Rời xa đám quyền quý xã giao, hắn vốn định lẳng lặng tản bộ, không muốn nhìn những hoa đào diêm dúa lẳng lơ khoe màu đua sắc, cũng muốn tránh sự ồn ào náo nhiệt nên mới đi vào rừng trúc, trùng hợp lại thấy một màn như vậy.
May mà hắn đi ngang đây, nếu không người này sẽ giống hắn lúc nhỏ ngã mẻ răng cửa thành bánh thịt rồi!
- Này, ngươi không sao chứ?
Đôi con ngươi giá buốt sâu không thấy đáy thần bí khó lường.không phải, mắt hoa đào dịu dàng như nước đâu rồi, vẻ rạng rỡ của ánh mặt trời trong trẻo đâu rồi……….
Hắn là ai? Dù là ai cũng không phải Bạc Ngạn thành Lạc Dương.
Bạc Ngạn lúc này mới nhìn rõ gương mặt người trong ngực, cảm thấy dung mạo này rất giống một cố nhân, vẻ dịu dàng như nước chợt lóe lên trong mắt.
- Ngươi……….
Lúc này hắn mới cảm giác được sự khác thường dưới tay.
Rụt tay lại như chạm phải lửa nóng, hắn bây giờ mới kịp phản ứng, mình vừa cứu một nữ nhân.
- Cô không sao chứ?
Tai hắn đỏ lên nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt xa cách như cũ.
- Không sao……….
Cảm giác mất mát như sóng trào dâng nhấn chìm Tang Vi Sương, cũng khiến lý trí nàng trở về, khóe môi nàng cong lên trấn tĩnh.
Nàng hơi xoay người, tay nắm chặt con diều Lạc thần vừa lấy xuống từ trên cây trúc cao chót vót.
Thấy con diều trong tay nàng, Bạc Ngạn như bị kim đâm, ký ức xa xưa tuôn trào, con diều này giống hệt con diều năm đó hắn làm cho Hoa Dương.
Và nữ tử mặc nam trang bình tĩnh đạm nhạt này……….cũng rất giống Hoa Dương.
Tim hắn như bị thứ gì đó va mạnh, muốn làm gì đó nhưng không dám, muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào, mở miệng rồi lại nên nói gì đây?
Hồi lâu sau, hắn khinh bỉ tự giễu, mình đang nghĩ gì vậy? Hoa Dương đã chết rồi.
Nữ tử trước mặt dù có giống đến thế nào, suy cho cùng cũng không phải nàng ấy, cho dù thân thủ vừa rồi của nàng ta có bóng dáng của “Du long chuyển phượng”, cho dù con diều trong tay nàng ta giống con diều năm đó hắn tặng cho Hoa Dương đi nữa.
- Tại sao bất chấp nguy hiểm để lấy một con diều?
Hắn hỏi, đôi mắt thâm thúy mang theo sự nghi ngờ.
- Bởi vì đây là quà sinh nhật tốt nhất hôm nay ta nhận được.
Nàng nhẹ nhàng trả lời, hơi hành lễ:
- Đa tạ công tử cứu giúp.
Rồi họ lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại tiếng gió xạc xào qua kẽ lá.
***
Hai người đều không biết vừa rồi trong khoảnh khắc Bạc Ngạn ôm Tang Vi Sương, có một người đang đứng nơi khuất bóng ở phía Đông rừng trúc.
Có lẽ bởi họ đều quá để ý tâm trạng của riêng mình, có lẽ bởi họ đều quá quan tâm đối phương, đến mức không hề phát hiện màu trắng chói mắt kia trong rừng trúc xanh um.
Bàn tay như ngọc nổi gân xanh chằng chịt, hắn chậm rãi đưa tay sờ cổ mình, nắm chặt cái chuông bạc, vội vã rời đi.
Tại sao khi thấy nàng và người khác ôm nhau, ngực hắn lại đau?
Hắn luôn cho rằng mình rất thích ở bên cạnh nàng, thích lặng lẽ dính lấy nàng, hắn cho rằng hắn chỉ là thích thông thường mà thôi, so với thích bọn Cẩm Văn thì nhiều hơn một chút, ngọt hơn một chút, nhưng tại sao thích lại đau, hay là tại những ký ức xa xưa tác quái?
Nhưng, hắn rõ ràng không nhớ được gì cả, đầu óc hỗn loạn, vậy mà lại chỉ nhận ra mỗi mình nàng.
Lý do này là Tang Vi Sương cho hắn, là bọn họ cho hắn, chứ không phải hắn tự cho chính mình.
Thích chân chính là quen thuộc từ cái nhìn đầu tiên, khi ấy là bản năng thân thể ma xui quỷ khiến, sau đó lâu ngày sinh tình, dần dần thành thói quen cùng nàng sớm chiều bên nhau, dẫu sao trong thế giới mịt mờ trống rỗng của hắn cũng chỉ có một mình Tang Vi Sương.
Nhưng, tại sao lại đau?
Đôi mắt tuyệt mỹ của hắn đỏ lên, mang theo vẻ thê lương lạnh lẽo.
Đột nhiên cảm giác căng thẳng trong cơ thể dâng lên, bước chân hắn chậm lại, cảm giác bị người khác bám theo lại xuất hiện, khắp người hắn tỏa ra sát khí, hắn vậy mà cảm giác được những kẻ bám theo hắn không phải là một thế lực.
Hắn rốt cục là ai? Có quá khứ gì không muốn người ta biết?
Hai vấn đề này chợt hiện lên trong đầu, lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào ký ức của mình, lần đầu tiên muốn biết mình từng là một người như thế nào……….
- Kiêm Gia ca ca, huynh đi đâu thế, đệ đợi huynh cả buổi này!
Cẩm Văn ở trước Đài xem lễ tìm được Lâu Kiêm Gia đi lạc.
Lúc Lưu thương khúc thủy kết thúc, hắn tìm khắp nhà xí Xuyên Ông các cũng không tìm được Lâu Kiêm Gia, hắn gấp đến mức muốn đi tự vẫn, Lâu Kiêm Gia nếu thật sự bị hắn để lạc mất thì hắn còn mặt mũi nào đi gặp đại tỷ chứ!
Tang Cẩm Văn chạy đến kéo tay Lâu Kiêm Gia:
- Sao lạnh như vậy? Huynh ngã xuống nước à?
Cẩm Văn giật mình, đánh giá Lâu Kiêm Gia từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện không phải ngã xuống nước thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Quản gia của Thần phủ mời chúng ta đi dự tiệc, cuối cùng cũng có thể ăn rồi, đói quá.
Tang Cẩm Văn lẩm bẩm, nắm tay Lâu Kiêm Gia đi về phía chính điện phía sau Đài xem lễ.
Tang Vi Sương trên đường về Thần gia biệt phủ cảm thấy Lâu Kiêm Gia trầm mặc quá mức bình thường, nàng hơi cảm thấy lạ nhưng đành phải đợi sau khi về phủ rồi mới hỏi.
Thương thế của Quá Tuyết khỏi được bảy tám phần rồi, hiện có thể xuống giường hoạt động, khi đoàn người trở về thì chính đường đã trở nên náo nhiệt vô cùng.
- Tỷ ngồi đợi nhận quà à?
Tang Cẩm Văn ôm một hộp gấm đi đến chính đường, Tang Vi Sương đang ngồi trước bàn tròn gỗ lim uống trà, trên bàn đã chất rất nhiều quà, có lẽ là của bọn Dương Yên, Vấn Ngọc tặng nàng.
Tang Vi Sương nhìn hắn, khẽ cười trêu ghẹo:
- Ừ, đợi nhận quà của đệ.
Cẩm Văn nhướng mày, cười nói:
- Tỷ không phải đợi quà của Tiểu Cẩm đâu.
Hắn vừa nói vừa đặt quà lên bàn gỗ lim rồi hô lớn:
- A Vượng, theo ta đem quà của tỷ tỷ đặt trong phòng tỷ ấy!
A Vượng không biết từ đâu vọt đến trước bọn họ, ôm quà rời đi.
- A Vượng ngươi uống lộn thuốc à? Đi nhanh thế làm gì?
Cẩm Văn kinh ngạc hỏi.
A Vượng đỏ mặt cúi đầu nói:
- Thiếu gia tốt của tôi ơi, tôi đau bụng, hôm nay đã đi nhà xí mấy lần rồi. Xin ngài thương xót mà.
Hắn vừa nói vừa ôm quà vào phòng Tang Vi Sương.
***
- Ơ..
Đẩy cửa phòng mình ra, Vi Sương thấy một bóng dáng màu tuyết trắng đứng lặng im ngay cửa, dưới ánh nến trong phòng, bóng của hắn ngả về phía nàng thật dài.
- Tiểu Lâu……….
Một hộp gấm màu đỏ đặt vào tay nàng, hiền hậu như thế, có phẩm chất như thế.
Nàng mở ra nhìn thì thấy một cây trâm ngọc bích.
Cây trâm này nhất định do chính tay hắn khắc.
Nàng đã tưởng nàng không đợi được quà của hắn.
Nàng biết nhiều ngày làm bạn bên nhau chính là món quà tốt nhất hắn cho nàng nhưng nàng vẫn hi vọng bên người có một vật thật đến từ hơi ấm lòng bàn tay hắn, như vậy, tương lai nếu hắn thật sự rời xa nàng, nàng cũng có một vật để kỉ niệm, vào những đêm cô quạnh về sau, nàng cũng có thể nhớ đến mình từng được một thiếu niên yêu mến, dù cho thiếu niên ấy sau này đã cưới vợ sinh con, quên đi chuyện cũ...
- Đa tạ ngươi, Tiểu Lâu.
Nàng cúi đầu, không muốn để hắn thấy nàng rưng rưng nước mắt, như vậy sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nàng khẩn trương đem cây trâm ngọc bích hắn tặng nàng nhanh chóng để vào trong ngực.
Lâu Kiêm Gia giống như bị thứ gì đó sắc bén đâm mạnh vào tim.
Hắn vốn muốn tự tay cắm nó lên búi tóc nàng, nhưng nàng ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đã cất nó rồi.
Tim, như bị thương chảy máu lan tràn, dường như hắn nghĩ đến một chuyện rất quan trọng nên miễn cưỡng mỉm cười, ôm Tang Vi Sương vào lòng.
Một cái ôm mà không ai hiểu tâm tư của người kia.
Cảm xúc mạnh mẽ dâng lên, Tang Vi Sương đỏ mặt, cảm thấy có thể nghe được tiếng tim đập của mình, tại sao nó lại đập nhanh như vậy, chỉ là một cái ôm thôi mà, trước đây phụ hoàng mẫu hậu và cả tiểu cô cô cũng thường ôm nàng như vậy nhưng trước đây nàng không hề có cảm giác như thế.
Lời tác giả: Mọi người cũng đã nhìn ra, Vi Sương nghĩ đây là cập kê, cây trâm phải do trưởng bối cài cho nàng nên chưa từng nghĩ để Tiểu Lâu giúp, cho nên Tiểu Lâu hiểu lầm.
Còn tại sao cây trâm gỗ trầm hương lại thành trâm ngọc bích thì mời xem chương sau sẽ rõ.