Đối với vấn đề này, biểu hiện của Nữu Nữu vô cùng khẩn trương, bàn tay nhỏ vẫn luôn bưng chén trà, dù chén trà rất nóng nàng cũng không hề nhận thấy.
Nàng để ý là vì nàng từng nói trước mặt rất nhiều bọn trẻ rằng tương lai nàng muốn gả cho Lâu Kiêm Gia, điều này bằng hữu tốt nhất của nàng là Lý Đại Nha cũng biết.
Nàng càng nghĩ thì mặt càng đỏ, càng khẩn trương nhìn Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương nghe Lý Đại Nha nói Lâu Kiêm Gia là trượng phu nuôi từ bé của Tĩnh Sơ thì lập tức sững sờ, nghi hoặc hỏi:
- Ai nói?
Lý Đại Nha thấy thế thì biết có lẽ là không đúng bèn vội nói:
- Hóa ra lại là Cẩu Oa Tử nói bậy, hèn gì mấy ngày nay Kiêm Gia ca ca đều không ra ngoài chơi!
Trên mặt Trương Nữu Nữu cũng mang theo vẻ tức giận bất bình, tại Cẩu Oa Tử nói bậy mới hại Lâu Kiêm Gia không ra ngoài chơi.
- Ồ, vậy sao?
Tang Vi Sương vẫn nghĩ đến lời Lý Đại Nha nói mà không đáp gì, nàng vừa nghĩ vừa rời khỏi đại sảnh.
Có lẽ Lâu Kiêm Gia đã dậy rồi, khi Tang Vi Sương vào phòng thì hắn đang biếng nhác nằm trên giường, trên người còn đắp chăn lông trắng như tuyết.
Tang Vi Sương thấy hắn hình như đang cầm thứ gì đó nhưng khi nàng tiến vào thì trên tay hắn không có gì cả. Có lẽ nàng hoa mắt rồi, không nên mà.
- Tiểu Lâu, Lý nha đầu và Trương nha đầu đến tìm ngươi chơi kìa.
Nàng bình thản mà dịu dàng nói với hắn.
Người trên giường nghe được chỉ nhíu mày thật chặt.
Hắn bỗng có chút không thích Tang Vi Sương bảo hắn ra ngoài chơi với đám trẻ.
Còn nữa, hắn không phải là trượng phu nuôi từ bé, ít nhất hắn không phải là trượng phu nuôi từ bé của Tang gia nhị tiểu thư mà hắn chưa từng gặp mặt, Lâu Kiêm Gia hắn là của Tang Vi Sương, của A Tố………..
Trước kia không phải nàng nói với đại ca ca rằng hắn là biểu ca của nàng sao? Hắn lúc nào thì thành trượng phu nuôi từ bé của Tang gia nhị tiểu thư rồi? Không phải, hắn là của A Tố, của Tang Vi Sương, chỉ có thể của một mình nàng.
Tang Vi Sương vừa ngồi xuống mép giường thì bị hắn dùng sức ôm lấy.
- Tố……….
Âm thanh nức nở khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn nghe như tiếng kêu đau thương buồn bã, là cảm giác bi thương của “chỉ thấy chim buồn gào cổ thụ”. (trích bài “Thục đạo nan” của Lý Bạch: “Đản kiến bi điểu hào cổ mộc, Hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian.”, bản dịch thơ của Trần Trọng San: “Chỉ thấy chim buồn gào cổ thụ, Trống bay theo mái lượn rừng cây”.)
Nàng nghe mà đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, ý bảo hắn dừng lại.
Nàng không rõ mình đã làm tổn thương hắn thế nào, có lẽ là nàng từng nói những lời không nên nói, nhiều ngày trước đây, nàng từng nhất thời kích động, tâm huyết dâng trào mà nói câu “trượng phu nuôi từ bé” kia, có lẽ đã bị người trong nhà vô ý truyền ra ngoài, bị người khác tình cờ nghe được………
- Tiểu Lâu, ngươi không phải trượng phu nuôi từ bé của ai cả, ngươi là của ta, trước kia là ta nói không đúng, ngươi tha thứ cho ta nhé?
Bàn tay nàng dịu dàng vuốt ve làn da như mỡ như ngọc của hắn, đầy thâm tình và yêu thương. Sự dịu dàng như thế đánh thẳng vào trong tim, khiến hắn không khỏi ngẩng đầu lên, muốn bắt lấy chút ký ức thức tỉnh như xa như gần trong sự dịu dàng ấy.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì chỉ thấy khóe môi nàng khẽ nhếch không còn là nụ cười yêu thương nữa mà là chân mày lạnh như băng, đầu mày nhíu lại đầy bất lực.
Từ bao giờ nụ cười rực rỡ như hoa mùa xuân, hiền hậu như trời đất của nàng đã bị vẻ bi phẫn nhàn nhạt thay thế? Từ bao giờ hơi thở thanh khiết như hoa sen trên người nàng đã bị che mất trong thù hận?
Nàng không còn là nàng, không còn là Thương Dẫn Tố nơi trường đình lối cũ ở ao Thanh Thủy hờ hững nhìn mây khói nữa…….
- A________
Một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng.
Lâu Kiêm Gia vươn hai tay che đầu thật chặt. Trường đình, lối cũ, hoa sen, cá chép, A Tố……..hắn càng nghĩ thì càng không nhớ ra được gì cả.
Rõ ràng là phần ký ức quý báu được cất kỹ, rõ ràng là phần sinh mạng không thể đánh mất nhưng sao lại vô ảnh vô tung?
Hắn không biết mình sớm đã rơi lệ thành sông, giống như lúc bị vạn tiễn xuyên qua vậy, điều khiến hắn đau lòng không phải là mất đi tính mạng mà là hắn sắp quên mất nữ tử mà mình đã thầm mến suốt một năm trời………..
Tay hắn bỗng dưng đặt lên ngực mình, nơi đó, từng bị vạn tiễn xuyên qua phải không? Tại sao lại đau khắc cốt ghi tâm như thế, tại sao hắn không nhớ được gì cả?
Hắn sao có thể không nhớ gì cả thế này! Hắn sao có thể sống như một phế nhân vậy chứ?!
Đôi con ngươi quyến rũ như hồ ly, ngạo nghễ như phượng hoàng, bén nhọn như chim ưng kia dần dần như bị nhuộm máu, bàn tay thon dài trắng trẻo chậm rãi dời đến cổ Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương bị hắn làm kinh ngạc, trong lòng không kiềm chế được mà run rẩy.
- Tiểu Lâu……..
Nàng chăm chú nhìn đôi mắt đẹp của hắn, ánh mắt nàng mờ mịt mang theo chút u oán, nàng không biết tại sao Tiểu Lâu của nàng lại thình lình trở nên như vậy?
Nàng có thể thấy được nỗi thống khổ trong mắt hắn, nỗi thống khổ ấy khiến nàng nhớ đến những đóa sen trắng nhuốm máu trong ao……..nhớ đến cơn đau vạn tiễn xuyên qua người hắn. Tất cả những đau khổ hắn từng trải qua đều vì nàng mà có, hắn biến thành bộ dạng như hôm nay cũng là vì nàng.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, từ từ rũ mắt xuống. Có lẽ chết trên tay hắn thì mọi thứ sẽ khác. Nàng sẽ không còn chìm trong muôn vàn thù hận, không còn bấp bênh trong chuỗi ngày vội vã chốn hồng trần, không còn thương tâm đau khổ trên cõi đời này, cũng không còn sa vào nỗi đau vì tình không thể nào khống chế.
Thời gian tĩnh mịch phảng phất như băng tuyết vạn năm, một cơn gió xuân thổi qua khung cửa sổ, tiến vào trong phòng, mang theo ít hương hoa và chút se lạnh mùa xuân.
Cái lạnh ấy đã kéo ý thức ngổn ngang trăm mối của Tang Vi Sương trở về.
Nàng bỗng nhiên mở lớn hai mắt.
Hồi lâu sau, khóe môi nàng mới hiện ra nụ cười yếu ớt.
Lâu Kiêm Gia, ta rất muốn chết cho xong hết mọi chuyện, nhưng ta không muốn để một mình ngươi cô độc sống trên đời.
Lâu Kiêm Gia, ta rất muốn chết nhưng ta không biết liệu còn có kiếp sau hay không, ta đã bỏ lỡ phụ hoàng mẫu hậu, bỏ lỡ Ninh Dương cô cô, bỏ lỡ thái phó, bỏ lỡ Tĩnh Sơ, bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều người thật lòng quan tâm ta, ta không muốn lại bỏ lỡ ngươi và Cẩm Văn nữa……..
Bởi vì ta không biết còn có kiếp sau hay không, vĩnh viễn cũng không biết.
Có lẽ, dù có kiếp sau thì ở kiếp sau ấy, ta vẫn là ta, nhưng ngươi có còn là ngươi? Mẫu hậu ta thường nói: “Kiếp trước vô duyên, kiếp sau không tiếp”. Kiếp này đã bỏ lỡ thì kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp duyên phận này cũng sẽ không còn tiếp tục, duyên phận giữa ta với phụ hoàng mẫu hậu, với cô cô thái phó, với Tĩnh Sơ cứ thế mà đứt đoạn………..
Vậy thì ta còn mong gì ở kiếp sau, có lẽ ở kiếp sau hai ta nhìn nhau, rồi xoay người rời đi trong mưa bụi, ngươi không nhận ra ta, ta cũng không nhận ra ngươi………
- Tiểu Lâu, ta không muốn chết………
Khóe môi nàng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nàng có thể hờ hững nói chuyện sinh tử như vậy, nhưng nàng không muốn chết, nàng vẫn muốn tiếp tục sống, nàng không muốn cả hai kiếp đều chẳng làm nên được việc gì ra hồn, ít nhất nàng không cầu sống lâu trăm tuổi thì cũng nên là con cháu đầy nhà……….Nàng không cam lòng.