui mắt chứ không phải là để cởi áo tháo thắt lưng..

Đúng đúng đúng, có khả năng này, nhìn Triệu Lục Ý không giống người cam tâm làm khách trong màn, có lẽ trong đó có hiểu lầm cũng không biết chừng.

Tang Vi Sương bất chấp khó khăn, theo hắc y thiếu niên đến thư phòng của Lâm Cảnh Thần.
Bình Luận (0)
Comment