Dương Yên vừa nói ra, Quá Tuyết và Vượng nhi như thấy được hi vọng, dùng hết sức lực đánh xe ngựa về phía trước. Nói thế nào thì họ cũng không muốn chết ở đây, thay vì chết còn không bằng để sống mà dùng thêm sức, chỉ cần vào được quận Lưu là họ sẽ an toàn, chỉ chút xíu nữa, chút xíu nữa...
- Nhanh hơn nữa! Ta thấy người của họ cũng không nhiều, chỉ cần chúng ta vào được quận Lưu là an toàn!
Tang Vi Sương cũng nâng cao tinh thần, quận Lưu đã là phạm vi thế lực của Thần gia, đúng như Dương Yên nói, Tần binh đuổi theo họ cũng không nhiều! Họ vẫn còn cơ hội tránh được một kiếp này.
Nhưng nàng không hề nắm chắc, bởi số người đuổi theo họ tuy không nhiều nhưng chính xác là chi đội ngũ kỵ binh tàn bạo nhất hung hãn nhất Tần quốc, cũng chính họ trong một đêm đồ thành các huyện ở Thiệu Tây. Mà đoàn người các nàng muốn sống sót từ tay họ, nghĩ cũng biết so với lên trời còn khó hơn!
“Rầm” một tiếng điếc tai, ngựa bị thoát dây cương! Bánh xe quét qua mặt đất, Quá Tuyết đánh xe bị văng xuống.
“Bịch”, tiếng người ngã xuống đất, Quá Tuyết phun ra một ngụm máu tươi. Xe ngựa của hắn không nặng như xe của Dương Yên và Vượng nhi cho nên chỉ dùng một con ngựa, không phải hai hay ba con như xe họ, có lẽ con ngựa kia vì phi nhanh liên tục cả đường nên chạy loạn...
Tang Vi Sương tuy không thấy chuyện gì xảy ra nhưng con ngựa thoát cương kia phi nhanh đi xa đã cho nàng biết mọi chuyện.
Người đang đi chạy nạn mà còn có thể ngủ thật say, lúc này bị làm cho giật mình tỉnh giấc _ Lâu Kiêm Gia dụi dụi đôi mắt mờ mịt, từ trong xe ngựa ra ngoài.
Hắn nghe được tiếng Quá Tuyết khóc, thần sắc liền thay đổi, khó hiểu mà nghiêm túc nhìn Tang Vi Sương, miệng phát ra âm thanh khàn khàn. Bàn tay trắng như ngọc dương chi của hắn nắm chặt khung xe, hiển nhiên vẻ mặt hắn thay đổi là vì tiếng kêu thảm của Quá Tuyết, lúc này hắn vô cùng kinh hoảng.
Tang Vi Sương rất khó khăn quay đầu lại, nhìn ánh mắt hơi đục ngầu của hắn:
- Muốn ta cứu hắn? Được...
Lâu Kiêm Gia không biết lời của nàng có ý nghĩa gì. Hắn chỉ dùng ánh mắt lo lắng và mê man nhìn nàng, hắn không thể vứt bỏ người đã chăm sóc hắn ba năm.
Tang Vi Sương vẻ mặt lạnh như băng rống to với xe ngựa bên cạnh:
- Dương Yên, ngươi mang Cẩm Văn dùng tốc độ nhanh nhất vào thành, tìm Thần gia.
Một tấm bảng bằng đồng xanh rơi vào ngực Dương Yên, hắn bắt lấy rất vững vàng.
- Cầm lấy cái này.
Tang Vi Sương bình tĩnh căn dặn.
- Đại tỷ!
Tang Cẩm Văn nghe hiểu được ý của Tang Vi Sương, vội vàng la lớn. Đại tỷ muốn họ đi trước, còn tỷ ấy thì sao? Tỷ ấy muốn ở lại chặn hậu sao? Sao có thể...
- Đương gia...
Dương Yên rất nhanh đã hiểu ý đồ của nàng, trong sự đấu tranh ngắn ngủi, hắn chỉ biết gọi tên nàng, phút chốc mắt đã loang loáng nước.
- Đừng trì hoãn nữa, tính mạng của ta ở trong tay các ngươi...
Gương mặt nghiêng của nàng lạnh nhạt kiên nghị, cố ý đoạn tuyệt đầy xa cách.
Nàng nói rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ đều như quả cân đánh vào lòng Dương Yên, hắn không dám cãi mệnh lệnh của nàng, trong lòng hắn vừa trách Tang Vi Sương vừa thuyết phục mình tin vào năng lực của nàng, nếu họ còn dây dưa tiếp thì có thể mọi người đều sẽ mất mạng! Dương Yên cắn răng, đánh xe rời đi.
- Đại tỷ, đại tỷ hu hu hu, đừng đi, đệ muốn đại tỷ, chúng ta đừng bỏ đại tỷ lại...
Cẩm Văn bị Dương Yên đẩy mạnh vào trong xe, tiếng khóc của Cẩm Văn khiến Tang Vi Sương và mọi người có mặt đều cảm thấy xót xa.
“Tang Vi Sương, cô vẫn luôn đoán đúng mọi thứ, hôm nay cô cũng đoán đúng sẽ không chết ở đây, cô muốn ta đi trước tìm Thần gia đến cứu cô, cô có biết ...điều này đối với ta tàn nhẫn thế nào không, cô hiểu rõ đây là biện pháp xấu nhất, nhưng cùng với cô, với Vượng nhi, với Cẩm Văn, với Lâu Kiêm Gia đi tìm chết...Nếu...” Dương Yên trong lòng suy nghĩ, hắn đánh ngựa mà tâm tình phức tạp đến cực điểm. Hắn phải cứu nàng, hắn nhất định phải mang người đến cứu nàng! Cho dù hắn phải quỳ xuống trước người khác đi chăng nữa!
Xe ngựa từ từ dừng lại, nữ tử đặt cương ngựa vào tay bạch y thiếu niên.
Tang Vi Sương nhìn về phía Vượng nhi cũng dừng lại, nàng nhẹ nhàng nói:
- Vượng nhi đợi chút, ngươi mang Quá Tuyết đi theo Dương Yên.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất tháo một con ngựa ra khỏi xe rồi cầm kiếm xuống xe, theo bản năng phân tâm chú ý truy binh phía sau, vẻ gấp gáp và bối rối dâng đầy trong mắt.
Tang Vi Sương rất nhanh đã đi đến chỗ xe ngựa xảy ra tai nạn, nàng bế Quá Tuyết đang rên rỉ vì đau đớn lên.
- Cố chịu, không sao đâu.
Cách nàng an ủi Quá Tuyết rất mạnh mẽ, rất cứng nhắc...Quá Tuyết không hề mạnh mẽ nghe được, khóc càng dữ dội hơn.
- Ngươi...
Tang Vi Sương cười bất đắc dĩ, chính nàng cũng không biết dáng vẻ tươi cười hiện tại của mình có mấy phần chua xót, mấy phần thoải mái.
Nàng phong bế đại huyệt của Quá Tuyết rồi bế hắn đi về phía xe ngựa của Vượng nhi. Đặt Quá Tuyết nằm ngang trên ván xe, nàng nói với Vượng nhi:
- Vượng nhi, chăm sóc hắn.
Nàng không nói gì nữa, vỗ vào mông ngựa, xe ngựa liền chạy đi. Hai thiếu niên trên xe đều nước mắt lưng tròng.
- Công tử...
Quá Tuyết nhìn gương mặt sắp mất hút của Tang Vi Sương, trong miệng mơ hồ gọi, hắn tuy lo cho Tang đương gia nhưng hắn càng lo cho công tử của hắn hơn.
Tang Vi Sương ở xa xa cho hắn một nụ cười trấn an.
Tiếng vó ngựa của truy binh đã rất gần, nàng buộc không thể nấn ná nữa.
Tang Vi Sương để Lâu Kiêm Gia ngồi trên xe nắm chặt cương ngựa, nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh ung dung nói:
- Lâu Kiêm Gia, ta muốn ngươi sống, ngươi đánh xe ngựa này đi theo Vượng nhi đi.
Bất kể hắn nghe có hiểu hay không, bất kể hắn có biết điều khiển ngựa hay không, nàng cũng để hắn đánh ngựa đi, dù sao cũng không còn thời gian nữa.
Nàng đánh một roi thật mạnh vào lưng ngựa, chiếc xe ngựa chở Lâu Kiêm Gia chạy như bay.
Thiếu niên còn chưa kịp nhìn rõ thì khuôn mặt người bên cạnh đã vụt nhanh qua. Hắn không nhớ rõ vẻ mặt lúc nãy của nàng, dường như đây là vĩnh biệt, vậy mà hắn lại không nhớ rõ nàng đang cười hay...
Sao có thể như vậy...
Hắn chưa nhìn đủ khuôn mặt tươi cười của nàng, nếu là chia ly, là vĩnh biệt thì sau này ai sẽ búi tóc cho hắn, khi hắn bị bắt nạt, ai sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, che chở hắn?
Không muốn...
Đầu hắn căng như muốn nứt ra, nóng và khô như dung nham phun trào, thật khó chịu, hắn không muốn mất nàng, hắn chỉ muốn ở bên nàng, cho dù là chết bên nàng...
Vết thương được cứu nơi ngực giống như lại chảy máu như lúc ban đầu, đau đớn không thể nào hô hấp, nỗi đau vạn tiễn xuyên tim_____
Vạn tiễn xuyên tim?
Đó là chuyện khi nào?
Tại sao khi hắn muốn bắt lấy một chút hơi ấm dư thừa thì cả đầu đều trống rỗng?
Nếu có thể kêu to, hắn nhất định sẽ gào thét: Dừng lại!
Nhưng con ngựa này như bị điên vậy, cứ chạy theo xe ngựa của Vượng nhi.
Hắn đưa một tay sờ lên ngực đau dữ dội, một vật cứng chạm vào ngón tay, hắn giật mình, lấy nó ra...
Một cây trâm gỗ trầm hương nằm trong lòng bàn tay hắn, rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ, nhưng giờ khắc này lại khiến hắn cảm thấy nặng trĩu, giống như đá linh lung rơi vào trong đáy lòng vậy.
Đôi mắt sáng như sao chìm trong nỗi đau đớn nặng nề, hắn nắm chặt cây trâm kia.
Không. Hắn vẫn chưa đích thân tặng nàng, đây là cây trâm mà hắn đã dùng nhiều đêm để làm cho nàng.
Hắn vẫn chưa thể tự tay cắm nó vào trong búi tóc của nàng...