Hóa ra hắn không phải hầu trà mà là ông chủ?
Tang Vi Sương mở to hai mắt nhìn hắn.
Thấy Vi Sương không nói lời nào, hắn cười nói tiếp:
- Mỗi tháng có hai lượng bạc và ba ngày nghỉ.
- Woa, đãi ngộ tốt như vậy. Nha đầu này gặp phải Bá Nhạc rồi. (Bá Nhạc: người nổi tiếng về giỏi xem tướng ngựa thời Xuân Thu. Ngày nay, tên này dùng để chỉ những người giỏi phát hiện và đào tạo nhân tài)
Tiền đường huyên náo hẳn lên, mọi người bắt đầu nghị luận rối rít.
Mỗi tháng có thể được hai lượng bạc, điều này quả thực đúng ý nguyện của nàng. Nhưng mà………
- Tôi có muội muội và đệ đệ còn tấm bé cần phải chăm sóc, không thể tách khỏi bọn họ, hơn nữa gia mẫu qua đời chưa đến một năm, chúng tôi không thể rời nhà.
Nàng rất bình tĩnh trấn định nói.
Thiếu niên mặc bạch y sắc mặt dần dao động.
- Ta không biết………..chẳng qua cô là một nhân tài khó được, ta có thể chờ cô mãn hiếu tang.
Hắn nhẹ nhàng nói.
Hiếm khi Tang Vi Sương gặp phải người nàng có chút thiện cảm, nàng hơi khom người hành lễ rồi lại nói:
- Không biết quý tính của công tử?
Nghe nàng hỏi vậy, thiếu niên mặc bạch y liền biết nàng đã có ý định.
- Ta họ Dung, trong nhà kinh doanh lá trà.
- Dung công tử, đầu xuân năm sau Tang Vi Sương sẽ đến cửa bái phỏng, không biết công tử có thể cho Vi Sương biết nhà công tử ở nơi nào?
Nàng đã nói như vậy có nghĩa là nàng muốn kết giao bằng hữu.
Thiếu niên mặc bạch y đi mấy bước, hơi khom người trước mặt nàng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói vào tai nàng:
- Biệt viện rừng chuối ở phía bắc huyện An.
Giọng của hắn nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua khiến người ta cảm thấy ngưa ngứa.
Không biết tại sao, Tang Vi Sương lại nhớ kỹ, cảm giác như muốn quên cũng không quên được. Hắn thần bí như vậy, chẳng lẽ thật sự là đại nhân vật nào đó? Nàng híp mắt nghĩ.
- Ta chờ cô.
Hắn cười rất đẹp. Nụ cười của hắn khiến Tang Vi Sương nhớ tới một người nhưng bóng dáng kia vừa xuất hiện đã bị nàng cưỡng chế đè xuống.
Tang Vi Sương lui một bước, chắp tay nói:
- Vi Sương nhất định tuân thủ ước hẹn, thời gian không còn sớm, Vi Sương cáo từ.
Nàng đi rất vội vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Thủ hiếu, nàng là nói thay cho Đại Nha, Nhị Nha và Tam Oa, nàng biết nếu bây giờ nàng dẫn theo đệ đệ, muội muội về dưới trướng người này, Nhị Nha sẽ không chịu được.
Nàng cũng không phải người cam tâm làm thị nữ mà không muốn chịu khổ, chờ mùa xuân sang năm khi nàng đi tìm hắn, nàng sẽ bàn điều kiện với thiếu gia trà thương này.
Lúc rời đi, Tang Vi Sương nhìn lại trà lâu với ánh mắt sâu xa…….
Thiếu niên họ Dung nhìn bóng dáng thiếu nữ càng lúc càng xa, khẽ gọi một tiếng, một gã mặc hắc y cung kính đi tới trước mặt hắn.
- Đi theo nàng, tra rõ toàn bộ về nàng.
***
Khi Tang Vi Sương đến căn tửu lâu đã hẹn trước thì Tang Tĩnh Sơ đã dắt Cẩm Văn đứng ở cửa.
Cẩm Văn cầm trong tay một xâu mứt quả thật to, dùng đầu lưỡi thích thú liếm. Thấy Tang Vi Sương tới, nó vội vẫy vẫy xâu mứt quả trong tay, cười ngây thơ gọi:
- Đại tỷ, đại tỷ!
Tang Vi Sương sờ sờ đầu Cẩm Văn:
- Ngoan.
- Đại tỷ, có thu hoạch gì sao?
Tĩnh Sơ cười ngọt ngào hỏi, dáng vẻ ngây thơ chân thành khiến người ta nhịn không được muốn nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Ừ.
Tang Vi Sương chỉ ừ một tiếng mà không nói tiếp nữa. Nàng nhớ lại chuyện trong trà lâu, nghĩ thầm còn ba bốn tháng nữa, nàng có thể kiếm thêm nhiều bạc một chút, đến lúc đó có thể cùng bàn điều kiện với Dung công tử kia. Nàng muốn kinh doanh lá trà, bởi dù sao đó cũng là sở trường của nàng, những thứ khác nàng không hiểu. Làm gói đậu đỏ đã sắp lấy cái mạng già của nàng, tội nghiệp cho ngón tay cũng chịu tội theo………..
Haiz, không nhắc nữa, hiện giờ nàng quả nhiên là thân công chúa, mạng nha hoàn mà………Tang Vi Sương muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng.
- Tĩnh Sơ à, chúng ta dùng tiền dư lại đi mua ít đậu đỏ và bột mì, sau này mỗi ngày chúng ta đều vào huyện thành, còn phải tiện thể mua giấy, bút, mực, gói đậu đỏ này chỉ là nhất thời mới mẻ, bán thêm vài lần người ta sẽ chán.
Tang Vi Sương vừa đi vừa phân tích, Nhị Nha không phải hoàn toàn nghe hiểu nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Chờ ba tỷ đệ trở lại căn nhà cũ nát trong thôn Lão Miếu, Nhị Nha vê nhân thịt, Tam Oa nhóm lửa, Vi Sương rửa sạch đậu đỏ rồi ngồi một bên viết sách.
- Tỷ, tỷ viết gì vậy?
Nhị Nha Tĩnh Sơ khó hiểu hỏi.
- Viết vài chuyện xưa quỷ quái, ta muốn mở một quầy sách!
Tang Vi Sương mặc kệ nàng có nghe hiểu hay không mà nói thẳng ra.
Tang Vi Sương viết lối chữ khải rất nhanh, đây đều là do trước kia bị thái phó phạt chép sách mà luyện thành.
Nàng làm sách mỏng, chỉ hơn hai mươi trang giấy, kể những chuyện quỷ thần, mỗi quyển kể một đoạn chuyện xưa.
Trong lòng nàng đã có kế hoạch, quyển sách này ban đầu bán ra khẳng định rất bình thường, không sao cả, nàng bán rẻ năm sáu văn tiền một quyển, chờ bán được nhiều, người xem nhiều rồi, đợi chuyện xưa đến thời điểm mấu chốt nàng lại nâng giá cao……….
Tang Vi Sương chép được hơn mười quyển thì gói đậu đỏ đã làm xong. Nàng đặt bút xuống dụi dụi mắt, ngoài cửa sổ trời đã tối om.
Nàng đẩy đệ đệ, muội muội nằm nhoài ngủ bên cạnh.
- Tĩnh Sơ, Cẩm Văn, về phòng ngủ, đừng để bị lạnh.
Tang Vi Sương vỗ bọn họ cho tỉnh lại, mệt mỏi nói.
Cẩm Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ:
- A, trễ thế này rồi.
Tĩnh Sơ nâng đệ đệ dậy, nói:
- Cẩm Văn, tỷ chuẩn bị nước nóng ngâm chân cho đệ, đệ lên giường ngủ đi.
Tang Vi Sương không để ý đến hai tỷ đệ họ, nàng khoác thêm áo khoác rồi đặt gói đậu đỏ vào trong hộp.
Động tác của nàng tao nhã mà thong dong, giơ tay nhấc chân đều hiện ra phong thái thướt tha cao quý.
Đó là hơi thở quý tộc đã hòa tan trong xương máu nàng suốt mười sáu năm qua, dù gửi hồn trong thân xác khác cũng không cách nào thay đổi.
Những ngày qua, trên mặt Tang Vi Sương đều mang theo vẻ mệt mỏi và uể oải, tựa như một con mèo sang trọng lần đầu gặp khổ nạn có hơi chịu không nổi.
Nàng tự giễu chính mình trước kia rất biết hưởng thụ. Dù sao cũng không thể so sánh được, con đường sau này còn rất dài.
- Phải thích ứng……….
Nàng cố gắng an ủi chính mình, đều là người, người khác có thể sống thì nàng nhất định cũng có thể sống.
Lửa trong lò dần dần tắt.
Tang Vi Sương múc nước nóng trong nồi để ngâm chân.
Thật lâu không cảm thấy thoải mái như vậy, mỗi ngày cũng chỉ có lúc này nàng mới cảm thấy thoải mái tự tại một chút.
Mà mỗi sáng thức dậy, nàng lại phải tính toán cho một ngày, rầu rĩ về tiền bạc, sau đó dẫn đệ đệ, muội muội vào huyện thành đi khắp nơi tìm vận may.
Ngày hai mươi tháng chín là sinh nhật của Nhị Nha Tĩnh Sơ, qua mấy ngày đi sớm về tối làm gói đậu đỏ bán cho các tửu lâu khách điếm, ba tỷ đệ họ trong tay đã có chút tiền.
- Tỷ, nếu không thì chúng ta không giết gà này mà nuôi đẻ trứng đi.
Trong hậu viện lụp xụp của Tang gia, Tang Tĩnh Sơ ôm gà mái nhỏ nói với Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương khẽ gật đầu, dù sao nàng cũng không giết, sợ là sẽ lãng phí một nồi cháo gà.
- Đúng rồi tỷ, bây giờ trên tay chúng ta có bạc, không bằng chúng ta đi tìm thôn trưởng, mua lại ruộng mà trước kia mẫu thân bán cho ông ấy đi.
- Ruộng?
Tang Vi Sương nhướng mày nhìn về phía Tĩnh Sơ.
- Cha chết sớm, mẫu thân sức khỏe không tốt, cho nên mới bán ruộng trong nhà cho thôn trưởng.
Tĩnh Sơ giải thích.
- Thôn trưởng là ai?
- Chính là trượng phu của Tống đại tẩu đó!
Tĩnh Sơ nghĩ sao chuyện này mà đại tỷ cũng có thể quên được.
Tĩnh Sơ vừa dứt lời thì thấy đại tỷ đã chậm rãi bước ra ngoài, bước đi từ tốn khoan thai ấy khiến Tĩnh Sơ ngây người thật lâu.
Tang Vi Sương làm việc nhanh chóng hiệu quả, vừa nghe Tĩnh Sơ nói vậy thì đi tìm Tống thôn trưởng. Bất kể thế nào thì phải lấy ruộng đất của Tang gia về rồi hẵng nói.