Hắc y nhân đem Hứa Lập vào trong phòng củi, liếc liếc Cơ Cửu Nhi đang hôn mê một cái rồi lấy ra một viên thuốc từ trong lòng nhét vào miệng hắn ta.
“Tiện nhân này!” Cơ Điệp Nhi đi ra phía trước, dẫm chân lên người Cơ Cửu Nhi, “Cũng tốt, cũng tốt, ngươi cũng đi theo Hứa công tử, đi theo bản tiểu thư đến Hứa gia, chủ mãu như ta liền có thể chậm rãi chiêu đãi ngươi.” Trên mặt Cơ Cửu Nhi tràn đầy tươi cười đắc ý, vừa mở miệng toàn là lời nói thô tục.
“Đem viên thuốc này cho nàng uống đi!” Hắc y nhân đem viên thuốc đưa cho Cơ Điệp Nhi, Cơ Điệp Nhi liền hung phấn nhận lấy, nhìn thật lâu mới nói: “Đây là xuân dược à?”
“Tốt, tốt lắm, để xem ngươi có thể làm bộ mặt thanh thuần đi quyến rũ Nhị hoàng tử nữa hay không!” Nàng ta vừa nói vừa đạp một cước lên hai chân Cơ Cửu Nhi.
“Một lát nữa ta sẽ dẫn Cơ Việt đến đây, hai người này liền giao cho ngươi.” Hắc y nhân nói xong liền biến mất ở trong bóng đêm.
Cơ Điệp Nhi lộ ra biểu tình dữ tợn, niết niết viên thuốc ở trong tay, không tiếng động cười gian.
Ngay lúc này, Cơ Cửu Nhi đột nhiên mở to mắt, một phen cướp lấy viên thuốc trong tay Cơ Điệp Nhi, thuận thế chủy thủ trong tay đặt ngay tại trên cổ Cơ Điệp Nhi.
“Ngươi…ngươi..” Cơ Điệp Nhi không dám tin nhìn bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cơ Cửu Nhi trước mặt: “Không phải ta, không phải…” Nàng ta cảm giác được đau xót truyền đến từ cần cổ mình, vừa muốn kêu to, đau đớn ở cổ lại đột ngột tăng lên: “Được, được rồi, ta không phát ra tiếng, không phát ra tiếng..”
Cơ Cửu Nhi không khách khí đem viên thuốc trong tay mình nhét vào miệng Cơ Điệp Nhi, sau đó bịt chặt miệng nàng ta lại, đến lúc chắc chắn rằng viên thuốc đã tan mới buông ra. Cơ Điệp Nhi trừng lớn tròng mắt, sợ hãi co lại thân mình muốn phun ra thứ trong miệng mình, nhưng lại ngại chủy thù vẫn gác trên cổ mình, động cũng không dám động.
Cơ Cửu Nhi tựa tiếu phi tiếu nhìn Cơ Điệp Nhi, lưỡi dao sắc bén chậm rãi rời về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta. Xúc cảm lạnh lẽo làm cho cả người Cơ Điệp Nhi run rẩy, một cử động nhỏ cũng không dám làm, sợ Cơ Cửu Nhi sẽ bị kích động mà tổn thương đến mình.
Đáy mắt Cơ Cửu Nhi u quang lóe ra, thân mình Cơ Điệp Nhi lập tức sợ hãi run rẩy, không dám tin nhìn nữ tử quỷ mị trước mắt.
Ân…
Bỗng nhiên, âm thanh ngâm nga của Hứa Lập truyền đến, sắc mặt hắn đỏ lên một cách dị thường, dường như có dấu hiệu tỉnh lại. CƠ Điệp Nhi trừng mắt nhìn Cơ Cửu Nhi, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo: “Cầu, van cầu ngươi, Cửu Nhi muội muội, chúng ta là tỷ muội, cầu ngươi buông tha ta có được không?”
Cơ Điệp Nhi thực sự sợ hãi, nhìn con ngươi lạnh như băng kia của Cơ Cửu Nhi,cả người nàng ta như xuất hiện vô vàn vết nứt, trong lòng chỉ sợ Cơ Cửu Nhi sẽ không bỏ qua cho mình.
Cơ Điệp Nhi muốn hô to, nhưng yết hầu nàng lại bị Cơ Cửu nhi ách trụ căn bản không thể phát ra âm thanh, mà Cơ Cửu Nhi vừa cử động, vừa vặn kích thích dược vật sâu trong cơ thể, cả người bất giác nóng lên, ánh mắt lập tức lâm vào mê mang.
Cơ Cửu Nhi cười không tiếng động, một tay nhanh chóng thoát ra y phục của Cơ Điệp Nhi.
“Ô ô ô, van cầu ngươi, buông tha ta!” Cơ Điệp Nhi phi thường sợ hãi, khàn khàn cầu xin tha thứ.
Cơ Cửu Nhi không để ý tới gần Hứa Lập, một phen thoát ra cái yêm của Cơ Điệp Nhi, híp mắt nhìn nhìn___Ngươi đã không làm ta bớt lo, vậy ta đành giải quyết ngươi trước! Muốn cho ngươi tự mình cảm nhận một chút cái gì là tự làm bậy không thể sống.
Nhìn Hứa Lập càng lúc càng không chịu nằm yên, Cơ Cửu Nhi một phen ném Cơ Cửu Nhi tới trước, để lại địa phương phía trước cho đôi nam nữ đó.
Đau đớn ở ngực làm Cơ Cửu Nhi rống to một tiếng, nhưng còn chưa kịp kêu lên tiếng thứ hai thì Hứa Lập đã đột nhiên đánh tới, ôm nàng ngã xuống.
Thần trí Hứa lập đã hoàn toàn không rõ ràng, cả người hắn nóng đến khó chịu, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ là phải tìm nữ nhân!
Ngửi được hương vị nữ nhân trên người Cơ Điệp Nhi, Hứa Lập liền cảm giác cả người buộc chặt khó chịu, mà dược tính Cơ Điệp Nhi cũng muốn phát tác, nguyên bản tiếng kêu la chuyển biến thành thanh âm ngâm nga gợi cảm.
Hai thân hình rất nhanh dây dưa cùng một chỗ, mà CƠ Cửu Nhi chỉ đơn giản đứng nhìn một bên, khóe miệng không ngừng cười châm chọc. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mả cửa rồi đi ra bên ngoài. Mà phía sau, Hồng Nhi lần theo manh mối Cơ Cửu Nhi để lại cũng tìm đến nơi này.
Hồng Nhi nghe được thanh âm quái dị, khó hiểu nhìn Cơ Cửu Nhi.
“Đi mau!” Cơ Cửu Nhi cầm tay Hồng Nhi rời đi, tránh thoát mọi người trở lại viện tử của mình, Cơ Cửu Nhi mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Hồng Nhi.
“Tiểu thư yên tâm, giấy tiết nô tỳ đều thu hồi hết rồi.” Hồng Nhi đưa tay cầm đầy những mảnh giấy nhỏ đến trước mặt Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi gật gật đầu, tùy tay đem giấy tiết đó giấu đi, “Hoàn hảo Hồng Nhi tỉnh táo, bằng không nếu lưu lại chứng cứ, bọn họ nhất định tìm đến nơi này gây phiền toái.” Cơ Cửu Nhi cười lạnh nói: “Cơ Điệp Nhi thông đồng với người ngoài bắt ta đi, ý đồ dùng Hứa Lập phá đi danh tiết của ta.”
“Cái gì?” HỒng Nhi tràn đầy ngạc nhiên, tức giận nói: “Nàng ta còn chưa hết hi vọng sao?”
“Lần này ta không cần nàng hết hi vọng nữa!” Cơ Cửu Nhi cười gian rộ lên….
Cơ Việt đuổi theo hắc y nhân đến trước phòng chứa củi, mà ở trong viện tử của Đại phòng, vì hồi lâu không thấy Hứa Lập quay lại nên Cơ Tập cùng đại phu nhân cũng vội vàng tìm kiếm tới đây, mọi người vừa vặn họp mặt cùng nhau.
“Phụ thân, người tại sao lại đến đây?” Cơ Tập khó hiểu nhìn Cơ Việt.
“Thừa tướng đại nhân.” Hứa đại nhân nhìn thấy Cơ Việt liền đứng lên hành lễ.
Cơ Việt nghiêm mặt gật gật đầu: “Có người dẫn lão phu đến đây!”
“Lão gia, người có nghe được âm thanh gì quái dị hay không?” Đại phu nhân lắng nghe, đi đến hướng âm thanh mê hoặc phía trước.
Mọi người khi có khi không lại tiến đến trước phòng chứa củi, đại phu nhân đi đầu đã đến ngoài cửa, bỗng nhiên đình chỉ di chuyển, biểu tình mê man.
Từ bên trong phòng củi, truyền ra thanh âm như mèo nhỏ động dục, mà hai người trần như nhộng dây dưa với nhau cũng rõ rành rành hiện vào trong mắt mọi người.
Sắc mặt Hứa đại nhân lập tức biến thành màu tím đỏ: “Này, rốt cuộc sao lại thế này?” Hứa đại nhân lúc này, tiến cũng khôn được mà lùi cũng không xong. Đôi nam nữ đang dây dưa cùng một chỗ kia, nam tử chính là nhi tử của mình, mà nữ nhân, kia không phải là con dâu tương lai của mình sao!
Chuyện này là thế nào? Hả?
“Thừa tướng đại nhân! Ngài nhất định phải cấp hạ quan một cái công đạo, nhi tử hạ quan tuy rằng bình thường có hơi hồ nháo, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này, nhi tử ở quý phủ hai lần bị người hãm hại, hạ quan thật sự không còn mặt mũi nào nữa.” Hứa đại nhân đè nén xúc động mới ngăn không cho chính mình ngất xỉu.
“Còn không mau ngăn chúng lại, còn ngây ngươi ra đấy cái gì?” Đại phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hạ lệnh cho hai bà tử đi theo mình. Hai bà tử đi vào, vừa muốn động thủ trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Một bà từ trong số đó mang vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy ra ngoài: “Hồi, hồi đại phu nhân, người bên trong…phân không ra!”
“Cái gì?” Đại phu nhân sửng sốt một chút, thanh âm bỗng nhiên cao lên vài bậc, sau đó trực tiếp vọt vào trong.
Bà tử bên trong vừa thấy liền quỳ xuống đất: “Phu nhân, công tử cùng... tiểu thư, tựa hồ bị người ta hạ dược, dược tính chưa tan, nơi đó..không thể tách ra!”
Đai phu nhân vừa nghe liền ong một cái, hôn mê bất tỉnh.
“Súc sinh!” Hứa đại nhân rốt cuộc nhịn không được, phất tay áo thở phì phì rời đi.