- Anh hùng? Tang Vi Sương, đừng dùng chữ buồn cười như vậy, ta đã sớm qua cái tuổi thích ảo tưởng rồi...
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp đối mắt với nàng, không lạnh lùng hay kiêu ngạo, không thương xót hay giễu cợt, ánh mắt nhẹ nhàng bình đẳng như thế, khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy hắn nhìn thẳng vào nàng.
- Mắt ngươi quen ta? Tang Vi Sương, ngươi nghĩ ta là bề tôi dưới váy ngươi hay là...
- Vì loạn thế đáng sợ này!
Nàng ngẩng khuôn mặt trong trẻo nhìn hắn, không cần dùng lời lẽ khích nàng, cũng không cần nghĩ cách tìm những từ khiến nàng khó chịu, nàng biết, nàng biết hắn có một trái tim bất an, hắn trong quá khứ chưa từng khoác lác là con cưng của trời, hắn trong quá khứ lương thiện và thông minh, hắn của hiện tại ánh mắt sắc bén, tính tình quái gở cực đoan, nhưng trái tim vì muôn dân thiên hạ kia của hắn sẽ không thay đổi, dù hắn thầm hận người đời, hận quyền lợi, nhưng khi quốc gia gặp khó khăn, hắn vẫn sẽ không hề do dự vì người trong thiên hạ mà vào sinh ra tử...
Đây chính là Bạc Ngạn, là anh hùng trong mắt nàng.
Nếu cần phải chọn một người, nàng sẽ chọn hắn.
Nếu nàng có một thế lực ủng hộ, hiện tại nàng chỉ chọn người trước mắt.
Vẻ trào phúng nhẹ nhàng như cười như không trong đôi mắt trong trẻo kia của hắn rút đi, thay vào đó là vẻ bỡ ngỡ kinh hoàng nhìn Tang Vi Sương.
_____Vì loạn thế đáng sợ này!
Một câu nói, như ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng mây đen, khiến hắn bừng tỉnh, cũng khiến hắn chợt cảm thấy họ chẳng qua chỉ là những kẻ đáng thương giữa thế gian này...
Loạn thế đáng sợ, nàng mất Lâu Kiêm Gia; hắn mất mẫu thân, mất Hoa Dương, mất thái phó, mất...cuối cùng người đi lại trên cõi đời này cũng chỉ là một kẻ không còn trái tim mà thôi.
Cho nên khi hắn hỏi trái tim của nàng có phải nhiều hơn Tỷ Can một lỗ không, nàng đã trả lời rằng của họ đều như nhau.
Cho nên khi đó, loại cảm giác bị người khác nhìn thấy bí mật trong lòng hiện lên, hắn đã nổi giận lớn như thế...
- Vì loạn thế đáng sợ này...
Tất cả những nỗ lực hiện nay hắn đang làm, vận mệnh của hắn đều vì lý do này. Bạc Ngạn hắn sao mà hèn mọn, không phải vua không phải thần không phải bá chủ mà sao tâm lại cao...nàng thế nhưng nhìn thấu hắn, nàng thế nhưng hiểu được!
Hèn gì sự xuất hiện của nàng khiến hắn thất thường như vậy, bởi nàng là người hiểu hắn nhất trên đời này.
Đáng tiếc...đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói rõ.
Cánh tay mang bao cổ tay của Bạc Ngạn đưa về phía tay Tang Vi Sương, trong bóng tối bản thân hắn cũng không thấy bàn tay hắn đang khẽ run.
Hắn đỡ nàng dậy một cách dịu dàng hiếm thấy.
- Người ngang bướng như cô sao lại quỳ đáng thương trước mặt ta? Nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng ta lạm dụng quyền uy ép cô thần phục...
Hắn nói tự nhiên cứ như đang hỏi thời tiết hôm nay, nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến nàng vì bất ngờ mà bỏ sót một câu.
- Tang Vi Sương.
Đôi môi mỏng quyến rũ đọc ra tên nàng, khiến tinh thần nàng có chút ngẩn ngơ, nhớ đến đôi môi mỏng như dao gọt của Lâu Kiêm Gia, trong chớp mắt hơi nước dâng lên trên mặt.
- Bạc Ngạn ta không phải vị thần trong loạn thế, tư thế oai hùng, hào quang chói lọi nhưng chỉ là một giấc mộng phồn hoa………….ngươi nghe cho rõ đây, cái ta muốn chính là………
Đôi môi lạnh như băng chạm vào vành tai nóng rực của nàng, nàng nín thở nghe câu tiếp theo của hắn.
Nhưng chỉ nghe được tiếng hắn vung tay áo, điệu bộ như người hát tuồng, hát:
- “Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra, Sớm nay thỏa chí nức lòng ta, Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa...”
(Trích “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng)Nàng sợ hãi nhìn hắn, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt:
- Tôi không hiểu...
Hắn cười khẽ, như cánh hoa tung bay cuối xuân, thê lương cô quạnh:
- Ngươi hiểu.
Không, nàng không hiểu! Nàng không phải không hiểu xuất xứ hay ý nghĩa bài thơ này mà là không hiểu hắn vào lúc này hát bài này là có ý gì?
Ngày trọn Trường An xem hết hoa...chẳng lẽ hắn dã tâm ngút trời, muốn vị trí tối cao kia...? Cho nên nàng không hiểu!
Hắn cười khẽ, áo choàng đen lúc xoay người tung lên, dáng người anh tuấn rời đi.
- Ngươi đứng lại!
Mặc kệ nàng thất thố kêu to, hắn chỉ cười nhạt:
- Ngày mai giờ Mẹo, ở đây đợi ta, có chuyện quan trọng thương lượng.
Tang Vi Sương chấn động, càng thất lễ hơn, rống to:
- Ta đang muốn cùng ngươi thương lượng chuyện quan trọng! Chuyện quan trọng của ngươi, ta đã hứa với ngươi trước rồi!
Nàng nói vậy, người nọ mới chậm rãi dừng bước, thật lâu mới xoay người, môi mỏng khẽ cử động, nói:
- Gặp ở chỗ cũ.
Chỗ cũ?
Mạch suy nghĩ của Tang Vi Sương thay đổi, nhớ đến nơi nàng gặp hắn đêm đó: gian lều cỏ hai mươi dặm bên ngoài thành Hoài Châu!
- Được!
Nàng gật đầu xong, hắn liền vội vã ra ngoài, có lẽ có chuyện gấp gì đó.
Lúc này, một thị vệ dẫn một đại hán đeo đao đến.
- Tang đương gia, người này tìm ngài.
Tang Vi Sương thấy đó là một nam nhân khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nhìn dung mạo, nàng không khỏi suy tư, người này là ai? Không lâu sau nàng liền nhớ ra thị vệ đeo đao theo Thần gia suốt dọc đường từ quận Lưu.
- Là ông?
Nàng hơi nhíu mày nói, người này tới gặp nàng, lẽ nào là Thần nhị gia tìm nàng? Không, nếu Thần nhị gia tìm nàng thì chắc chắn sẽ phái Vấn Ngọc hoặc Thục Điệp đến chứ không phải người này.
Chẳng lẽ là chuyện liên quan tới quận Lưu?
- Ông muốn truyền lời gì cho ta?
Tang Vi Sương chợt tỏ ra khẩn trương:
- Đến viện của ta đã.
Đại hán đeo đao vội vã đi theo nàng, thật sự vì tin tức cấp bách chứ không phải vì tránh hiềm nghi.
- Vô liêm sỉ!
Vương Tiềm đem chuyện dọc đường từ quận Lưu về Hoài Châu cứu cả nhà ông cháu kia, mấy ông cháu đó ngày hai mươi sáu tháng hai rời khỏi y quán, sau đó ở thành Hoài Châu không điều tra được gì về họ nữa báo cho Tang Vi Sương, sau khi nghe chuyện, nàng không ngăn được cơn giận dữ.
Hóa ra Tiểu Lâu đã bị theo dõi từ lâu! Là nàng ngay cả chút xíu đoán trước cũng không có! Ngược lại để cho kẻ gian được như ý mà bắt đi Tiểu Lâu không rõ tung tích!
- Trong số họ có phải có một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, khẩu âm vùng Thiệu Nam?
Vương Tiềm sửng sốt, không hề nghĩ ngợi gật đầu:
- Phải.
Vẻ mặt bình tĩnh của Tang Vi Sương sắp nứt rồi, quả là nổi giận lôi đình mà không nơi phát tiết. Chắc chắn là đôi ông cháu này không thể nghi ngờ!
- Hai ông cháu đó họ gì? Tên gì?
Nhìn phản ứng của Tang Vi Sương, Vương Tiềm biết nhị gia nói đúng, đôi ông cháu này chính là người bắt Lâu thiếu gia.
- Hai ông cháu họ Tần, bình thường người của y quán gọi là Tần cô nương, tiểu nha đầu kia tên Tiểu Quế, những chuyện khác thứ lỗi Vương mỗ không biết.
Hóa ra từ quận Lưu đã bị người khác theo dõi! Dọc đường bị người khác gài bẫy mà không biết!
Nàng lại không đoán trước được chút nào! Nàng cố gắng thầm kêu oan, nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ Lâu Kiêm Gia đơn thuần như một tờ giấy trắng cũng bị người khác dòm ngó, mục đích của liên hoàn kế này hẳn là hắn nhỉ!
Không đúng! Tang Vi Sương cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý! Nàng đã bỏ sót một nơi...
Nhắc tới quận Lưu, tất nhiên phải nghĩ tới lần chạy trốn sinh tử kia!
Cả nhà họ chạy trốn, là bị quân đội Tây Tần truy đuổi đến quận Lưu!
Sau khi Tây Tần đồ sát huyện Thiệu Tây, công chiếm huyện Tường, huyện An, tại sao lại phái thiết kỵ binh quy mô lớn đi Hoài Châu? Để rồi gặp phải họ dọc đường! Tại sao thiết kỵ binh Tây Tần đuổi tận không tha đến quận Lưu?
Đợi đã, đây không phải trùng hợp!
Như ánh mặt trời xuyên qua sương mù...