- Hắc, Hắc Tử, tới đây……
Cẩu Oa Tử cởi dây Hắc Tử, tiện tay xoa xoa đầu nó.
Hắc Tử là một con chó săn lớn, quanh đây nhờ có nó mới không có chuyện trộm cắp vặt ban đêm, Hắc Tử đúng là một đại công thần.
Chỉ cần nghe được âm thanh khả nghi từ xa, Hắc Tử sẽ sủa to khiến những kẻ trộm cướp kia bỏ chạy, đánh thức những nhà xung quanh.
- Hắc Tử ơi Hắc Tử, mấy ngày không ăn thịt rồi, thèm không?
Cẩu Oa Tử vuốt lông Hắc Tử:
- Bây giờ ta cho ngươi cơ hội thể hiện, ngươi đi dọa Lâu Kiêm Gia kia khóc, ta sẽ cho ngươi thịt ăn.
Hắc Tử tuy là chó săn nhưng trừ kẻ trộm ra, nó không cắn người lung tung. Tuy nhiên, nó lại rất nghe lời Cẩu Oa Tử.
Hôm sau. Lâu Kiêm Gia vẫn ra sau núi như thường ngày, thấy không có người bạn chơi nào thì hơi nghi hoặc.
Hắn nghĩ phải chăng mình đến sớm, nhưng rõ ràng mình đã rửa mặt súc miệng, ăn cơm, uống trà, không bỏ sót việc nào. Trước khi đi Vi Sương còn cột tóc lại cho mình nữa……..
Đợi một chút đi.
Hắn cả người mặc y phục trắng như tuyết đứng trên sườn núi, cơn gió nhẹ thổi qua phất phơ tà áo, mái tóc đen cũng theo đó mà nhảy múa, hàng mi trên mặt ngọc khẽ run, đôi con ngươi màu hổ phách dưới bầu trời xanh thẳm càng lộ vẻ mê người. Hắn cử chỉ thanh nhã, sắc mặt không chút dao động, tựa như trên đời không chuyện gì có thể quấy nhiễu được hắn.
“Vút”_____
Từ trong bụi cỏ chui ra một vật nhanh chóng mạnh mẽ chạy về phía hắn.
Bạch y thiếu niên trong chớp mắt theo bản năng đưa chân ra chặn.
- Ngaoooooo________
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai!
Hắc Tử bị một cước đá lăn vào bụi cỏ, bèn dứt khoát chạy đi.
- Hắc Tử!
Cẩu Oa Tử sốt ruột vội chạy về hướng bụi cỏ.
Hắc Tử nghe tiếng chủ nhân gọi thì đứng lại, khập khiễng đi hai bước, thể hiện mình không có chuyện gì.
- Móa, họ Lâu này lại có thể đá Hắc Tử xa như vậy! Các ngươi lúc nãy có thấy không?
- Thấy! Bọn ta đương nhiên thấy, may mà Hắc Tử không sao! Có điều tiếc là nhà Cẩu Oa Tử tối nay không có lẩu thịt chó để ăn rồi.
Mấy đứa nhóc nấp trong bụi cỏ lục tục chui ra.
- Lẩu thịt chó con mẹ tụi bây!
Cẩu Oa Tử tức giận mắng to, hắn đau lòng vuốt ve Hắc Tử, còn hỏi nó có bị đá đau hay không.
Hắc Tử gâu gâu kêu đau mấy tiếng, cọ cọ vào người tiểu chủ nhân.
Trưa hôm đó hắn mới biết Hắc Tử bị Lâu Kiêm Gia một cước đá què chân.
Lâu Kiêm Gia ý thức được mình đã làm gì thì trong lòng cũng rất khổ sở.
Dưới sự chỉ bảo của Tang Vi Sương, buổi tối hắn xách theo ba cân thịt đi đến nhà Cẩu Oa Tử.
Trải qua chuyện buổi sáng, Cẩu Oa Tử không còn giận dỗi Lâu Kiêm Gia nữa, nhưng hắn vẫn không muốn nói chuyện với Lâu Kiêm Gia.
- Tiểu tử thúi, biết mình thua kém người ta rồi chứ.
Dưới quê đều khâm phục người dũng cảm, cha Cẩu Oa Tử cũng không ngoại lệ, tuy Hắc Tử bị què chân nhưng sau khi nghe kể chuyện Lâu Kiêm Gia, ông thấy ánh mắt hắn không bình thường, hơn nữa hắn còn xách ba cân thịt đến cửa xin lỗi, ông lại càng có thiện cảm hơn.
Không ngờ Hắc Tử không mang thù, mới lành vết thương là đến tối đã quên mất người khiến nó thành như vậy.
Không lâu sau nó đã chơi đùa ầm ĩ với Lâu Kiêm Gia.
Mấy ngày nay Tang Vi Sương ít ra ngoài, thời tiết cũng ấm dần lên, nhưng nàng vẫn làm ổ trong phòng như mèo lười, nàng có hơi sợ lạnh giống trước kia, có điều bây giờ nàng dành ra ít thời gian để chuẩn bị thảo dược.
Từ sau khi Lâu Kiêm Gia vào ở, nàng cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn bị ảnh hưởng, Lâu Kiêm Gia da đẹp, tóc đẹp, mắt sáng, tay trắng mịn hơn cả nữ nhân, môi xinh đẹp trơn bóng như hoa đào…….
Nhìn lại nàng hiện tại, ở nông thôn nhiều năm như thế, răng hơi vàng, tóc hơi khô, ngón tay thô ráp, da hơi đen.
Thế là, nàng bắt đầu trông bầu vẽ gáo phỏng theo “đồ dùng rửa mặt súc miệng” của Lâu Kiêm Gia sử dụng trong huyện lệnh phủ mà bắt chước.
Xà phòng thêm bạc hà, lại thêm chút đinh hương, bột mì và mỡ heo…….nàng bận bịu cho đến trưa mới làm xong xà phòng thơm.
So sánh thành phẩm với đồ Lâm Cảnh Thần sai người mua từ Hoài Châu đưa cho Lâu Kiêm Gia thì nàng thấy không kém bao nhiêu.
Thế là nàng dùng nước nóng bắt đầu tự mình thử nghiệm.
Xõa tóc ra, nàng quyết định dùng xà phòng thơm gội thật kỹ.
Gội đầu xong, nàng dùng khăn lông để lau khô. Đúng lúc ấy Lâu Kiêm Gia đến tìm nàng, vừa mở cửa thì thấy nàng đầu tóc rối bù, khắp phòng đều là hương thơm….
Ngửi kỹ, Vi Sương thật đẹp………..
Trong lòng Lâu Kiêm Gia bị hương thơm này lấp đầy, mặt hắn hơi ửng màu hoa đào, ngực đập loạn thình thịch như có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài.
Hắn đột nhiên bước về trước, đưa tay chạm vào mái tóc ướt mem của nàng.
Hắn lại sờ sờ tóc mình, rất muốn được nàng gội đầu cho hắn.
- Tố………
Vi Sương hiểu ý, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Ta nhớ tối qua Quá Tuyết đã gội cho ngươi rồi………..
Ánh mắt hắn rõ ràng là “Đó không phải là Tố gội”, “Gội rồi đương nhiên có thể gội nữa mà”.
Tang Vi Sương bất đắc dĩ đành phải đi lấy một chậu nước nóng.
Nàng bảo Lâu Kiêm Gia nằm trên giường, ló ra nửa cái đầu, rồi xõa tóc hắn xuống, bắt đầu gội.
Khi tay Tang Vi Sương chạm đến da đầu Lâu Kiêm Gia, chạm đến mái tóc dài của hắn, hắn cảm thấy trái tim mình run rẩy, ngập chìm trong sự dịu dàng như nước vừa mạo hiểm lại vừa kích thích này……..
Hắn luôn biết nàng là một nữ tử dịu dàng, chỉ dịu dàng với một mình hắn.
Giày vò hồi lâu, Tang Vi Sương có chút mệt mỏi muốn nghỉ trưa, thế là Lâu Kiêm Gia tóc còn chưa khô đã bị đuổi ra ngoài.
Tang Vi Sương ngủ, Dương Yên xem sổ sách, Tang Cẩm Văn luyện chữ, Quá Tuyết và Vượng Nhi ở nhà bếp làm bánh hoa tuyết…….
Bọn họ đều không chơi với hắn……..
Lâu Kiêm Gia than thở, chán ngán, ra cửa tiếp tục chơi với bọn Cẩu Oa Tử mãi đến khi trời dần dần tối mới trở về.
Lúc về áo choàng trắng như tuyết trên người hắn bao giờ cũng bẩn, trên vạt áo có dấu chân Hắc Tử và cả vết bùn đất……….
Lâu Kiêm Gia đi ngang đại sảnh, thấy Tang Vi Sương ngồi trong đó sửa sang lại dược liệu. Đôi mắt đẹp của hắn hiện lên vẻ sợ hãi, cố ý dùng tay áo rộng che đi vết bẩn trên y phục rồi cúi đầu, nhẹ nhàng đi ngang qua.
- Đứng lại.