Tang Cẩm Văn nhìn hai người một lúc lâu mới nói:
- Đại tỷ, khi nào Quá Tuyết mới có thể xuống giường chơi với đệ?
Cẩm Văn rất lo cho thương thế của Quá Tuyết nhưng trong số những người ở đây chỉ có đại tỷ được đại phu giữ lại, những người khác đều không biết tình hình cụ thể của Quá Tuyết.
Thiếu nữ ngưng mạch suy nghĩ của mình, nhìn hắn. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đại phu nói Quá Tuyết phải tĩnh dưỡng đủ nửa năm mới có thể xuống giường đi lại.
Nàng cau mày bất lực, nghĩ thương thế của Quá Tuyết tuy nặng nhưng không đến mức đó chứ? Nàng không khỏi có chút nghi ngờ đây có phải Thần nhị gia đang đùa nàng? Hay muốn vây nàng ở chỗ này?
Nàng càng nghĩ càng bất lực...
- A, đại tỷ nói nửa năm á?
Cẩm Văn giật mình há to miệng.
Tang Vi Sương gật đầu:
- Đúng là nửa năm………
Tang Cẩm Văn cúi đầu ủ rũ, vậy có nghĩa là hắn vẫn phải cùng ca ca lạnh lùng kia “sớm chiều đối mặt” suốt nửa năm? Tuy cũng không thực sự sớm chiều đối mặt, ca ca đó bề bộn công việc chỉ có buổi tối lúc ăn cơm mới có thể nhìn thấy, nhưng cơm tối hai ngày nay hắn đều ăn không ngon! Buổi sáng hai ngày nay hắn đều bị đói tỉnh, còn kéo A Vượng đi tìm đồ ăn cho hắn nữa.
- Haiz………..
Cẩm Văn chống cằm thở dài.
- Haiz……….
Tang Vi Sương thở dài theo.
Lâu Kiêm Gia không hiểu chuyện gì cũng hùa vào thở dài cho hợp không khí.
Tang Cẩm Văn và Tang Vi Sương đều kinh ngạc nhìn hắn.
Mấy người ngồi nhàm chán thật lâu, Cẩm Văn lại tìm đề tài:
- Đại tỷ, binh sĩ Tây Tần kia sao vẫn chưa tỉnh lại vậy, đệ còn nghe nói thành Thiệu Châu đã bị bao vây hai ba ngày rồi, không biết tình huống thế nào.
Vẻ uể oải của Tang Vi Sương thay đổi, nàng ngạc nhiên nói:
- Woa, Cẩm Văn ngay cả chuyện này cũng nghe ngóng được?
Cẩm Văn nghe Tang Vi Sương dùng loại giọng điệu này hỏi hắn thì trong lòng vui sướng, đại tỷ đang khen hắn có bản lĩnh ư?
Cẩm Văn cong môi gật đầu nói:
- Đương nhiên, đại tỷ, đệ dốc lòng muốn làm nam nhân “vạn sự thông”
(chỉ người cái gì cũng biết, cũng am hiểu)của đại tỷ mà.
Tang Vi Sương nghe vậy tức khắc toát mồ hôi, một cơn gió xuân thổi qua khiến mồ hôi trên trán nàng lạnh đi không ít.
Nếu bỏ đi ba chữ vạn sự thông thì câu này nghe thế nào cũng khiến nàng thấy buồn nôn, nàng phải ngăn Cẩm Văn đừng nói những lời như vậy nữa.
- Tiểu Cẩm Văn hiện giờ chính là đệ đệ vạn sự thông của tỷ rồi.
Nàng vừa nói vừa cười.
Nàng nói như thế, Tang Cẩm Văn thông minh chỉ hơi sửng sốt liền lập tức đỏ mặt, hắn lờ mờ hiểu được ý của tỷ tỷ, hắn dùng sai từ rồi, trước kia hắn hay nghe tiểu nhị Anh Tử ở Hùng Sư Lâu đầu phố nói với tiểu nha đầu A Ly là cậu ta muốn làm nam nhân có thể bảo vệ nha đầu ấy, cho nên hôm nay hắn muốn mượn dùng một chút, nhưng cái đầu ngốc của hắn ngay cả chữ quan trọng cũng không đổi đã nói ra khỏi miệng rồi.
- Uhm.
Hắn ngượng không dám nói gì khác, chỉ có thể gật mạnh đầu, tiện thể cúi đầu càng thấp hơn.
Nhìn bộ dạng xấu hổ lúng túng của hắn, Tang Vi Sương cũng cảm thấy không yên lòng, nàng nheo mắt, lập tức chuyển sang chuyện khác:
- Tiểu Cẩm Văn, vậy đệ có biết binh sĩ Tây Tần kia hiện đang dưỡng thương ở đâu không? Là đại thúc áo xám chẩn bệnh cho hắn à?
- Đệ chỉ nghe tiểu nha hoàn nói người Tần đó bị thương rất nặng, tự tử vẫn chưa tỉnh lại, đệ không rõ hắn dưỡng thương ở đâu nhưng hẳn là cũng ở trong Lưu Ly Đường này.
Cẩm Văn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hóa ra là vậy.
Tang Vi Sương hiểu rõ gật đầu, không biết suy nghĩ của nàng lại bay đến tận đâu, đôi mắt trong trẻo kia khẽ nheo lại giống như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Dương Yên không biết cụ thể Tang Vi Sương đang nghĩ gì, nhưng hắn thấy nàng muốn biết nơi dưỡng thương của binh sĩ Tây Tần đó bèn để bụng, dụng tâm ghi nhớ, chờ có cơ hội sẽ nhờ người đi hỏi thăm nghe ngóng.
- Đương gia, hai ngày nay tôi đã nghĩ ra cách dùng chén lưu ly của quận Lưu để pha trà, đương gia và hai vị công tử có muốn nếm thử không?
Nhìn mọi người uể oải, Dương Yên đề nghị.
Vừa nhắc tới trà, Vi Sương lại nghĩ đến việc chuyển Tuyết Đào đến trồng ở kinh thành, không biết người của Tạ công tử chăm nom thế nào rồi, nàng không thể bay đến Lạc đô trong thời gian ngắn được. Không muốn từ chối đề nghị của Dương Yên, nàng bèn mỉm cười gật đầu, cái mỉm cười này đối với nàng rất tự nhiên, giống như cái mỉm cười của nàng với các cung nhân kiếp trước, nàng không hề biết nó lại tạo nên những gợn sóng lăn tăn trong lòng người khác.
Ánh mắt Lâu Kiêm Gia sẽ không để lỡ nụ cười của nàng, hắn không biết hình dung cảm nhận trong lòng thế nào nhưng tóm lại, hắn không thích nàng cười với nam nhân nào khác ngoài hắn.
Khóe môi Dương Yên không tự chủ cong lên cao, rất nhanh hắn đã lấy ra chén lưu ly đã chuẩn bị xong, Tang Cẩm Văn mong đợi giống như đang xem kịch nghe hát vậy.
Theo Tang Vi Sương thấy thì trà của Dương Yên pha là trà có vị nhất nàng từng uống, nàng không biết nên hình dung cảm giác đó thế nào, trà của hắn thanh nhã không có cái xa hoa của trà chốn cung đình, không có cái chất phác của trà nhà nông mà ngụ ý xa xôi hơn, trà qua tay hắn pha luôn khiến người ta như đang thưởng thức một khúc ca hay hoặc một bức danh họa, cảm giác đó thật ấm áp tao nhã đến mức khiến nàng khi không uống trà cũng nhớ tới, nàng nghĩ dù có qua rất nhiều năm sau, nàng vẫn có thể nhớ mùi vị ấy, cho nên nàng rất thích trà của Dương Yên pha.
Tay Dương Yên rất đẹp, quá trình hắn pha trà cũng rất thích mắt, ấm trà lưu ly màu đỏ và màu của tay hắn tạo nên sự tương phản rõ nét.
- Tiền triều có một họa sư rất thích ý cảnh “Trăng sáng soi ánh tuyết, Nước nóng nấu lưu ly”
(Minh nguyệt chiếu sơ tuyết, Ôn thủy chử lưu ly).
Tang Vi Sương đột nhiên có cảm xúc bèn nói.
Tay Dương Yên hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn Tang Vi Sương:
- Đương gia đang nói đến Họa Thánh Vi Quân?
- Hửm?
Tang Vi Sương kinh ngạc, đôi con ngươi trong trẻo hơi hoảng sợ, thật lâu sau, nàng chậm rãi gật đầu.
Dương Yên hơi ngạc nhiên về vẻ mặt vừa rồi của Tang Vi Sương, trong lòng chợt cảm thấy những lời mình nói lúc nãy quá đường đột, có thể đương gia đã hiểu lầm gì đó. Hắn bèn giải thích:
- Tôi có nghe người coi giữ Tây viện nói quận Lưu là cố hương của Họa Thánh Vi Quân, cho nên lớn mật suy đoán người mà đương gia nói tới có thể là Vi Quân tiên sinh.
Nghe thế Tang Vi Sương mới sáng tỏ, thầm cảm thấy sau khi trùng sinh bệnh đa nghi của mình quá nặng bèn sảng khoái nói:
- Đúng là ông ấy.
Dương Yên thấy nàng đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bèn cười nói:
- Nói vậy Họa Thánh Vi Quân cũng là một người yêu trà. “Trăng sáng soi ánh tuyết, Nước nóng nấu lưu ly”, Họa Thánh Vi Quân cực kỳ tao nhã.
Ý cười nơi khóe môi Tang Vi Sương càng đậm, đây cũng là một trong những lý do nàng thích sống chung với Dương Yên, hắn rất giỏi nói chuyện, hơn nữa lại còn hiểu được sở thích của nàng.
- Thái...sư phụ ta từng nói, câu thơ ý cảnh nhất chính là câu “Trăng sáng soi ánh tuyết”, tình và cảnh giao hòa trong thơ tạo nên ý cảnh xinh đẹp nhất tao nhã nhất, Họa Thánh Vi Quân là người không thích thơ ca, càng không phải người mua danh chuộc tiếng, ông ấy nhìn cái thô tục và cái tao nhã đều rất hời hợt, cho nên câu tiếp theo mới là “Nước nóng nấu lưu ly”, khi đó thái……..sư phụ ta còn cười ông ấy rằng chỉ có ông ấy mới có thể đem một câu ý cảnh cao nhã biến thành dung tục, nhưng cũng chính điều đó đã chứng minh cho nghệ thuật “sang hèn cùng thưởng thức” trong tranh ông ấy.
Dương Yên hiếm khi thấy Tang Vi Sương nói nhiều như vậy sau cuộc “chạy trốn sinh tử”, hôm nay đương gia dường như đặc biệt cười nhiều, có lẽ vì nghĩ đến sư phụ, trong lòng đương gia nhất định rất kính trọng ông ấy.
- Sư phụ của đương gia là người thế nào?
Hắn dâng trà lên, hỏi.