Hóa ra bốn năm gian khổ đã mài đi sự gai góc của nàng, nhưng tính cách nàng vẫn như cũ, lúc đau lòng nàng lại có thể nói lời lạnh nhạt với Tang Cẩm Văn cũng đang đau lòng không kém, tính tình thối của quý tộc mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Lúc phiền muộn nàng có thể trút bực bội lên người các cung nữ, nhưng sao có thể hờ hững với Tiểu Cẩm còn nhỏ dại như thế.
Nàng cuối cùng đã che giấu nỗi bất an trong lòng.
- Tang Cẩm Văn, ngày mai đệ theo Dương Yên đi Lạc Dương, nếu không dù tỷ chết cũng sẽ không tha thứ cho đệ!
Giọng nàng lạnh lùng cao ngạo, ngay cả cái bóng dưới ánh nến cũng trở nên to lớn đáng sợ.
- Tỷ!...
Nước mắt tuôn trào, hắn quỳ xuống ôm chân nàng:
- Tỷ, tỷ đừng rời khỏi đệ...hu hu hu...tỷ...
Nếu ngay cả đại tỷ cũng rời bỏ hắn thì hắn không còn gì nữa, vậy hắn đi Lạc Dương còn có ý nghĩa gì? Nếu không có Kiêm Gia ca ca thì công danh hắn tranh được còn nghĩa lý gì.
Phải chăng ông trời đang trừng phạt lòng tham của hắn, cho hắn một tiền đồ rồi lấy đi Lâu Kiêm Gia của họ, còn muốn chia tách hắn và đại tỷ?...
Không, nếu là như vậy, hắn thà không cần gì cả! Không cần danh lợi, không cần tiền đồ, chỉ cần Kiêm Gia ca ca và đại tỷ! Dù có quay lại những ngày nghèo khó hắn cũng vui lòng!
Tiếng khóc của hắn rốt cục khiến trái tim lạnh lẽo của nàng chìm vào hồ sen dịu mát, mặt nạ hờ hững dần rạn nứt, tim nàng đau lắm, vì tiếng khóc của Tiểu Cẩm, vì tương lai mờ mịt nặng nề, nàng tựa như lục bình lênh đênh trên mặt nước, không biết rồi sẽ trôi về đâu?
Lâu Kiêm Gia đi rồi, mang đi cả trái tim ấm áp của nàng, cũng mang đi cả mọi cảm giác tốt đẹp trên thế gian này.
Nàng cuối cùng cũng hiểu điều càng khiến người ta bất lực hơn so với phản bội chính là loại đau lòng này.
Phó Họa Khánh phá hủy cuộc đời nàng, còn Lâu Kiêm Gia mang đi thế giới của nàng.
Cuộc đời nàng từ trước đến nay, thế giới không còn nữa, nàng tựa như một cánh chim mờ mịt, mệt mỏi rã rời mà vẫn không tìm được đất liền.
- Tiểu Cẩm, tỷ sẽ không bỏ rơi đệ, đời này cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ, đệ và Dương Yên đi Lạc Dương, tỷ sẽ dẫn Lâu Kiêm Gia đi tìm đệ, đệ phải hiểu rằng chúng ta luôn bên nhau, bất kỳ ai cũng không thể bỏ rơi nhau, tỷ sẽ không bỏ rơi Lâu Kiêm Gia, càng sẽ không bỏ rơi...Tiểu Cẩm.
Giọt lệ làm mờ mắt, nàng nhìn ánh nến phát sáng từng đốm nhỏ trong mắt nàng như phân ra thành nhiều đốm, nàng xoay người quay lưng về phía hắn.
- Tiểu Cẩm, buông tay đi, tỷ nhất định sẽ sống sót trở về, đời này tỷ sẽ không bỏ rơi Lâu Kiêm Gia, cũng sẽ không bỏ rơi đệ...
Tang Cẩm Văn khóc sắp hết hơi, khó khăn buông tay ra, thân thể nhỏ bé ngồi bệt trên mặt đất, trừ gật đầu ra thì không nói được gì. Kỳ thực đại tỷ nói không sai, là hắn bướng bỉnh, hắn không hiểu khổ tâm của đại tỷ, muốn khóc lóc làm nũng để giữ đại tỷ lại mà không biết nếu đại tỷ chỉ ở nhà cùng hắn ngồi chờ tin tức thì cả đời này tỷ ấy cũng sẽ không an lòng.
Hắn rất hi vọng ông trời sẽ thương xót hắn một lần, để đại tỷ nhanh chóng tìm được Kiêm Gia ca ca!
Hắn sẽ ngoan ngoãn đi học, sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ vờ như không có việc gì, không hề do dự đến Lạc Dương...
Tang Vi Sương vừa mở cửa thì thấy Dương Yên đứng bên ngoài.
Hai đôi mắt đỏ bất ngờ không kịp chuẩn bị đối mắt nhìn nhau.
- Dương...
- Đương gia...
Hai người đồng thời cúi đầu để che đậy sự lúng túng, Tang Vi Sương nghiêng người nhường đường, Dương Yên cúi đầu bước vào ôm lấy Cẩm Văn.
- Đương gia đi sớm về sớm...
Dương Yên nói câu này là nói với Tang Vi Sương, hắn sẽ chiếu cố Tang Cẩm Văn và Quá Tuyết rất tốt vô cùng tốt, hắn sẽ không để nàng lo lắng chuyện hậu phương.
Dương Yên càng hiểu rõ, tam thiếu gia vào Văn Uyên các là an toàn nhất, từ khi Lâu thiếu gia xảy ra chuyện, hắn liền biết mọi chuyện không hề đơn giản. Cho nên khi Tang Vi Sương dặn hắn dẫn Tang Cẩm Văn đi Lạc Dương, hắn tuy khổ sở vì sắp phải chia xa nhưng không hề nói lời phản đối, họ đi Lạc Dương, rời khỏi vùng đất thị phi Hoài Châu này thì Vi Sương sẽ không còn băn khoăn khi làm việc, không phải lo lắng chuyện trong nhà.
Nàng nặng nề “ừ” một tiếng, cảm giác nghẹn ngào chua xót trong cổ họng mãi đến khi ra khỏi cổng thành mới dần dần biến mất.
Sau khi ra khỏi thành, Vi Sương đi thẳng đến bến thuyền ở bên ngoài thành Hoài Châu hai mươi dặm, người ngựa của Bạc Ngạn khi nhận được tin tức đã đến đó ngay, còn nàng cũng nhận được tin tức nhưng phải dặn dò Dương Yên và bị Tiểu Cẩm quấn chân.
Nàng không hề trách Tiểu Cẩm, khi cỡ tuổi Tiểu Cẩm, nàng cũng khóc lóc cũng làm nũng, nàng sẽ không cưỡng ép hắn trưởng thành, vĩnh viễn cũng không.
Chỉ là trước khi hiểu rõ hết thảy, nàng phải bảo đảm cho Tiểu Cẩm và trên dưới Tang gia an toàn.
Thành Hoài Châu thị phi này không thể ở lại nữa.
Nàng bước đi như gió, cơn gió chốn đồng quê thổi tóc nàng bay bay, nhìn trời cao, suy nghĩ miên man, ai sẽ kết thúc những tháng năm chiến loạn, kết thúc thời đại bạn bè người thân ly tán, ăn bữa nay lo bữa mai này? Người anh hùng xuất chúng kia, đứa con kiêu ngạo mà mệnh trời đã định kia đang ở phương nào?
Vẫn chưa ra đời nhỉ...
Nàng khẽ cười tự giễu, nàng không biết một ngày có bao nhiêu người mất mạng vì âm mưu của ba nước, hoặc chết vì chiến loạn, chết oan chết uổng.
Nàng thề sẽ không để người thân của mình chết bởi âm mưu của ba nước, chiến loạn cũng không được! Số mệnh của họ là sinh vinh tử ai, sống thọ và chết tại nhà! Chứ không phải là chết oan chết uổng!
Nàng sẽ không để người thân của mình giẫm lên vết xe đổ của công chúa Hoa Dương!
Bên ngoài thành Hoài Châu hai mươi dặm, Tang Vi Sương híp mắt có thể nhìn thấy ánh đèn tờ mờ ở phía Tây, nàng nghĩ người của Bạc Ngạn nhất định đang ở đó đợi nàng, bèn thận trọng đi về phía Tây.
Gió thổi từ phương Đông thoang thoảng hương trà, Thận nhi nhắm mắt rồi mở ra, nhẹ giọng nói:
- Người đến rồi.
Không lâu sau, Tang Vi Sương nhìn rõ thiếu niên mặc khôi giáp kia là người bên cạnh Bạc Ngạn, nàng mới từ trong lùm nhảy ra ngoài.
- Đại nhân, Vi Sương đến muộn.
Giọng nói nàng bình tĩnh mang theo chút thở dốc do gấp rút lên đường.
Thận nhi chăm chú nhìn nàng, một bóng dáng cao lớn mặc áo đen từ phía sau hắn bước tới, lạnh lẽo như nước sông.
- Không muộn, bọn ta cũng vừa đến một lúc.
Tang Vi Sương có chút né tránh ánh mắt Bạc Ngạn, cười nói:
- Đa tạ Bạc tướng quân đã báo cho Vi Sương biết đầu tiên, nhưng Vi Sương vẫn có một chuyện muốn thương lượng cùng Bạc tướng quân, xin tướng quân dời bước trò chuyện.
Bạc Ngạn hơi giật mình, nhìn Thận nhi rồi lại nhìn Tang Vi Sương nói:
- Tang cô nương có gì cứ nói thẳng.
Tang Vi Sương đỏ mặt cực kỳ lúng túng, đều tại nàng không động não, khiến người ta chê cười, vào thời điểm này có thể theo hắn đến loại địa điểm này có ai lại không phải là thân tín của hắn chứ.
- Vi Sương khẩn xin tướng quân giúp Vi Sương bảo vệ an nguy cho xá đệ.
Nàng thành khẩn nói.
- Hừ, ngươi cầu xin bổn tướng quân hết cái này đến cái nọ? Thể diện gớm nhỉ! Bổn tướng quân không thể không nghe lời ngươi à?
Khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, thêm vào đó là vóc dáng cao lớn của hắn khiến Tang Vi Sương giờ khắc này có vẻ hèn mọn và...đáng thương.
Cảm thấy thấp kém trước mặt một người từng là “nam khuê mật” còn thân thiết hơn cả “thủ mạt giao” của các tiểu thư khuê phòng
(“khuê mật” và “thủ mạt giao” đều là từ dùng để chỉ nữ bạn thân của các tiểu thư khuê phòng thời cổ, hiện đại cũng dùng từ này nhưng với nghĩa rộng hơn), Tang Vi Sương đỏ mặt đến mang tai, nhưng nàng không cảm thấy xấu hổ và giận dữ mà chỉ cảm nhận được sự bất lực sâu sắc.
Thẹn quá hóa cười, quá khó chịu thì không cảm thấy khó chịu nữa, dù sao nàng cũng đã hai bàn tay trắng, nàng cười dịu dàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt tự tin kinh người:
- Vi Sương có thể giúp tướng quân trong vòng nửa năm vinh quang vô hạn trở lại Lạc Dương, đây là tiền cược của Vi Sương.
*****
Lời tác giả: Mọi người đoán thế nào về những vấn đề này: thân thế của Lâu Kiêm Gia và cái chết của Tĩnh Sơ? Lâu Kiêm Gia là ngu thật hay giả ngu hay có ẩn tình gì khác? Kế hoạch của Vi Sương, bước phản kích đầu tiên sẽ là như thế nào?
Editor: Mấy câu trên là tác giả tổ chức game, mình hơi bị nghèo nên không tổ chức game được, ai muốn thử tài tiên đoán thì cứ vào góp vui cho nhà thêm xôm tụ nhé. ^^
Vi Sương trước giờ chỉ buôn bán kiếm tiền nhưng không thể nào dùng tiền đè chết Phó Họa Khánh được đúng không, huống hồ đến giờ này chị vẫn chỉ là 1 thương nhân bậc trung, còn thua xa Thần nhị gia nhưng nhờ có Bạc Ngạn, từ đây Vi Sương bắt đầu vươn tay vào vũ đài chính trị. Không biết chị có gây nên được phong ba bão táp gì không? Thêm vào đó, Bạc Ngạn đến giờ này vẫn còn là một nhân vật đầy bí ẩn, liệu anh có để yên mặc cho Vi Sương bày bố?
[góc editor tự sướng] Đọc cái khúc tác giả bảo Bạc tướng quân là "nam khuê mật" của Vi Sương mà mình cười không ngậm được mồm, trong đầu cứ yy cảnh Bạc tướng quân cao to lực lưỡng thế mà lẽo đẽo theo sau 1 cô gái để làm "khuê mật" của người ta, ha ha ha.